Thật cho rằng Vân Phi Dương uống say?
Thật cho rằng một nữ tỳ đã để hắn mất lý trí?
Không phải.
Tên này từ khi tiến vào tửu phường, trừ lúc đối ẩm với Tam trưởng lão ra thì tất cả còn lại đều đang diễn trò. Hắn biết, mình đoạt chức Đại trưởng lão, bọn người Hạ Lan Hoài sẽ nhắm vào mình.
Nhằm vào thế nào?
Hữu hiệu nhất, đơn giản nhất là dùng nữ sắc.
Nếu như không đoán sai, tiền nhiệm Tế tự cũng bị như thế.
Quả nhiên như vậy.
Sau khi rời khỏi tửu phường thì có một nữ tỳ tự xưng được Linh Hoàng phái tới đưa hắn về, mà trên đường đi, thân thể nàng ta nhìn như vô ý dán vào người hắn.
Khi đó, Vân Phi Dương đã vận dụng Ma khí hòa tan rượu cồn, người đã sớm thanh tỉnh, cho nên rất phối hợp không ngừng chiếm tiện nghi.
Nói đùa.
Đưa tới cửa, không chiếm thì phí.
Sau khi về đến Giáo đường, hắn giả bộ ngăn nữ tỳ lại rồi đè nàng lên giường, đối phương tuy kinh hoảng, nhưng lại rất ỡm ờ.
Nhưng.
Nữ tỳ sẽ không ngờ ngay thời điểm kế hoạch sắp thành công thì một cây chủy thủ đã dán trên cổ mình bộc lộ ra tia rét lạnh.
- Tế tự!
Nữ tỳ hoảng sợ không thôi.
Vân Phi Dương kéo dao găm nhẹ nhàng xẹt qua gò má nàng, cười nói.
- Cô đã thích diễn như thế, không bằng giúp ta diễn một màn kịch.
Dưới sinh tử uy hiếp, nữ tỳ đành phải ngồi xếp bằng xuống giả bộ cầu nguyện, đồng thời thét to lên để nhắc nhở bọn người Nhị trưởng lão bên ngoài chuẩn bị bắt gian.
Nói thật.
Bọn người Nhị trưởng lão thói quen chạy nhanh vào.
Kết quả thì ai cũng biết, không những không bắt được hình ảnh mình muốn xem, ngược lại từng tên ngây người, đối mặt Vân Phi Dương chất vấn, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
- Linh Hoàng!
Trong cung điện, Vân Phi Dương nghĩa chính nói:
- Nữ tỳ kia một mực sùng bái A Tu La đại nhân, nên ta làm cầu nguyện đơn độc vì nàng.
"Xoát!"
Hắn chỉ bọn người Nhị trưởng lão bên cạnh, phẫn nộ nói:
- Kết quả, nghi thức làm được nửa đường đã bị bọn họ cắt ngang, quả thật khinh nhờn A Tu La đại nhân!
Khinh nhờn hai chữ này hắn cố ý nhấn mạnh, thanh âm cứ dập dờn trong cung điện.
Đám người Nhị trưởng lão chảy mồ hôi lạnh.
Lúc Tế tự cử hành cầu nguyện, nếu có người quấy nhiễu, tuyệt đối là tối kỵ, là không tôn kính A Tu La.
Dù Vân Phi Dương trước đó nói bừa hai canh giờ tại Giáo đường, các quý tộc tuy tâm phiền ý loạn cũng chỉ đành nhẫn nại nghe hết.
Bắt gian không thành, lại nhận tội danh như thế, tâm tình bọn họ hiện tại, thật là ngũ vị đều đủ.
Hạ Lan Phi cau mày, nói:
- Nhị trưởng lão, ngươi hẳn phải biết, hậu quả cắt ngang cầu nguyện.
Nhị trưởng lão xóa đi mồ hôi trên trán, giải thích:
- Lão hủ…
- Linh Hoàng!
Vân Phi Dương nói:
- Nhị trưởng lão tuy mạo phạm A Tu La đại nhân, nhưng ta cũng có trách nhiệm, không nên vì người khác mà cầu nguyện đơn độc.
Hạ Lan Phi khẽ giật mình.
