- Thật không có việc gì?
Liễu Nhu thấy Vân Phi Dương, hồ nghi hỏi.
Linh hồn bị hao tổn nghiêm trọng như vậy mà có thể chữa trị sau bảy ngày, thật sự là kỳ tích.
Vân Phi Dương đứng trong đình viện, đánh một bộ quyền, cười nói.
- Sư tỷ, ta thật đã khôi phục.
Ba ngày, hắn điên cuồng tu luyện Đoán Hồn Điển, tiếp nhận thống khổ linh hồn tra tấn, dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, tái tạo lại được hai hồn bảy phách.
- Vậy tốt quá rồi!
Liễu Nhu cười rộ lên.
Vân Phi Dương nắm tay nhỏ của nàng, cười nói.
- Đa tạ sư tỷ, nếu không phải tỷ kịp thời đuổi tới, ta chỉ sợ đã chết.
Nói thật, nếu không có Thất Nhật Tục Mệnh Châm, hắn sẽ không thể từ hôn mê tỉnh lại, cũng không thể nhìn thấy sư tôn trong mơ.
"Ách"
Liễu Nhu vội vàng rút về tay, ngượng ngùng nói:
- Ai bảo ngươi là sư đệ ta, ta không cứu ngươi thì còn ai cứu ngươi nữa.
- Đúng thế.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, cười nói:
- Tỷ cứu ta một mạng, ta nhất định phải lấy thân báo đáp.
Đại nạn không chết, tính tình vẫn không thay đổi, loại người này cho dù chết một ngàn lần, kinh vạn thế luân hồi cũng vẫn không biết xấu hổ.
- Đi đi.
Liễu Nhu lườm hắn một cái, nói:
- Chớ đùa nghịch vô sỉ trước mặt ta, tìm Lương Âm và Lâm Chỉ Khê của ngươi kìa.
- Ta nghiêm túc.
Vân Phi Dương đi về phía trước một bộ, ánh mắt lộ vẻ chân thành, đối với nữ nhân xinh đẹp, ánh mắt hắn đều như thế.
Liễu Nhu không chịu nổi, xấu hổ đỏ mặt đi vào nhà.
"Ai."
Vân Phi Dương lắc đầu.
Sư tỷ này của mình quá rụt rè, nếu có thời gian phải cùng nàng nhiều tiếp xúc một chút bồi dưỡng tình cảm.
Trong biển hoa.
Vân Phi Dương lặng lẽ đi tới, dừng sau lưng Lâm Chỉ Khê, hai tay vòng qua ôm nàng.
- Không có việc gì?
Thanh âm Lâm Chỉ Khê vẫn rất băng lãnh.
Bất quá.
Lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông lỏng.
Vân Phi Dương đáp.
- Không có việc gì.
Lâm Chỉ Khê hỏi.
- Ai đả thương huynh? Linh Hoàng Thác Bạt bộ lạc?
Tuy một mực trong tiểu thế giới, nhưng nàng có thể đại khái đoán ra.
- Xem như thế đi.
Nếu không phải Thác Bạt Linh Hoàng tập kích, hắn sẽ không vận dụng mô phỏng Luyện Hồn Chung, cũng sẽ không khiến linh hồn bị hao tổn nghiêm trọng.
Lâm Chỉ Khê hỏi.
- Huynh tính lúc nào đi báo thù?
- Cần một chút thời gian.
Có thù tất báo là tính cách của hắn.
Bất quá.
Hiện tại đi thì sẽ ngậm hành như cũ.
Vân Phi Dương tính toán tiếp tục tu luyện Đoán Hồn Điển, thối luyện cường độ linh hồn, cho đến khi thôi động được mô phỏng Luyện Hồn Chung, đến lúc đó, lại đi Thác Bạt bộ lạc trả thù!
Trước mắt, chưởng khống hoàn mỹ mô phỏng Luyện Hồn Chung để đối phó Linh Hoàng Ma Linh Tộc là phương pháp an toàn nhanh nhất, có khả thi nhất.
- A Nông!
Nhưng vào lúc này, Thần Thần cưỡi Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ chạy tới, con ngươi trong suốt đầy nước mắt, bảy ngày này, tiểu nha đầu cũng lo lắng không thôi.
