Sad rất hoàn mỹ hố cha của hắn, sau đó lại hố toàn bộ Tát bộ lạc, cùng cô cô hắn Tát Dung.
Bây giờ.
Lại xuất hiện một tên Thác Bạt Nhâm.
Hắn cũng hoàn mỹ hố chủ tử mình, để chủ tử mình trêu chọc Vân Phi Dương, bị Vân Phi Dương phản khống kiếm gác trên cổ tùy thời có bị giết.
Ý thức được chính mình xông đại họa, tên này dứt khoát giả chết, trong lòng hối hận không thôi.
Không nghĩ tới.
Tên này mạnh như thế!
Trước mặt hai Linh Vương cũng có thể tuỳ tiện khống chế nhị công tử!
Mới vừa rồi hắn còn đắc ý, hiện tại lại muốn hung hăng quất mình một bạt tai, bởi vì sự việc phát triển một bước này thì có thể bảo trụ được mạng nhỏ đã không tệ rồi.
Vừa rồi đại hỉ.
Hiện tại đại bi.
Sự việc diễn ra quá nhanh, để hắn từ trên thiên đàn rớt xuống địa ngục!
- Ngươi ……ngươi …..
Thác Bạt Khinh hoảng sợ nói:
- Ngươi chớ làm loạn, ta là nhị công tử Thác Bạt bộ lạc, phụ thân ta là một trong bát đại Linh Hoàng!
Vân Phi Dương nhịn không được cười.
Cổ ngữ có nói, hổ phụ không sinh khuyển tử, cường giả Linh Hoàng có thể xưng vương Ma Linh Tộc lại sinh ra nhi tử như thế, thật là sỉ nhục.
Nếu như Lâm Chỉ Khê sinh con trai cho mình, khẳng định sẽ kế thừa tư chất tuyệt đỉnh cùng tướng mạo siêu phàm của cha hắn, tuyệt đối là thiên kiêu chi tử, rồng trong loài người.
Nghĩ tới đây.
Vân Phi Dương không khỏi liếc Lâm Chỉ Khê một cái, thầm nghĩ:
- Có thể mang thai hay không, ta có thể làm cha hay không? Ừm, tên cũng đã nghĩ kỹ rồi, cứ đặt là Tiểu Phi đi!
Mẹ nó.
Chỉ nhìn con trai người ta đã nghĩ sâu xa đến vậy, còn đặt tên cho con trai mình, suy nghĩ của Vân Phi Dương thường người thật không thể nào hiểu nổi.
Bất quá.
Nói đi thì nói lại, lấy tư chất Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê, nếu như hai người có hậu đại, tư chất sợ rằng sẽ rất đáng sợ.
Chỉ sợ
Tính cách cũng được kế thừa.
Thì sẽ trở thành một tiểu vô sỉ.
Thác Bạt Nhị bị khống chế, bị dọa không dám nhúc nhích, giờ phút này hắn đang yên lặng cầu nguyện, tên phụ thân có thể hù dọa đối phương.
Linh Hoàng muốn hù dọa Vân Đại Tiện Thần? Điều này hiển nhiên không thể!
Hắn lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi thật không có mắt, cả nữ nhân của ta cũng dám đoạt.
Nói rồi kiếm hãm sâu vạch phá da thịt, máu tươi chảy ròng.
Thác Bạt Khinh nhất thời khóc!
Hắn hận không thể một chưởng vỗ chết Thác Bạt Nhâm.
Lão tử tàu xe mệt mỏi tới đây, ngươi nói cho gặp ta mỹ nữ, giờ lại hại ta rơi vào tình trạng thế này!
- Vị bằng hữu này!
Một cường giả Linh Vương vội nói:
- Công tử nhà ta có nhiều mạo phạm, còn mời giơ cao đánh khẽ!
Nhị công tử tuy bị đày tới đây, nhưng hắn vẫn là con trai của Linh Hoàng, nếu như bị giết, mình cũng xong đời.