Tên này diễn xuất rất tốt.
- Cho nên.
Vân Phi Dương chắp tay nói:
- Nhị trưởng lão thuộc về vô ý mạo phạm, mời Linh Hoàng đại nhân không nên trách tội.
Đám người Nhị trưởng lão nhất thời vui vẻ.
Hạ Lan Phi có chút choáng, ngươi hơn nửa đêm kéo bọn hắn đến cung điện, rồi giờ lại cầu tình dùm, đến cùng muốn làm gì?
- Thôi.
Hạ Lan Phi thực không rõ, cũng chỉ có thể phất tay, nói:
- Về sau không được tái phạm, tất cả lui xuống đi.
- Vâng!
Mọi người vội vàng lui ra.
Trong tẩm cung.
Hạ Lan Phi ngồi trên đùi Vân Phi Dương, vũ mị nhìn lấy hắn, nói:
- Cơ hội tốt như vậy, vì sao chàng giải vây cho bọn hắn?
Đối mặt dụ hoặc dạng này, ai có thể ngồi yên không loạn?
Vân Phi Dương có thể!
Hắn cười nói:
- Chuyện này rất khó vặn ngã bọn họ, vẫn phải từ từ.
Hạ Lan Phi nói:
- Chúng Hoàng ước hẹn còn nửa tháng nữa sẽ cử hành, ta hi vọng chàng có thể giải quyết bọn họ trong khoảng thời gian này.
Vân Phi Dương đáp:
- Không có vấn đề.
Lấy IQ của hắn, không dùng võ lực đối phó với những lão đầu này vẫn rất nhẹ nhõm.
- Ta về đây.
Vân Phi Dương muốn đứng dậy.
Hạ Lan Phi lại theo sát đi tới, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói:
- Đêm nay đừng đi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Vừa rồi xém chút bị người bắt gian trên giường, nếu lưu lại đây mà để bọn hắn bắt tại trận thì phiền phức.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Không biết đâu.
Ma niệm Linh Hoàng cấp của nàng đã bao phủ toàn bộ cung điện, dù gió thổi cỏ lay đều thu hết vào mắt.
Vân Phi Dương vẫn đứng lên, nói:
- Hôm nào đi.
Nói xong rời đi.
Nữ nhân vũ mị không đòi mạng dạng này, hắn thực không dám làm loạn quá nhiều, sợ trầm mê trong đó mà không dứt ra được.
Hạ Lan Phi tiễn hắn rời đi, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ thất lạc, nàng nói thầm:
- Nam nhân này còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của mình.
Hôm sau.
Vân Phi Dương không đi y quán khu phía nam mà đến phủ đệ Ngũ trưởng lão.
Hắn làm tới đây làm gì?
Ngũ trưởng lão lẩm bẩm, nhưng vẫn nghênh đón vào phòng khách.
Vân Phi Dương ngồi xuống, cười nói:
- Nghe nói Ngũ trưởng lão yêu rượu, vừa vặn ta chỗ này có một vò tự mình ủ, không ngại nhấm nháp cùng một chỗ?
Trên tiệc rượu hôm qua, hắn thấy lão nhân này một mực liếm môi, khẳng định nghiện rượu như mạng, là một điểm đột phá rất tốt.
Khoan hãy nói.
Nghe đến chữ Tửu này, trong con ngươi Ngũ trưởng lão hiện lên vẻ hưng phấn.
Nhưng vì căm thù Vân Phi Dương, hắn cố gắng nén xuống, qua loa nói:
- Tế Tự đại nhân, lão hủ còn có chính sự muốn xử lý…
Lời nói còn chưa dứt lời, Vân Phi Dương đã lấy ra một vò rượu từ trong không gian giới chỉ, mặc dù còn niêm phong nhưng vẫn phát ra mùi rượu thơm ngát.
Chóp mũi Ngũ trưởng lão khẽ ngửi, thần sắc đột nhiên ngốc trệ.
Làm một người mê rượu, hắn đã uống qua rất nhiều loại rượu khác nhau, nhưng cái mùi này lại lần đầu tiên ngửi được.