Lâm Chỉ Khê cau mày hỏi.
- Nàng là ai?
Lương Âm và Vân Phi Dương có quan hệ đặc thù, nàng biết. Còn Liễu Nhu, trong học phủ từng có lời đồn.
Chỉ là.
Tiểu la lỵ này sao chưa thấy qua?
- Nàng à.
Vân Phi Dương cười nói:
- Là khế ước thú của ta.
- Khế ước thú?
Lâm Chỉ Khê có chút mờ mịt.
Thân phận Thần Thần, Vân Phi Dương không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát nói:
- Bản thể cô bé là Bạch Hồ, nắm giữ năng lực hóa thành người.
- Cắt.
Thần Thần nhảy xuống từ lưng Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ, nói:
- A Nông, ta một mực coi người như phụ thân, người lại chỉ xem ta như khế ước thú, thật đau lòng!
"Ách"
Vân Phi Dương có chút cứng ngắc.
Sau khi báo bình an.
Vân Phi Dương một mình rời khỏi tiểu thế giới.
Bây giờ không phải lúc nhi nữ tình trường, vẫn nên tu luyện Đoán Hồn Điển để cường đại linh hồn, tìm Thác Bạt Linh Hoàng báo thù!
Lần đại nạn này để Vân Phi Dương hiểu mình vẫn còn quá yếu.
Loại cảm giác này rất khó chịu.
Vì không để nữ nhân mình thương tâm, chuyện này về sau tuyệt không thể xuất hiện.
- Bắt đầu thôi.
Vân Phi Dương xếp bằng trong động, vận chuyển Đoán Hồn Điển.
Khi hai hồn bảy phách tái tạo hoàn tất, linh hồn hoàn chỉnh, tuy vẫn rất thống khổ nhưng không khiên hắn sinh ra tiếng rống tê tâm liệt phế.
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã qua một tháng.
Trong khoảng thời gian này, Vân Phi Dương thủy chung vận chuyển Đoán Hồn Điển, tiếp nhận cự đại linh hồn tra tấn, phi tốc đề bạt.
"Hô —— "
Ngày nào đó, hắn mở mắt, biểu lộ dữ tợn dần thu liễm, cười nói:
- Linh hồn đột phá đến Linh Hoàng đỉnh phong.
Một tháng trước.
Cường độ linh hồn Vân Phi Dương dựa theo Ma Linh Tộc để tính cũng mới là Linh Hoàng sơ kỳ, bây giờ đến Linh Vương đỉnh phong, quả thật rất nhanh.
- Còn chưa đủ!
Vân Phi Dương tiếp tục tu luyện.
Rất nhanh, năm tháng đã qua.
Sau khi đi qua thống khổ tra tấn dài dằng dặc, hắn rốt cục tu luyện Đoán Hồn Điển để cường độ linh hồn đột phá đến Thánh cấp!
Ngắn ngủi nửa năm, Hoàng Cấp đến Thánh cấp, đề bạt quả thật khủng bố.
Càng kinh khủng hơn là, thực lực Vân Phi Dương Ma Vũ Kiếm tam tu Vương cấp, mà cường độ linh hồn lại đạt tới Thánh cấp, chênh lệch này phi thường lớn!
Nếu truyền đi sợ sẽ hù chết một đám cao thủ.
"Hô ——"
Đột phá về sau, Vân Phi Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói:
- Đã đạt đến cực hạn.
Nửa năm tu luyện, linh hồn một mực đề cao, nhưng đau khổ ngày càng yếu bớt, nói như thế, hiệu quả đề bạt sẽ ngày càng nhỏ.
Điều này bình thường.
Lần đầu tu luyện Đoán Hồn Điển, linh hồn nhận tra tấn cực lớn, chịu đựng được nó, cường độ linh hồn sẽ tăng lên trong thời gian ngắn, một khi vượt qua giai đoạn này, sẽ tiến vào thời kỳ nhẹ nhàng.
- Tuy đề bạt không nhiều, nhưng không còn thống khổ, có thể tùy thời vận chuyển, như thế thì linh hồn mỗi ngày đều sẽ trưởng thành.