Phù phù!
Tướng lãnh cùng thương nhân trong thành quỳ xuống lên tiếng xin xỏ:
- Vị bằng hữu này, mời giơ cao đánh khẽ!
Nhị công tử chết ở đâu cung không thể để hắn chết trong Hoang Mạc thành. Cho nên, bọn họ phải cầu tình, không cần tôn nghiêm cũng được.
- Bằng hữu….. bằng hữu!
Thác Bạt Nhị không muốn chết, hắn bảo trì trấn định, nói:
- Ta vừa rồi chỉ nói đùa thôi!
Nếu như thời gian có thể đảo lưu, nếu như biết tên này hung hãn, hắn tuyệt không dám xuất hiện trước khách sạn mà cách tên này xa một chút.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi đùa có chút lớn, ta muốn nữ nhân của ngươi, ngươi có thể cho ta không?
- Cho! Nhất định phải cho!
Thác Bạt Khinh vội vàng nói:
- Lâm Nhi, mau tới đây, sau này ngươi sẽ là người của vị công tử này!
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Mặc dù là Ma Linh Tộc, nhưng dầu gì cũng là nam tính, có cốt khí nam nhân hay không mà ngay cả nữ nhân của mình cũng đều dâng ra, tên này thật cực phẩm!
- Aii.
Hắn nói:
- Thực ra, ta cũng không phải người không nói đạo lý.
Lâm Chỉ Khê nghe vậy, nhất thời đã biết tên này bắt đầu giở trò.
Quả nhiên.
Vân Phi Dương nói tiếp.
- Ta cùng nữ nhân ta chỉ đi ngang qua, không muốn cùng nhị công tử kết thù, nhưng ngươi đùa vừa rồi thương tổn nghiêm trọng đến lòng tự trọng của ta.
- Bằng hữu!
Thác Bạt nhị giơ tay, nói:
- Ta sai, ta thật sai!
Vân Phi Dương nói:
- Ta nhìn ra được, ngươi thành tâm nhận sai.
Cái này không phải nói nhảm à.
Kiếm đã gác trên cổ, không thành tâm chỉ có chết, Thác Bạt nhị khóc ròng nói:
- Bằng hữu, ngươi coi ta là cái rắm đi, đừng quan tâm tới ta mà!
Vân Phi Dương cũng muốn khóc.
Mẹ nó.
Ta nói nhiều như vậy, ngươi không biết dùng tiền tài để đền bù lại tổn thương trong lòng ta à, chẳng lẽ ta phải trực tiếp mở miệng, ngươi mới hiểu được ý ta?
Thông minh cỡ này, không có cách cứu.
Giết hắn, cũng coi như giúp hắn giải thoát.
Xoát.
Hàn Thiên Kiếm lại hãm sâu một chút, máu tươi ào ào chảy ra, đau đớn làm Thác Bạt Nhị sợ tè ra quần.
Có thể do thể trạng quá béo, máu quá nhiều, trí tuệ bị thịt đè ép nên có chút thấp, cho nên sau khi máu chảy ra một hồi, hắn bình thường trở lại, hắn vội vàng nói:
- Bằng hữu bằng hữu, ta trả thù lao, trả thù lao!
Này mới đúng!
Vân Phi Dương nhẹ nhàng thu kiếm ra chút, nói:
- Cho bao nhiêu?
Thác Bạt Khinh bật thốt lên:
- 10 ngàn!
Vân Phi Dương lạnh mặt, nói:
- Nhị công tử Thác Bạt bộ lạc, nhi tử bảo bối của Linh Hoàng, mệnh chỉ đáng giá chút tiền này?
Mọi người nghe vậy, nhao nhao sụp đổ.
Đại ca.
Ngươi nếu biết thân phận người ta còn dám bắt cóc, không sợ bị Linh Hoàng biết, chém ngươi thành muôn mảnh à?
- 50 ngàn!
- Quá ít.