Vân Phi Dương cầm Thanh Phong Tửu của Đông Lăng thành, mảnh đất thí luyện khẳng định không có.
"Ai."
Hắn lắc đầu, nói:
- Đã như vậy thì ta sẽ không quấy rầy Ngũ trưởng lão nữa, cáo từ!
Nói xong muốn thu Thanh Phong Tửu vào không gian giới chỉ.
- Chậm đã!
Ngũ trưởng lão vội vàng ngăn lại nói:
- Tế tự mới tới bỉ phủ, còn mời lưu lại dùng cơm rau dưa.
Thanh Phong Tửu thanh thuần hương vị để hắn khó có thể chống cự, nói cái gì cũng phải nhấm nháp một phen thật tốt.
- Cũng được.
Vân Phi Dương cười nói:
- Hai người chúng ta uống một ít cũng không thể ảnh hưởng đến việc Ngũ trưởng lão xử lý chính sự.
- Như thế rất tốt, như thế rất tốt!
Ngũ trưởng lão cười ha hả.
Trên ghế, Vân Phi Dương mở nắp bình, mùi rượu tràn ngập.
Ngũ trưởng lão còn chưa uống đã nhanh say, không kịp chờ đợi nhấm nháp một ngụm mà ba hồn bảy vía đã phiêu nhiên, sau cùng không tự chủ được mà uống một hơi cạn sạch chén rượu.
- Ngũ trưởng lão, rượu này thế nào?
Ngũ trưởng lão lại uống một chén, dư vị vô cùng nói:
- Rượu này trơn ngọt mềm mại, mùi thơm ngát thuần, quả thật bình sinh không thấy, không nghĩ tới tay nghề ủ rượu của Tế Tự đại nhân cao minh như thế!
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngũ trưởng lão quá khen.
Nói rồi rót đầy chén trống, nói:
- Đến!
Kết quả là.
Nói uống ít biến thành uống nhiều.
Ngắn ngủi một canh giờ, Vân Phi Dương và Ngũ trưởng lão đã uống sạch một vò Thanh Phong Tửu, hai người có chút men say.
- Không đủ!
Ngũ trưởng lão tuy sắp say nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngũ trưởng lão yên tâm, đợi ta lại ủ ra chắc chắn sẽ tìm ngươi bình phẩm.
Ngũ trưởng lão đại hỉ, đáp.
- Thật tốt quá!
Thật cho rằng Vân Phi Dương uống say?
Thật cho rằng một nữ tỳ đã để hắn mất lý trí?
Không phải.
Tên này từ khi tiến vào tửu phường, trừ lúc đối ẩm với Tam trưởng lão ra thì tất cả còn lại đều đang diễn trò. Hắn biết, mình đoạt chức Đại trưởng lão, bọn người Hạ Lan Hoài sẽ nhắm vào mình.
Nhằm vào thế nào?
Hữu hiệu nhất, đơn giản nhất là dùng nữ sắc.
Nếu như không đoán sai, tiền nhiệm Tế tự cũng bị như thế.
Quả nhiên như vậy.
Sau khi rời khỏi tửu phường thì có một nữ tỳ tự xưng được Linh Hoàng phái tới đưa hắn về, mà trên đường đi, thân thể nàng ta nhìn như vô ý dán vào người hắn.
Khi đó, Vân Phi Dương đã vận dụng Ma khí hòa tan rượu cồn, người đã sớm thanh tỉnh, cho nên rất phối hợp không ngừng chiếm tiện nghi.
Nói đùa.
Đưa tới cửa, không chiếm thì phí.
Sau khi về đến Giáo đường, hắn giả bộ ngăn nữ tỳ lại rồi đè nàng lên giường, đối phương tuy kinh hoảng, nhưng lại rất ỡm ờ.
Nhưng.
Nữ tỳ sẽ không ngờ ngay thời điểm kế hoạch sắp thành công thì một cây chủy thủ đã dán trên cổ mình bộc lộ ra tia rét lạnh.
- Tế tự!
Nữ tỳ hoảng sợ không thôi.
Vân Phi Dương kéo dao găm nhẹ nhàng xẹt qua gò má nàng, cười nói.
