- Bành!
Trong khu vực Lưu Quang Trận Pháp truyền đến một tiếng vang kinh thiên động địa, kiếm khí đầy trời ẩn chứa khí thế lạnh lùng dần dần tan biến.
- Đăng đăng đăng!
Tứ Hải Kiếm Đế lui nhanh trăm trượng, ổn định thân thể xong, mục quang lãnh lệ nói:
- Tháp chủ Chấp Pháp, ngươi cút ngay cho ta!
- Hầu Tam.
Tháp chủ Chấp Pháp đứng giữa không trung, lãnh đạm nói:
- Ta đã nói qua, mảnh đất thí luyện không cho phép cường giả Thánh Đế tiến vào.
Tứ Hải Kiếm Đế cả giận nói:
- Đồ nhi ta gặp nạn, ta phải đi cứu hắn, cái này cũng không thể dàn xếp sao? Chấp Pháp Tháp các ngươi còn nhân tính không!
Hắn nhìn thấy con ngươi Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ hiện ra lo lắng cùng bất an đã xác định đồ nhi mình gặp nạn, cho nên không cần cân nhắc gì đã muốn xâm nhập vào mảnh đất thí luyện.
Hết lần này tới lần khác.
Tháp chủ Chấp Pháp xuất hiện ngăn lại.
Tứ Hải Kiếm Đế mới đầu còn ăng lịch sự, nhưng thủy chung không thể dàn xếp, sau cùng tức giận trở mặt động thủ.
Đáng tiếc đối mặt tháp chủ Chấp Pháp cao thâm mạt trắc, đối kháng một chiêu hắn đã rơi xuống hạ phong.
Tháp chủ Chấp Pháp nói:
- Lấy cảnh giới của ngươi nếu như cưỡng ép tiến vào mảnh đất thí luyện, hậu quả cuối cùng chỉ có phá hư trận pháp liên tiếp hai thế giới từ đó dẫn xuất Ma Linh xâm nhập thế giới chúng ta.
Từ sau khi Thần Giới vỡ nát, bởi vì mảnh đất thí luyện không được Thần đến trùng tu, cho nên theo thời gian trôi qua trận pháp ngày càng yếu.
Mấy ngàn năm trước, Chấp Pháp Tháp đã ý thức được vấn đề này, cho nên vì bảo hộ trận pháp đã ban bố pháp lệnh không cho cường giả Thánh cấp đi vào.
Pháp lệnh này Tứ Hải Kiếm Đế biết. Nhưng đồ nhi gặp nạn, thân là sư tôn, khẳng định phải không thể không làm gì, còn về hậu quả, hắn không có cân nhắc.
- Tháp chủ Chấp Pháp!
Quanh thân Tứ Hải Kiếm Đế tản mát ra kiếm khí vô cùng lạnh lùng, khí chất lười biếng trước đó biến mất hầu như không còn, lúc này chỉ còn lại khí chất lạnh lùng của một kiếm giả tông sư.
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, có bỏ xuống hay không!
Hôn Nha đạo nhân đứng đằng xa, cau mày nói:
- Lão gia hỏa này nghiêm túc rồi.
- Hầu Tam.
Tháp chủ Chấp Pháp nói:
- Mệnh ngươi đồ nhi và thiên hạ thương sinh, cái nào quan trọng hơn?
- Nói nhảm!
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
- Mệnh đồ nhi ta trọng yếu hơn!
Vân Phi Dương nếu nghe, khẳng định sẽ rất cảm động.
Tháp chủ chấp pháp lạnh nhạt nói:
- Có ta ở đây, quyết không cho phép ngươi tiến vào.
Hắn cho thấy thái độ!
Cường giả Thánh Đế thâm nhập trận pháp sẽ làm trận pháp vận chuyển khó khăn, nếu như vì vậy mà trận pháp hư hỏng thả ra ngàn vạn Ma Linh, tuyệt đối là tai nạn đối với Vạn Thế Đại Lục.
- Rất tốt!
Tứ Hải Kiếm Đế mục quang lãnh lệ nói:
- Đã như vậy, cũng đừng trách Hầu Tam ta không khách khí.
Nói xong, một bước phóng ra, hai tay ấn xuất kiếm quyết, chỉ nhìn thấy cục đá, lá cây, nhánh cây bốn phía nhao nhao lơ lửng.
Kiếm cấm Vạn Kiếm Quy Tông!