- 100 ngàn!
- Không có thành ý.
- 500 ngàn!
Vân Phi Dương thu kiếm về, nói:
- Chắc giá, 500 vạn.
- A?
Thác Bạt Khinh xém chút sụp đổ.
Hắn lần này bị đày đi đến biên cương thủ thành, cũng chỉ mang 500 ngàn, 500 vạn này không bỏ ra nổi.
Bất quá.
Tên này còn chút thông minh, vội vàng quát:
- Nghe được không, góp 500 vạn nhanh cho ta. nếu không, bổn công tử có cái gì không hay, các ngươi cũng đợi đến chết đi!
- Đúng đúng!
Rất nhiều thương nhân hành động.
Vì không bị Linh Hoàng trách tội, bọn họ bắt đầu chạy về lấy tiền, ước chừng nửa canh giờ sau, 500 vạn Linh Tệ đã gom góp đủ.
Nhìn mấy túi lớn Linh Tệ, Vân Phi Dương nói:
- Lão bà, số tiền này chắc đủ a?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Đủ rồi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nhị công tử, ngươi rất phối hợp, ta rất thưởng thức, về sau đừng ỷ vào cha mình mà ra ngoài không coi ai ra gì nha.
- Đúng đúng!
Thác Bạt Khinh vội vàng đáp.
Vân Phi Dương thu Linh Tệ, cưỡng ép tên này ra ngoài thành, cho đến khi ra hơn năm mươi dặm, mới đá hắn một cái, mang theo Lâm Chỉ Khê rời đi.
Mắt thấy ngoan nhân rời đi, Thác Bạt Nhị ngã xuống đất, phẫn nộ nói:
- Gia hỏa đáng giận, chờ đấy cho bổn công tử, chỉ cần ngươi còn trong địa bàn của Thác Bạt bộ lạc, ta nhất định tìm ra ngươi để báo thù này!
Thời điểm nguy hiểm đến tính mạng hắn rất thành tâm.
Một khi không còn nguy hiểm, tâm tính thay đổi.
Làm nhị công tử Thác Bạt bộ lạc bị một gia hỏa nào đó bắt cóc, đây tuyệt đối là sỉ nhục. Cho nên phải vận dụng năng lực của mình trừng trị đối phương cho hả giận!
Bất quá.
Việc cấp bách.
Vẫn là xử lý tên Thác Bạt Nhâm trước!
Sad rất hoàn mỹ hố cha của hắn, sau đó lại hố toàn bộ Tát bộ lạc, cùng cô cô hắn Tát Dung.
Bây giờ.
Lại xuất hiện một tên Thác Bạt Nhâm.
Hắn cũng hoàn mỹ hố chủ tử mình, để chủ tử mình trêu chọc Vân Phi Dương, bị Vân Phi Dương phản khống kiếm gác trên cổ tùy thời có bị giết.
Ý thức được chính mình xông đại họa, tên này dứt khoát giả chết, trong lòng hối hận không thôi.
Không nghĩ tới.
Tên này mạnh như thế!
Trước mặt hai Linh Vương cũng có thể tuỳ tiện khống chế nhị công tử!
Mới vừa rồi hắn còn đắc ý, hiện tại lại muốn hung hăng quất mình một bạt tai, bởi vì sự việc phát triển một bước này thì có thể bảo trụ được mạng nhỏ đã không tệ rồi.
Vừa rồi đại hỉ.
Hiện tại đại bi.
Sự việc diễn ra quá nhanh, để hắn từ trên thiên đàn rớt xuống địa ngục!
- Ngươi ……ngươi …..
Thác Bạt Khinh hoảng sợ nói:
- Ngươi chớ làm loạn, ta là nhị công tử Thác Bạt bộ lạc, phụ thân ta là một trong bát đại Linh Hoàng!
Vân Phi Dương nhịn không được cười.