- Cô đã thích diễn như thế, không bằng giúp ta diễn một màn kịch.
Dưới sinh tử uy hiếp, nữ tỳ đành phải ngồi xếp bằng xuống giả bộ cầu nguyện, đồng thời thét to lên để nhắc nhở bọn người Nhị trưởng lão bên ngoài chuẩn bị bắt gian.
Nói thật.
Bọn người Nhị trưởng lão thói quen chạy nhanh vào.
Kết quả thì ai cũng biết, không những không bắt được hình ảnh mình muốn xem, ngược lại từng tên ngây người, đối mặt Vân Phi Dương chất vấn, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
- Linh Hoàng!
Trong cung điện, Vân Phi Dương nghĩa chính nói:
- Nữ tỳ kia một mực sùng bái A Tu La đại nhân, nên ta làm cầu nguyện đơn độc vì nàng.
"Xoát!"
Hắn chỉ bọn người Nhị trưởng lão bên cạnh, phẫn nộ nói:
- Kết quả, nghi thức làm được nửa đường đã bị bọn họ cắt ngang, quả thật khinh nhờn A Tu La đại nhân!
Khinh nhờn hai chữ này hắn cố ý nhấn mạnh, thanh âm cứ dập dờn trong cung điện.
Đám người Nhị trưởng lão chảy mồ hôi lạnh.
Lúc Tế tự cử hành cầu nguyện, nếu có người quấy nhiễu, tuyệt đối là tối kỵ, là không tôn kính A Tu La.
Dù Vân Phi Dương trước đó nói bừa hai canh giờ tại Giáo đường, các quý tộc tuy tâm phiền ý loạn cũng chỉ đành nhẫn nại nghe hết.
Bắt gian không thành, lại nhận tội danh như thế, tâm tình bọn họ hiện tại, thật là ngũ vị đều đủ.
Hạ Lan Phi cau mày, nói:
- Nhị trưởng lão, ngươi hẳn phải biết, hậu quả cắt ngang cầu nguyện.
Nhị trưởng lão xóa đi mồ hôi trên trán, giải thích:
- Lão hủ…
- Linh Hoàng!
Vân Phi Dương nói:
- Nhị trưởng lão tuy mạo phạm A Tu La đại nhân, nhưng ta cũng có trách nhiệm, không nên vì người khác mà cầu nguyện đơn độc.
Hạ Lan Phi khẽ giật mình.
Tên này diễn xuất rất tốt.
- Cho nên.
Vân Phi Dương chắp tay nói:
- Nhị trưởng lão thuộc về vô ý mạo phạm, mời Linh Hoàng đại nhân không nên trách tội.
Đám người Nhị trưởng lão nhất thời vui vẻ.
Hạ Lan Phi có chút choáng, ngươi hơn nửa đêm kéo bọn hắn đến cung điện, rồi giờ lại cầu tình dùm, đến cùng muốn làm gì?
- Thôi.
Hạ Lan Phi thực không rõ, cũng chỉ có thể phất tay, nói:
- Về sau không được tái phạm, tất cả lui xuống đi.
- Vâng!
Mọi người vội vàng lui ra.
Trong tẩm cung.
Hạ Lan Phi ngồi trên đùi Vân Phi Dương, vũ mị nhìn lấy hắn, nói:
- Cơ hội tốt như vậy, vì sao chàng giải vây cho bọn hắn?
Đối mặt dụ hoặc dạng này, ai có thể ngồi yên không loạn?
Vân Phi Dương có thể!
Hắn cười nói:
- Chuyện này rất khó vặn ngã bọn họ, vẫn phải từ từ.
Hạ Lan Phi nói:
- Chúng Hoàng ước hẹn còn nửa tháng nữa sẽ cử hành, ta hi vọng chàng có thể giải quyết bọn họ trong khoảng thời gian này.
Vân Phi Dương đáp:
- Không có vấn đề.
Lấy IQ của hắn, không dùng võ lực đối phó với những lão đầu này vẫn rất nhẹ nhõm.
- Ta về đây.
Vân Phi Dương muốn đứng dậy.