Không giống Vân Phi Dương chỉ tìm hiểu ra đệ nhất cảnh, Tứ Hải Kiếm Đế đã lĩnh ngộ được đệ nhị cảnh, tầng thứ Vạn Vật Vi Kiếm.
Kiếm ý xuất trận.
Bốn phía vạn vật, đều có thể hóa thành lợi kiếm.
- Ông!
Vô số cục đá, nhánh cây dần dần lơ lửng được kiếm ý Tứ Hải Kiếm Đế thao túng tản mát ra khí thế sắc bén, một khắc này, chúng nó không còn là cục đá, nhánh cây thông thường nữa mà hóa thành từng chuôi lợi kiếm.
Nói thật.
Trước mắt thì Vân Phi Dương lĩnh ngộ kiếm đạo tuy cao, nhưng nếu như trước mặt Tứ Hải Kiếm Đế thì thật không đáng chú ý chút nào.
Dù Thác Bạt Linh Hoàng trước mặt hắn cũng sẽ trở nên nhỏ bé dị thường, dù sao, đây là Kiếm Đế hàng thật giá thật ở cùng cảnh giới sẽ mạnh hơn Vũ Thánh rất nhiều.
- Hầu Tam!
Tháp chủ chấp pháp trầm giọng nói:
- Đừng làm loạn!
Hắn cũng không e ngại kiếm cấm Tứ Hải Kiếm Đế, hắn sợ một khi kiếm cấm được thi triển sẽ sinh ra lực lượng ảnh hưởng khoảng các rất xa, nếu như bởi vậy phá hư truyền tống trận thì phiền phức.
- Cho, hay không cho!
Tứ Hải Kiếm Đế đứng trên vạn kiếm, khí thế cả người bộc phát ra cao sâu vô cùng. bọn người Lương Âm đứng xa quan chiến, cảm nhận được khí tức bốn phía ẩn chứa sắc bén, không khỏi động dung.
Không hổ là Kiếm Đế.
Trận thế như vậy quả thực mạnh đến khó tưởng tượng nổi.
- Không cho!
Tháp chủ chấp pháp kiên trì nguyên tắc của mình.
- Vù vù!
Đột nhiên, vạn kiếm trong nháy mắt tập hợp cùng một chỗ, hóa thành một thanh cự kiếm, kiếm khí cuồng bạo tràn ngập phương viên mấy chục dặm!
Lương Âm trừng to mắt.
Thời điểm chín quận liên minh tấn công Thiết Cốt Thành, Vân Phi Dương từng thi triển qua một chiêu này, sau đến lúc thiên tài thi đấu đối kháng vô danh cũng thi triển ra chiêu này.
Khi đó, nàng cho rằng loại cấm thuật này đã được thi triển ra mức lớn nhất rồi, chưa từng nghĩ, khi sư tôn hắn thi triển đi ra sẽ khủng bố như thế!
- Hầu Tam!
Tháp chủ chấp pháp chỉ bọn người Lương Âm, nói:
- Ngươi không thể đi, nhưng các nàng lại có thể đi.
- Hả?
Tứ Hải Kiếm Đế khẽ giật mình, cự kiếm ngưng tụ giữa không trung trong nháy mắt mất đi ánh sáng, cục đá, nhánh cây rơi xuống như mưa.
Tháp chủ chấp pháp tuyệt không cho phép Tứ Hải Kiếm Đế đi vào trận pháp, nhưng hắn lại sợ đánh nhau cũng sẽ ảnh hưởng đến trận pháp, cho nên cho phép để bọn người Lương Âm vào.
Điều này đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Tứ Hải Kiếm Đế cũng biết lấy thực lực chính mình nếu như cố chấp đánh nhau với tháp chủ Chấp Pháp thì phần thắng cũng không lớn, cho nên cũng chỉ có thể thỏa hiệp, dù sao còn ba ngày nữa thì trận pháp đóng lại rồi, không thể chậm chạp kéo dài thời gian.
Như thế.
Trận chiến đấu của Thánh Đế cuối cùng vẫn không tiếp tục nữa, bọn người Lương Âm được đưa đến trước truyền tống trận, được bốn trưởng lão truyền tống.
Tháp chủ chấp pháp nói:
- Các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, một khi tiến vào mảnh đất thí luyện, cơ hội sống sót gần như bằng không.
Lương Âm cùng Liễu Nhu đồng nói:
- Suy nghĩ kỹ rồi.
