Tại thời khắc Vân Phi Dương chiến đấu cùng Thác Bạt Kình, Lâm Chỉ Khê lặng yên không một tiếng động đóng băng ba tên Linh Vương, cũng khống chế Thác Bạt Ngạo.
Một màn này phát sinh.
Để Ma linh Trà bộ lạc hoảng hốt.
Phải biết.
Bọn họ từ đầu đến cuối cũng không biết thê tử Đại Gia lại mạnh như vậy, có thể nhẹ nhõm khống chế ba Linh Vương!
Trà Mộc cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngày ấy khi xuất giá giả, nữ nhân này lặng yên xuất hiện sau lưng, nàng tưởng rằng mình chủ quan.
Nguyên lai thật có thực lực!
Mắt thấy đồng bạn bị băng phong, Thác Bạt Kình cũng giật mình kinh ngạc.
Nhưng.
Cũng như thế mới phân tâm, bị Vân Phi Dương bắt cơ hội, hắn đột nhiên xuất hiện, một kiếm đâm xuyên ngực đối phương.
"Oanh!"
Thác Bạt Kình ầm vang rơi xuống, bị đóng trên mặt đất.
May mắn, một kiếm này cũng không đâm chỗ hiểm, hắn giờ phút này chỉ thống khổ, không nguy hiểm đến tính mạng.
"Ba."
Đột nhiên, Vân Phi Dương đưa chụp lấy kinh mạch hắn, linh niệm điên cuồng tràn vào, trong ánh mắt lóe vẻ âm u, phảng phất như một đầu hung thú điên cuồng!
Trong lòng Thác Bạt Kình dâng lên dự cảm không ổn.
Quả nhiên.
Cuồng bạo linh niệm như hồng thủy cuốn tới, tàn phá kinh mạch. Cùng lúc đó, ăn mòn đan điền, bao khỏa Ma Hạch của hắn.
- Ngươi...
Thác Bạt Kình đại biến.
Sau một khắc lại thống khổ hét thảm lên, bởi vì cỗ Linh Niệm kia đang không kiêng nể gì mà hấp thu năng lượng bên trong Ma Hạch của mình.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra khiến người ta rùng mình.
"Vù vù!"
Ma Hạch Thác Bạt Kình bị linh niệm khống chế, bàng bạc Ma khí dũng mãnh tiến ra, dọc theo kinh mạch vỡ vụn, rót vào thân thể Vân Phi Dương.
Cuối cùng dung nhập vào đan điền, cùng Ma Hạch tự thân hắn hòa làm một thể.
Cưỡng ép thu lấy Ma khí để bản thân sử dụng!
Quá điên cuồng.
Dù Ma Linh hay Nhân loại.
Cưỡng ép thu thuộc tính của người khác này là tối kỵ của võ đạo!
Bởi vì cũng không phải thuộc tính mình luyện hóa, cưỡng ép hấp thu sẽ sinh ra bài xích, có thể bạo thể mà chết!
Nhưng.
Vân Phi Dương mặc kệ.
Hắn hấp thu Ma khí, điên cuồng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết đè xuống hết thảy phản kháng cùng bài xích.
Trong lòng chỉ có một ý niệm, lão tử muốn Ma khí của tên này!
"Vù vù —— "
Cuồng bạo Ma khí nhập thể nội, quanh thân Vân Phi Dương bị tà khí bao phủ, con ngươi hắn đỏ như máu, khóe miệng hơi cong, điên cuồng mỉm cười.
- Tới đi! Tới đi!
- Ha ha ha!
Vân Phi Dương đột nhiên cười ha hả, trong tiếng cười bộc lộ ra vẻ âm u, khiến người ta rùng mình. Lâm Chỉ Khê cau mày, nàng cảm giác mình thấy không phải con người, mà là một ác ma đánh mất chính mình!
Đúng rồi.
Hiện tại Vân Phi Dương là một ác ma.
Vì thời điểm đối kháng Đại Địa Ma Nham Thú, hắn cưỡng ép thi triển Cấm điên cuồng nên đây là hậu di chứng còn sót lại, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp thì là Tẩu hỏa nhập ma!
Tim hắn và huyết dịch đã bị Ma khí ăn mòn, tính cách trở nên lãnh huyết, tàn nhẫn!
Vân Phi Dương tẩu hỏa nhập ma không giống người khác.
Giờ phút này, hắn tuy bị Ma khí khống chế, nhưng tư duy chưa mất phương hướng, hoàn toàn ý thức được mình đang làm gì.
Nếu như quên hết mọi thứ, bị Ma khí triệt để chưởng khống, sẽ chân chính trở thành một cái xác không hồn.