Vân Phi Dương rất thỏa mãn.
Không có linh hồn tâm pháp này thì cường độ linh hồn thủy chung sẽ ở vào trạng thái đề bạt tùy duyên, bây giờ có thể một bên tu luyện, một bên thối luyện, tiến độ khẳng định nhanh hơn dĩ vãng.
- Bằng vào cảnh giới linh hồn Thánh cấp hiện tại chắc có thể khu động được mô phỏng Luyện Hồn Chung!
Hai mắt Vân Phi Dương lấp lóe vẻ nóng rực.
"Ông!"
Mô phỏng Luyện Hồn Chung hiện lên giữa không trung, lớn bằng bàn tay.
- Quả nhiên!
Vân Phi Dương đại hỉ.
Linh hồn đạt đến Thánh cấp, câu thông với nó đã không còn quá tốn sức.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, sơn động vỡ vụn.
- Hửm?
Đại xà một mực thủ bên ngoài ngẩng đầu, ánh mắt hiện ra vẻ hoảng hốt.
Nhưng vào lúc này, nó nhìn thấy Vân Phi Dương bay ra ngoài, treo giữa không trung, trong tay nâng mô phỏng Luyện Hồn Chung, quát to.
- Trấn áp!
"Vù vù —— "
Mô phỏng Luyện Hồn Chung được linh niệm thao túng bỗng nhiên bay ra, nháy mắt mở rộng hóa thành cao trăm trượng!
Đại xà thấy thế, ánh mắt hiện vẻ chấn kinh.
Một gia hỏa Linh Vương có thể kích phát chí bảo Pháp khí tam đẳng do chủ nhân lưu lại đến hình thái này, rõ ràng đã nắm giữ nó!
Hắn làm sao làm được?
Đại xà không có thời gian suy nghĩ, vì sau khi mô phỏng Luyện Hồn Chung hóa trăm trượng đang vọt tới trấn áp nó.
Một khắc này.
Đại xà xém chút bạo tẩu.
"Ầm ầm!"
Cuối cùng, mô phỏng Luyện Hồn Chung che Đại xà lại, cường đại âm sát chi khí bạo phát, nháy mắt trói buộc thân thể to lớn của nó vào trong, khó có thể động đậy.
Vân Phi Dương nói.
- Đại xà, hiện đưa cho ngươi hai lựa chọn, hoặc kết khế ước chủ tớ, hoặc bị luyện hóa triệt để.
- Thật không có việc gì?
Liễu Nhu thấy Vân Phi Dương, hồ nghi hỏi.
Linh hồn bị hao tổn nghiêm trọng như vậy mà có thể chữa trị sau bảy ngày, thật sự là kỳ tích.
Vân Phi Dương đứng trong đình viện, đánh một bộ quyền, cười nói.
- Sư tỷ, ta thật đã khôi phục.
Ba ngày, hắn điên cuồng tu luyện Đoán Hồn Điển, tiếp nhận thống khổ linh hồn tra tấn, dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, tái tạo lại được hai hồn bảy phách.
- Vậy tốt quá rồi!
Liễu Nhu cười rộ lên.
Vân Phi Dương nắm tay nhỏ của nàng, cười nói.
- Đa tạ sư tỷ, nếu không phải tỷ kịp thời đuổi tới, ta chỉ sợ đã chết.
Nói thật, nếu không có Thất Nhật Tục Mệnh Châm, hắn sẽ không thể từ hôn mê tỉnh lại, cũng không thể nhìn thấy sư tôn trong mơ.
"Ách"
Liễu Nhu vội vàng rút về tay, ngượng ngùng nói:
- Ai bảo ngươi là sư đệ ta, ta không cứu ngươi thì còn ai cứu ngươi nữa.
- Đúng thế.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, cười nói:
- Tỷ cứu ta một mạng, ta nhất định phải lấy thân báo đáp.
Đại nạn không chết, tính tình vẫn không thay đổi, loại người này cho dù chết một ngàn lần, kinh vạn thế luân hồi cũng vẫn không biết xấu hổ.
- Đi đi.