Tháp chủ chấp pháp nói:
- Để bọn hắn đi xuống đi.
Bốn trưởng lão chấp pháp tuân lệnh, hai tay luân phiên kết từng đạo ấn lưu quang nhất thời lấp lóe ánh sáng, Lương Âm, Liễu Nhu, Thần Thần cùng Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ biến mất.
Tứ Hải Kiếm Đế đứng trên ngọn núi, nói:
- Nhóm nữ oa nhất định phải tìm được đồ nhi của ta, cũng yên ổn trở về trong vòng ba ngày nhé.
Yên ổn trở về?
Cái này chỉ sợ rất khó.
Bởi vì thời khắc Lương Âm và Liễu Nhu xuất hiện tại mảnh đất thí luyện, mấy bộ lạc phương viên vài trăm dặm đã cảm thấy được.
- Lại có nhân loại đến?
- Nhanh đi!
Rất nhiều Ma Linh bộ lạc xuất động, khi bọn hắn đến gần trận pháp mấy chục dặm, trong nháy mắt ngửi được mùi vị nhân loại, trong con ngươi lóe ra sát cơ nồng đậm.
- Nơi này hoàn cảnh quá ác liệt, trong không khí ẩn chứa lực lượng nào đó, trở ngại cảm ứng của ta và A Nông.
Thần Thần đứng trong mảnh đất thí luyện, khuôn mặt đầy bất đắc dĩ.
Mới đầu nàng cho rằng chỉ cần mình tiến vào mảnh đất thí luyện, cùng chủ nhân ở chung một vị diện thì có thể cảm ứng được vị trí của nhau, nhưng khi chân chính đặt chân nơi đây nàng mới hiểu được mình tưởng tượng mọi chuyện quá đơn giản.
- Làm sao bây giờ?
Lương Âm nhíu mày.
Mảnh đất Thí luyện đã mở ra bốn ngày, mọi người nhất định phải trong vòng ba ngày tìm được Vân Phi Dương, rồi mang hắn ra ngoài.
Liễu Nhu cũng bất lực.
Nếu như không phải dự cảm được Vân Phi Dương có khả năng thụ thương, mình lại hiểu y thuật thì nàng cũng không đến mảnh đất thí luyện này, bởi vì tu vi nàng chỉ có Vũ Sư đi theo tới đây cũng chỉ có cản trở mọi người.
Nhưng vào lúc này, Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ cúi thấp đầu, ngửi ngửi trên mặt đất, hướng về phương vị nào đó gào thét, địa phương nó nhìn chính là Trà bộ lạc đã hóa thành phế tích!
Thần Thần vui vẻ, nói:
- Rõ ràng ngửi được mùi vị A Nông, các ngươi mau lên đây!
- Bành!
Trong khu vực Lưu Quang Trận Pháp truyền đến một tiếng vang kinh thiên động địa, kiếm khí đầy trời ẩn chứa khí thế lạnh lùng dần dần tan biến.
- Đăng đăng đăng!
Tứ Hải Kiếm Đế lui nhanh trăm trượng, ổn định thân thể xong, mục quang lãnh lệ nói:
- Tháp chủ Chấp Pháp, ngươi cút ngay cho ta!
- Hầu Tam.
Tháp chủ Chấp Pháp đứng giữa không trung, lãnh đạm nói:
- Ta đã nói qua, mảnh đất thí luyện không cho phép cường giả Thánh Đế tiến vào.
Tứ Hải Kiếm Đế cả giận nói:
- Đồ nhi ta gặp nạn, ta phải đi cứu hắn, cái này cũng không thể dàn xếp sao? Chấp Pháp Tháp các ngươi còn nhân tính không!
Hắn nhìn thấy con ngươi Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ hiện ra lo lắng cùng bất an đã xác định đồ nhi mình gặp nạn, cho nên không cần cân nhắc gì đã muốn xâm nhập vào mảnh đất thí luyện.
Hết lần này tới lần khác.
Tháp chủ Chấp Pháp xuất hiện ngăn lại.
Tứ Hải Kiếm Đế mới đầu còn ăng lịch sự, nhưng thủy chung không thể dàn xếp, sau cùng tức giận trở mặt động thủ.
Đáng tiếc đối mặt tháp chủ Chấp Pháp cao thâm mạt trắc, đối kháng một chiêu hắn đã rơi xuống hạ phong.