"A —— "
Thác Bạt Kình vẫn kêu thảm.
Năng lượng trong Ma Hạch bị điên cuồng rút ra, tiếng gọi của hắn ngày càng suy yếu, cho đến khi năng lượng trong Ma hạch bị ép khô, mới lâm vào hôn mê.
Nhưng.
Còn chưa kết thúc.
Vân Phi Dương điều động Linh Niệm bức Ma Hạch đi ra.
"Xoát!"
Ma hạch hắc sắc theo miệng Thác Bạt Kình bay ra, Vân Phi Dương nắm trong tay, nhẹ nhàng bóp một cái, nó nhất thời hóa thành bột mịn.
Thác Bạt Ngạo bị Lâm Chỉ Khê khống chế thấy thế hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt.
Làm Linh Vương đỉnh phong, hắn có thể khẳng định, năng lượng Ma hạch của Thác Bạt Kình bị thu hết, nếu không cũng không bị tuỳ tiện lấy ra.
Cái này đại biểu Thác Bạt Kình đã trở thành phế nhân!
Tên kia làm sao làm được?
Quá kinh khủng!
Vân Phi Dương chầm chậm đứng lên, tóc đen tán loạn, tròng mắt đỏ như máu, khủng bố tà khí bao phủ toàn thân, bộ dáng rất đáng sợ.
Ma Linh so với Ma tộc càng ảm đạm phai mờ.
Đây mới thực sự là Ma!
"Xoát."
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Thác Bạt Ngạo, một tay đặt trên cổ hắn, lạnh lùng nói với Lâm Chỉ Khê:
- Lăn đi.
Lâm Chỉ Khê thu hồi kiếm, im lặng thối lui.
Hắn thật thay đổi.
Không còn là người vô sỉ kia nữa.
Trên thực tế.
Lâm Chỉ Khê đã từng nghĩ, nếu như Vân Phi Dương không vô sỉ mà nghiêm túc, có lẽ càng ưu tú hơn hiện tại.
Bây giờ Vân Phi Dương biến hóa cũng như nàng nghĩ, mặt không vui cười, không vô sỉ, trở nên lãnh ngạo, đối đãi địch nhân rất nghiêm túc, tàn bạo lãnh huyết.
Hắn, đây là hắn sao?
Mình muốn nhìn thấy đây hả?
Không phải.
Tuyệt không phải dạng này.
Lâm Chỉ Khê thất hồn lạc phách đi ra, nước mắt trong suốt theo gương mặt trượt xuống, nàng rất thương tâm cũng rất tự trách, bởi vì Vân Phi Dương biến thành dạng này do mình hại.
- Không...
Đằng sau phát ra tiếng hét thảm của Thác Bạt Ngạo, nhưng cuối cùng vẫn không thể cải biến vận mệnh Ma Hạch bị bá đạo hấp thu.
Ba tên Linh Vương tùy tùng được giải thoát ra khỏi băng phong cũng không thể trốn thoát, Ma Hạch bị hấp thu, từng tên biến thành phế nhân.
Ngắn ngủi một khắc, hai Linh Vương đỉnh phong, ba Linh Vương trung kỳ bị ép khô Ma Hạch, Tát Mỗ thấy một màn này, bị dọa muốn phi thăng, nếu không phải người hắn bị băng phong, chỉ sợ đã sớm chạy trốn.
"Xoát."
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, phá nát băng phong, kéo hắn dậy, nhẹ nghiêng đầu cười lạnh nói:
- Ngươi hẳn là Tù trưởng Tát bộ lạc?
Tát Mỗ bị dọa không thể mở miệng, chỉ có thể hoảng sợ nhìn hắn.
Vân Phi Dương cười tà nói.
- Dẫn đến cho ta thuốc bổ thượng thừa như thế, ta làm gì để cảm tạ ngươi và con ngươi đây?
"A!"
Hắn theo sát đi tới, cười nói:
- À, mà con ngươi đã bị ta giết rồi, ha ha ha!
Nghe được câu này, Tát Mỗ xém chút khóc thét.
Mẹ nó.
Tên nhi tử hố cha này, làm sao chọc tới tên này. Hiện tại tốt rồi, người đến giúp đều bị phế, chính mình sợ cũng phải đái ra máu.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương âm u nói:
- Ta sẽ không cho ngươi chết nhanh đâu, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy bộ lạc mình bị diệt như thế nào.
Nói rồi, linh niệm tràn vào cơ thể Tát Mỗ, hắn cũng không thoát khỏi cảnh bị như đám người trước, sau đó Vân Phi Dương ném hắn ra ngoài, lạnh lùng ra lệnh.
- Giam lại cho ta.
- Tuân lệnh!