Liễu Nhu lườm hắn một cái, nói:
- Chớ đùa nghịch vô sỉ trước mặt ta, tìm Lương Âm và Lâm Chỉ Khê của ngươi kìa.
- Ta nghiêm túc.
Vân Phi Dương đi về phía trước một bộ, ánh mắt lộ vẻ chân thành, đối với nữ nhân xinh đẹp, ánh mắt hắn đều như thế.
Liễu Nhu không chịu nổi, xấu hổ đỏ mặt đi vào nhà.
"Ai."
Vân Phi Dương lắc đầu.
Sư tỷ này của mình quá rụt rè, nếu có thời gian phải cùng nàng nhiều tiếp xúc một chút bồi dưỡng tình cảm.
Trong biển hoa.
Vân Phi Dương lặng lẽ đi tới, dừng sau lưng Lâm Chỉ Khê, hai tay vòng qua ôm nàng.
- Không có việc gì?
Thanh âm Lâm Chỉ Khê vẫn rất băng lãnh.
Bất quá.
Lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông lỏng.
Vân Phi Dương đáp.
- Không có việc gì.
Lâm Chỉ Khê hỏi.
- Ai đả thương huynh? Linh Hoàng Thác Bạt bộ lạc?
Tuy một mực trong tiểu thế giới, nhưng nàng có thể đại khái đoán ra.
- Xem như thế đi.
Nếu không phải Thác Bạt Linh Hoàng tập kích, hắn sẽ không vận dụng mô phỏng Luyện Hồn Chung, cũng sẽ không khiến linh hồn bị hao tổn nghiêm trọng.
Lâm Chỉ Khê hỏi.
- Huynh tính lúc nào đi báo thù?
- Cần một chút thời gian.
Có thù tất báo là tính cách của hắn.
Bất quá.
Hiện tại đi thì sẽ ngậm hành như cũ.
Vân Phi Dương tính toán tiếp tục tu luyện Đoán Hồn Điển, thối luyện cường độ linh hồn, cho đến khi thôi động được mô phỏng Luyện Hồn Chung, đến lúc đó, lại đi Thác Bạt bộ lạc trả thù!
Trước mắt, chưởng khống hoàn mỹ mô phỏng Luyện Hồn Chung để đối phó Linh Hoàng Ma Linh Tộc là phương pháp an toàn nhanh nhất, có khả thi nhất.
- A Nông!
Nhưng vào lúc này, Thần Thần cưỡi Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ chạy tới, con ngươi trong suốt đầy nước mắt, bảy ngày này, tiểu nha đầu cũng lo lắng không thôi.
Lâm Chỉ Khê cau mày hỏi.
- Nàng là ai?
Lương Âm và Vân Phi Dương có quan hệ đặc thù, nàng biết. Còn Liễu Nhu, trong học phủ từng có lời đồn.
Chỉ là.
Tiểu la lỵ này sao chưa thấy qua?
- Nàng à.
Vân Phi Dương cười nói:
- Là khế ước thú của ta.
- Khế ước thú?
Lâm Chỉ Khê có chút mờ mịt.
Thân phận Thần Thần, Vân Phi Dương không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát nói:
- Bản thể cô bé là Bạch Hồ, nắm giữ năng lực hóa thành người.
- Cắt.
Thần Thần nhảy xuống từ lưng Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ, nói:
- A Nông, ta một mực coi người như phụ thân, người lại chỉ xem ta như khế ước thú, thật đau lòng!
"Ách"
Vân Phi Dương có chút cứng ngắc.
Sau khi báo bình an.
Vân Phi Dương một mình rời khỏi tiểu thế giới.
Bây giờ không phải lúc nhi nữ tình trường, vẫn nên tu luyện Đoán Hồn Điển để cường đại linh hồn, tìm Thác Bạt Linh Hoàng báo thù!
Lần đại nạn này để Vân Phi Dương hiểu mình vẫn còn quá yếu.
Loại cảm giác này rất khó chịu.
Vì không để nữ nhân mình thương tâm, chuyện này về sau tuyệt không thể xuất hiện.
- Bắt đầu thôi.
Vân Phi Dương xếp bằng trong động, vận chuyển Đoán Hồn Điển.