Tháp chủ Chấp Pháp nói:
- Lấy cảnh giới của ngươi nếu như cưỡng ép tiến vào mảnh đất thí luyện, hậu quả cuối cùng chỉ có phá hư trận pháp liên tiếp hai thế giới từ đó dẫn xuất Ma Linh xâm nhập thế giới chúng ta.
Từ sau khi Thần Giới vỡ nát, bởi vì mảnh đất thí luyện không được Thần đến trùng tu, cho nên theo thời gian trôi qua trận pháp ngày càng yếu.
Mấy ngàn năm trước, Chấp Pháp Tháp đã ý thức được vấn đề này, cho nên vì bảo hộ trận pháp đã ban bố pháp lệnh không cho cường giả Thánh cấp đi vào.
Pháp lệnh này Tứ Hải Kiếm Đế biết. Nhưng đồ nhi gặp nạn, thân là sư tôn, khẳng định phải không thể không làm gì, còn về hậu quả, hắn không có cân nhắc.
- Tháp chủ Chấp Pháp!
Quanh thân Tứ Hải Kiếm Đế tản mát ra kiếm khí vô cùng lạnh lùng, khí chất lười biếng trước đó biến mất hầu như không còn, lúc này chỉ còn lại khí chất lạnh lùng của một kiếm giả tông sư.
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, có bỏ xuống hay không!
Hôn Nha đạo nhân đứng đằng xa, cau mày nói:
- Lão gia hỏa này nghiêm túc rồi.
- Hầu Tam.
Tháp chủ Chấp Pháp nói:
- Mệnh ngươi đồ nhi và thiên hạ thương sinh, cái nào quan trọng hơn?
- Nói nhảm!
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
- Mệnh đồ nhi ta trọng yếu hơn!
Vân Phi Dương nếu nghe, khẳng định sẽ rất cảm động.
Tháp chủ chấp pháp lạnh nhạt nói:
- Có ta ở đây, quyết không cho phép ngươi tiến vào.
Hắn cho thấy thái độ!
Cường giả Thánh Đế thâm nhập trận pháp sẽ làm trận pháp vận chuyển khó khăn, nếu như vì vậy mà trận pháp hư hỏng thả ra ngàn vạn Ma Linh, tuyệt đối là tai nạn đối với Vạn Thế Đại Lục.
- Rất tốt!
Tứ Hải Kiếm Đế mục quang lãnh lệ nói:
- Đã như vậy, cũng đừng trách Hầu Tam ta không khách khí.
Nói xong, một bước phóng ra, hai tay ấn xuất kiếm quyết, chỉ nhìn thấy cục đá, lá cây, nhánh cây bốn phía nhao nhao lơ lửng.
Kiếm cấm Vạn Kiếm Quy Tông!
Không giống Vân Phi Dương chỉ tìm hiểu ra đệ nhất cảnh, Tứ Hải Kiếm Đế đã lĩnh ngộ được đệ nhị cảnh, tầng thứ Vạn Vật Vi Kiếm.
Kiếm ý xuất trận.
Bốn phía vạn vật, đều có thể hóa thành lợi kiếm.
- Ông!
Vô số cục đá, nhánh cây dần dần lơ lửng được kiếm ý Tứ Hải Kiếm Đế thao túng tản mát ra khí thế sắc bén, một khắc này, chúng nó không còn là cục đá, nhánh cây thông thường nữa mà hóa thành từng chuôi lợi kiếm.
Nói thật.
Trước mắt thì Vân Phi Dương lĩnh ngộ kiếm đạo tuy cao, nhưng nếu như trước mặt Tứ Hải Kiếm Đế thì thật không đáng chú ý chút nào.
Dù Thác Bạt Linh Hoàng trước mặt hắn cũng sẽ trở nên nhỏ bé dị thường, dù sao, đây là Kiếm Đế hàng thật giá thật ở cùng cảnh giới sẽ mạnh hơn Vũ Thánh rất nhiều.
- Hầu Tam!
Tháp chủ chấp pháp trầm giọng nói:
- Đừng làm loạn!
Hắn cũng không e ngại kiếm cấm Tứ Hải Kiếm Đế, hắn sợ một khi kiếm cấm được thi triển sẽ sinh ra lực lượng ảnh hưởng khoảng các rất xa, nếu như bởi vậy phá hư truyền tống trận thì phiền phức.
- Cho, hay không cho!