Cổ ngữ có nói, hổ phụ không sinh khuyển tử, cường giả Linh Hoàng có thể xưng vương Ma Linh Tộc lại sinh ra nhi tử như thế, thật là sỉ nhục.
Nếu như Lâm Chỉ Khê sinh con trai cho mình, khẳng định sẽ kế thừa tư chất tuyệt đỉnh cùng tướng mạo siêu phàm của cha hắn, tuyệt đối là thiên kiêu chi tử, rồng trong loài người.
Nghĩ tới đây.
Vân Phi Dương không khỏi liếc Lâm Chỉ Khê một cái, thầm nghĩ:
- Có thể mang thai hay không, ta có thể làm cha hay không? Ừm, tên cũng đã nghĩ kỹ rồi, cứ đặt là Tiểu Phi đi!
Mẹ nó.
Chỉ nhìn con trai người ta đã nghĩ sâu xa đến vậy, còn đặt tên cho con trai mình, suy nghĩ của Vân Phi Dương thường người thật không thể nào hiểu nổi.
Bất quá.
Nói đi thì nói lại, lấy tư chất Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê, nếu như hai người có hậu đại, tư chất sợ rằng sẽ rất đáng sợ.
Chỉ sợ
Tính cách cũng được kế thừa.
Thì sẽ trở thành một tiểu vô sỉ.
Thác Bạt Nhị bị khống chế, bị dọa không dám nhúc nhích, giờ phút này hắn đang yên lặng cầu nguyện, tên phụ thân có thể hù dọa đối phương.
Linh Hoàng muốn hù dọa Vân Đại Tiện Thần? Điều này hiển nhiên không thể!
Hắn lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi thật không có mắt, cả nữ nhân của ta cũng dám đoạt.
Nói rồi kiếm hãm sâu vạch phá da thịt, máu tươi chảy ròng.
Thác Bạt Khinh nhất thời khóc!
Hắn hận không thể một chưởng vỗ chết Thác Bạt Nhâm.
Lão tử tàu xe mệt mỏi tới đây, ngươi nói cho gặp ta mỹ nữ, giờ lại hại ta rơi vào tình trạng thế này!
- Vị bằng hữu này!
Một cường giả Linh Vương vội nói:
- Công tử nhà ta có nhiều mạo phạm, còn mời giơ cao đánh khẽ!
Nhị công tử tuy bị đày tới đây, nhưng hắn vẫn là con trai của Linh Hoàng, nếu như bị giết, mình cũng xong đời.
Phù phù!
Tướng lãnh cùng thương nhân trong thành quỳ xuống lên tiếng xin xỏ:
- Vị bằng hữu này, mời giơ cao đánh khẽ!
Nhị công tử chết ở đâu cung không thể để hắn chết trong Hoang Mạc thành. Cho nên, bọn họ phải cầu tình, không cần tôn nghiêm cũng được.
- Bằng hữu….. bằng hữu!
Thác Bạt Nhị không muốn chết, hắn bảo trì trấn định, nói:
- Ta vừa rồi chỉ nói đùa thôi!
Nếu như thời gian có thể đảo lưu, nếu như biết tên này hung hãn, hắn tuyệt không dám xuất hiện trước khách sạn mà cách tên này xa một chút.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi đùa có chút lớn, ta muốn nữ nhân của ngươi, ngươi có thể cho ta không?
- Cho! Nhất định phải cho!
Thác Bạt Khinh vội vàng nói:
- Lâm Nhi, mau tới đây, sau này ngươi sẽ là người của vị công tử này!
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Mặc dù là Ma Linh Tộc, nhưng dầu gì cũng là nam tính, có cốt khí nam nhân hay không mà ngay cả nữ nhân của mình cũng đều dâng ra, tên này thật cực phẩm!
- Aii.
Hắn nói:
- Thực ra, ta cũng không phải người không nói đạo lý.
Lâm Chỉ Khê nghe vậy, nhất thời đã biết tên này bắt đầu giở trò.
Quả nhiên.