Khi hai hồn bảy phách tái tạo hoàn tất, linh hồn hoàn chỉnh, tuy vẫn rất thống khổ nhưng không khiên hắn sinh ra tiếng rống tê tâm liệt phế.
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã qua một tháng.
Trong khoảng thời gian này, Vân Phi Dương thủy chung vận chuyển Đoán Hồn Điển, tiếp nhận cự đại linh hồn tra tấn, phi tốc đề bạt.
"Hô —— "
Ngày nào đó, hắn mở mắt, biểu lộ dữ tợn dần thu liễm, cười nói:
- Linh hồn đột phá đến Linh Hoàng đỉnh phong.
Một tháng trước.
Cường độ linh hồn Vân Phi Dương dựa theo Ma Linh Tộc để tính cũng mới là Linh Hoàng sơ kỳ, bây giờ đến Linh Vương đỉnh phong, quả thật rất nhanh.
- Còn chưa đủ!
Vân Phi Dương tiếp tục tu luyện.
Rất nhanh, năm tháng đã qua.
Sau khi đi qua thống khổ tra tấn dài dằng dặc, hắn rốt cục tu luyện Đoán Hồn Điển để cường độ linh hồn đột phá đến Thánh cấp!
Ngắn ngủi nửa năm, Hoàng Cấp đến Thánh cấp, đề bạt quả thật khủng bố.
Càng kinh khủng hơn là, thực lực Vân Phi Dương Ma Vũ Kiếm tam tu Vương cấp, mà cường độ linh hồn lại đạt tới Thánh cấp, chênh lệch này phi thường lớn!
Nếu truyền đi sợ sẽ hù chết một đám cao thủ.
"Hô ——"
Đột phá về sau, Vân Phi Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói:
- Đã đạt đến cực hạn.
Nửa năm tu luyện, linh hồn một mực đề cao, nhưng đau khổ ngày càng yếu bớt, nói như thế, hiệu quả đề bạt sẽ ngày càng nhỏ.
Điều này bình thường.
Lần đầu tu luyện Đoán Hồn Điển, linh hồn nhận tra tấn cực lớn, chịu đựng được nó, cường độ linh hồn sẽ tăng lên trong thời gian ngắn, một khi vượt qua giai đoạn này, sẽ tiến vào thời kỳ nhẹ nhàng.
- Tuy đề bạt không nhiều, nhưng không còn thống khổ, có thể tùy thời vận chuyển, như thế thì linh hồn mỗi ngày đều sẽ trưởng thành.
Vân Phi Dương rất thỏa mãn.
Không có linh hồn tâm pháp này thì cường độ linh hồn thủy chung sẽ ở vào trạng thái đề bạt tùy duyên, bây giờ có thể một bên tu luyện, một bên thối luyện, tiến độ khẳng định nhanh hơn dĩ vãng.
- Bằng vào cảnh giới linh hồn Thánh cấp hiện tại chắc có thể khu động được mô phỏng Luyện Hồn Chung!
Hai mắt Vân Phi Dương lấp lóe vẻ nóng rực.
"Ông!"
Mô phỏng Luyện Hồn Chung hiện lên giữa không trung, lớn bằng bàn tay.
- Quả nhiên!
Vân Phi Dương đại hỉ.
Linh hồn đạt đến Thánh cấp, câu thông với nó đã không còn quá tốn sức.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, sơn động vỡ vụn.
- Hửm?
Đại xà một mực thủ bên ngoài ngẩng đầu, ánh mắt hiện ra vẻ hoảng hốt.
Nhưng vào lúc này, nó nhìn thấy Vân Phi Dương bay ra ngoài, treo giữa không trung, trong tay nâng mô phỏng Luyện Hồn Chung, quát to.
- Trấn áp!
"Vù vù —— "
Mô phỏng Luyện Hồn Chung được linh niệm thao túng bỗng nhiên bay ra, nháy mắt mở rộng hóa thành cao trăm trượng!
Đại xà thấy thế, ánh mắt hiện vẻ chấn kinh.
Một gia hỏa Linh Vương có thể kích phát chí bảo Pháp khí tam đẳng do chủ nhân lưu lại đến hình thái này, rõ ràng đã nắm giữ nó!