Tứ Hải Kiếm Đế đứng trên vạn kiếm, khí thế cả người bộc phát ra cao sâu vô cùng. bọn người Lương Âm đứng xa quan chiến, cảm nhận được khí tức bốn phía ẩn chứa sắc bén, không khỏi động dung.
Không hổ là Kiếm Đế.
Trận thế như vậy quả thực mạnh đến khó tưởng tượng nổi.
- Không cho!
Tháp chủ chấp pháp kiên trì nguyên tắc của mình.
- Vù vù!
Đột nhiên, vạn kiếm trong nháy mắt tập hợp cùng một chỗ, hóa thành một thanh cự kiếm, kiếm khí cuồng bạo tràn ngập phương viên mấy chục dặm!
Lương Âm trừng to mắt.
Thời điểm chín quận liên minh tấn công Thiết Cốt Thành, Vân Phi Dương từng thi triển qua một chiêu này, sau đến lúc thiên tài thi đấu đối kháng vô danh cũng thi triển ra chiêu này.
Khi đó, nàng cho rằng loại cấm thuật này đã được thi triển ra mức lớn nhất rồi, chưa từng nghĩ, khi sư tôn hắn thi triển đi ra sẽ khủng bố như thế!
- Hầu Tam!
Tháp chủ chấp pháp chỉ bọn người Lương Âm, nói:
- Ngươi không thể đi, nhưng các nàng lại có thể đi.
- Hả?
Tứ Hải Kiếm Đế khẽ giật mình, cự kiếm ngưng tụ giữa không trung trong nháy mắt mất đi ánh sáng, cục đá, nhánh cây rơi xuống như mưa.
Tháp chủ chấp pháp tuyệt không cho phép Tứ Hải Kiếm Đế đi vào trận pháp, nhưng hắn lại sợ đánh nhau cũng sẽ ảnh hưởng đến trận pháp, cho nên cho phép để bọn người Lương Âm vào.
Điều này đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Tứ Hải Kiếm Đế cũng biết lấy thực lực chính mình nếu như cố chấp đánh nhau với tháp chủ Chấp Pháp thì phần thắng cũng không lớn, cho nên cũng chỉ có thể thỏa hiệp, dù sao còn ba ngày nữa thì trận pháp đóng lại rồi, không thể chậm chạp kéo dài thời gian.
Như thế.
Trận chiến đấu của Thánh Đế cuối cùng vẫn không tiếp tục nữa, bọn người Lương Âm được đưa đến trước truyền tống trận, được bốn trưởng lão truyền tống.
Tháp chủ chấp pháp nói:
- Các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, một khi tiến vào mảnh đất thí luyện, cơ hội sống sót gần như bằng không.
Lương Âm cùng Liễu Nhu đồng nói:
- Suy nghĩ kỹ rồi.
Tháp chủ chấp pháp nói:
- Để bọn hắn đi xuống đi.
Bốn trưởng lão chấp pháp tuân lệnh, hai tay luân phiên kết từng đạo ấn lưu quang nhất thời lấp lóe ánh sáng, Lương Âm, Liễu Nhu, Thần Thần cùng Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ biến mất.
Tứ Hải Kiếm Đế đứng trên ngọn núi, nói:
- Nhóm nữ oa nhất định phải tìm được đồ nhi của ta, cũng yên ổn trở về trong vòng ba ngày nhé.
Yên ổn trở về?
Cái này chỉ sợ rất khó.
Bởi vì thời khắc Lương Âm và Liễu Nhu xuất hiện tại mảnh đất thí luyện, mấy bộ lạc phương viên vài trăm dặm đã cảm thấy được.
- Lại có nhân loại đến?
- Nhanh đi!
Rất nhiều Ma Linh bộ lạc xuất động, khi bọn hắn đến gần trận pháp mấy chục dặm, trong nháy mắt ngửi được mùi vị nhân loại, trong con ngươi lóe ra sát cơ nồng đậm.
- Nơi này hoàn cảnh quá ác liệt, trong không khí ẩn chứa lực lượng nào đó, trở ngại cảm ứng của ta và A Nông.
Thần Thần đứng trong mảnh đất thí luyện, khuôn mặt đầy bất đắc dĩ.
Mới đầu nàng cho rằng chỉ cần mình tiến vào mảnh đất thí luyện, cùng chủ nhân ở chung một vị diện thì có thể cảm ứng được vị trí của nhau, nhưng khi chân chính đặt chân nơi đây nàng mới hiểu được mình tưởng tượng mọi chuyện quá đơn giản.