Hạ Lan Phi lại theo sát đi tới, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói:
- Đêm nay đừng đi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Vừa rồi xém chút bị người bắt gian trên giường, nếu lưu lại đây mà để bọn hắn bắt tại trận thì phiền phức.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Không biết đâu.
Ma niệm Linh Hoàng cấp của nàng đã bao phủ toàn bộ cung điện, dù gió thổi cỏ lay đều thu hết vào mắt.
Vân Phi Dương vẫn đứng lên, nói:
- Hôm nào đi.
Nói xong rời đi.
Nữ nhân vũ mị không đòi mạng dạng này, hắn thực không dám làm loạn quá nhiều, sợ trầm mê trong đó mà không dứt ra được.
Hạ Lan Phi tiễn hắn rời đi, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ thất lạc, nàng nói thầm:
- Nam nhân này còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của mình.
Hôm sau.
Vân Phi Dương không đi y quán khu phía nam mà đến phủ đệ Ngũ trưởng lão.
Hắn làm tới đây làm gì?
Ngũ trưởng lão lẩm bẩm, nhưng vẫn nghênh đón vào phòng khách.
Vân Phi Dương ngồi xuống, cười nói:
- Nghe nói Ngũ trưởng lão yêu rượu, vừa vặn ta chỗ này có một vò tự mình ủ, không ngại nhấm nháp cùng một chỗ?
Trên tiệc rượu hôm qua, hắn thấy lão nhân này một mực liếm môi, khẳng định nghiện rượu như mạng, là một điểm đột phá rất tốt.
Khoan hãy nói.
Nghe đến chữ Tửu này, trong con ngươi Ngũ trưởng lão hiện lên vẻ hưng phấn.
Nhưng vì căm thù Vân Phi Dương, hắn cố gắng nén xuống, qua loa nói:
- Tế Tự đại nhân, lão hủ còn có chính sự muốn xử lý…
Lời nói còn chưa dứt lời, Vân Phi Dương đã lấy ra một vò rượu từ trong không gian giới chỉ, mặc dù còn niêm phong nhưng vẫn phát ra mùi rượu thơm ngát.
Chóp mũi Ngũ trưởng lão khẽ ngửi, thần sắc đột nhiên ngốc trệ.
Làm một người mê rượu, hắn đã uống qua rất nhiều loại rượu khác nhau, nhưng cái mùi này lại lần đầu tiên ngửi được.
Vân Phi Dương cầm Thanh Phong Tửu của Đông Lăng thành, mảnh đất thí luyện khẳng định không có.
"Ai."
Hắn lắc đầu, nói:
- Đã như vậy thì ta sẽ không quấy rầy Ngũ trưởng lão nữa, cáo từ!
Nói xong muốn thu Thanh Phong Tửu vào không gian giới chỉ.
- Chậm đã!
Ngũ trưởng lão vội vàng ngăn lại nói:
- Tế tự mới tới bỉ phủ, còn mời lưu lại dùng cơm rau dưa.
Thanh Phong Tửu thanh thuần hương vị để hắn khó có thể chống cự, nói cái gì cũng phải nhấm nháp một phen thật tốt.
- Cũng được.
Vân Phi Dương cười nói:
- Hai người chúng ta uống một ít cũng không thể ảnh hưởng đến việc Ngũ trưởng lão xử lý chính sự.
- Như thế rất tốt, như thế rất tốt!
Ngũ trưởng lão cười ha hả.
Trên ghế, Vân Phi Dương mở nắp bình, mùi rượu tràn ngập.
Ngũ trưởng lão còn chưa uống đã nhanh say, không kịp chờ đợi nhấm nháp một ngụm mà ba hồn bảy vía đã phiêu nhiên, sau cùng không tự chủ được mà uống một hơi cạn sạch chén rượu.
- Ngũ trưởng lão, rượu này thế nào?
Ngũ trưởng lão lại uống một chén, dư vị vô cùng nói:
- Rượu này trơn ngọt mềm mại, mùi thơm ngát thuần, quả thật bình sinh không thấy, không nghĩ tới tay nghề ủ rượu của Tế Tự đại nhân cao minh như thế!
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngũ trưởng lão quá khen.
Nói rồi rót đầy chén trống, nói:
- Đến!
Kết quả là.