Vân Phi Dương nói tiếp.
- Ta cùng nữ nhân ta chỉ đi ngang qua, không muốn cùng nhị công tử kết thù, nhưng ngươi đùa vừa rồi thương tổn nghiêm trọng đến lòng tự trọng của ta.
- Bằng hữu!
Thác Bạt nhị giơ tay, nói:
- Ta sai, ta thật sai!
Vân Phi Dương nói:
- Ta nhìn ra được, ngươi thành tâm nhận sai.
Cái này không phải nói nhảm à.
Kiếm đã gác trên cổ, không thành tâm chỉ có chết, Thác Bạt nhị khóc ròng nói:
- Bằng hữu, ngươi coi ta là cái rắm đi, đừng quan tâm tới ta mà!
Vân Phi Dương cũng muốn khóc.
Mẹ nó.
Ta nói nhiều như vậy, ngươi không biết dùng tiền tài để đền bù lại tổn thương trong lòng ta à, chẳng lẽ ta phải trực tiếp mở miệng, ngươi mới hiểu được ý ta?
Thông minh cỡ này, không có cách cứu.
Giết hắn, cũng coi như giúp hắn giải thoát.
Xoát.
Hàn Thiên Kiếm lại hãm sâu một chút, máu tươi ào ào chảy ra, đau đớn làm Thác Bạt Nhị sợ tè ra quần.
Có thể do thể trạng quá béo, máu quá nhiều, trí tuệ bị thịt đè ép nên có chút thấp, cho nên sau khi máu chảy ra một hồi, hắn bình thường trở lại, hắn vội vàng nói:
- Bằng hữu bằng hữu, ta trả thù lao, trả thù lao!
Này mới đúng!
Vân Phi Dương nhẹ nhàng thu kiếm ra chút, nói:
- Cho bao nhiêu?
Thác Bạt Khinh bật thốt lên:
- 10 ngàn!
Vân Phi Dương lạnh mặt, nói:
- Nhị công tử Thác Bạt bộ lạc, nhi tử bảo bối của Linh Hoàng, mệnh chỉ đáng giá chút tiền này?
Mọi người nghe vậy, nhao nhao sụp đổ.
Đại ca.
Ngươi nếu biết thân phận người ta còn dám bắt cóc, không sợ bị Linh Hoàng biết, chém ngươi thành muôn mảnh à?
- 50 ngàn!
- Quá ít.
- 100 ngàn!
- Không có thành ý.
- 500 ngàn!
Vân Phi Dương thu kiếm về, nói:
- Chắc giá, 500 vạn.
- A?
Thác Bạt Khinh xém chút sụp đổ.
Hắn lần này bị đày đi đến biên cương thủ thành, cũng chỉ mang 500 ngàn, 500 vạn này không bỏ ra nổi.
Bất quá.
Tên này còn chút thông minh, vội vàng quát:
- Nghe được không, góp 500 vạn nhanh cho ta. nếu không, bổn công tử có cái gì không hay, các ngươi cũng đợi đến chết đi!
- Đúng đúng!
Rất nhiều thương nhân hành động.
Vì không bị Linh Hoàng trách tội, bọn họ bắt đầu chạy về lấy tiền, ước chừng nửa canh giờ sau, 500 vạn Linh Tệ đã gom góp đủ.
Nhìn mấy túi lớn Linh Tệ, Vân Phi Dương nói:
- Lão bà, số tiền này chắc đủ a?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Đủ rồi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nhị công tử, ngươi rất phối hợp, ta rất thưởng thức, về sau đừng ỷ vào cha mình mà ra ngoài không coi ai ra gì nha.
- Đúng đúng!
Thác Bạt Khinh vội vàng đáp.
Vân Phi Dương thu Linh Tệ, cưỡng ép tên này ra ngoài thành, cho đến khi ra hơn năm mươi dặm, mới đá hắn một cái, mang theo Lâm Chỉ Khê rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!