Tát Mạn cùng Tát Bỉ bay tới.
Hai người hiện tại rất kinh sợ, hoàn toàn không ngờ chủ nhân của mình lại đáng sợ như thế, nếu như lúc ấy lựa chọn cự tuyệt, sợ rằng cũng sẽ như đám người này.
- Chủ nhân, xử lý bọn họ thế nào?
Tát Mạn chỉ năm người Thác Bạt Ngạo.
- Phế vật, không có bất kỳ giá trị.
Vân Phi Dương lạnh lùng huy kiếm, năm cao thủ đến từ Thác Bạt bộ lạc đều bị chém giết.
Tát Mạn và Tát Bỉ lạnh run.
Tại thời khắc Vân Phi Dương chiến đấu cùng Thác Bạt Kình, Lâm Chỉ Khê lặng yên không một tiếng động đóng băng ba tên Linh Vương, cũng khống chế Thác Bạt Ngạo.
Một màn này phát sinh.
Để Ma linh Trà bộ lạc hoảng hốt.
Phải biết.
Bọn họ từ đầu đến cuối cũng không biết thê tử Đại Gia lại mạnh như vậy, có thể nhẹ nhõm khống chế ba Linh Vương!
Trà Mộc cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngày ấy khi xuất giá giả, nữ nhân này lặng yên xuất hiện sau lưng, nàng tưởng rằng mình chủ quan.
Nguyên lai thật có thực lực!
Mắt thấy đồng bạn bị băng phong, Thác Bạt Kình cũng giật mình kinh ngạc.
Nhưng.
Cũng như thế mới phân tâm, bị Vân Phi Dương bắt cơ hội, hắn đột nhiên xuất hiện, một kiếm đâm xuyên ngực đối phương.
"Oanh!"
Thác Bạt Kình ầm vang rơi xuống, bị đóng trên mặt đất.
May mắn, một kiếm này cũng không đâm chỗ hiểm, hắn giờ phút này chỉ thống khổ, không nguy hiểm đến tính mạng.
"Ba."
Đột nhiên, Vân Phi Dương đưa chụp lấy kinh mạch hắn, linh niệm điên cuồng tràn vào, trong ánh mắt lóe vẻ âm u, phảng phất như một đầu hung thú điên cuồng!
Trong lòng Thác Bạt Kình dâng lên dự cảm không ổn.
Quả nhiên.
Cuồng bạo linh niệm như hồng thủy cuốn tới, tàn phá kinh mạch. Cùng lúc đó, ăn mòn đan điền, bao khỏa Ma Hạch của hắn.
- Ngươi...
Thác Bạt Kình đại biến.
Sau một khắc lại thống khổ hét thảm lên, bởi vì cỗ Linh Niệm kia đang không kiêng nể gì mà hấp thu năng lượng bên trong Ma Hạch của mình.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra khiến người ta rùng mình.
"Vù vù!"
Ma Hạch Thác Bạt Kình bị linh niệm khống chế, bàng bạc Ma khí dũng mãnh tiến ra, dọc theo kinh mạch vỡ vụn, rót vào thân thể Vân Phi Dương.
Cuối cùng dung nhập vào đan điền, cùng Ma Hạch tự thân hắn hòa làm một thể.
Cưỡng ép thu lấy Ma khí để bản thân sử dụng!
Quá điên cuồng.
Dù Ma Linh hay Nhân loại.
Cưỡng ép thu thuộc tính của người khác này là tối kỵ của võ đạo!
Bởi vì cũng không phải thuộc tính mình luyện hóa, cưỡng ép hấp thu sẽ sinh ra bài xích, có thể bạo thể mà chết!
Nhưng.
Vân Phi Dương mặc kệ.
Hắn hấp thu Ma khí, điên cuồng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết đè xuống hết thảy phản kháng cùng bài xích.
Trong lòng chỉ có một ý niệm, lão tử muốn Ma khí của tên này!
"Vù vù —— "
Cuồng bạo Ma khí nhập thể nội, quanh thân Vân Phi Dương bị tà khí bao phủ, con ngươi hắn đỏ như máu, khóe miệng hơi cong, điên cuồng mỉm cười.
- Tới đi! Tới đi!
- Ha ha ha!
Vân Phi Dương đột nhiên cười ha hả, trong tiếng cười bộc lộ ra vẻ âm u, khiến người ta rùng mình. Lâm Chỉ Khê cau mày, nàng cảm giác mình thấy không phải con người, mà là một ác ma đánh mất chính mình!
Đúng rồi.
Hiện tại Vân Phi Dương là một ác ma.
Vì thời điểm đối kháng Đại Địa Ma Nham Thú, hắn cưỡng ép thi triển Cấm điên cuồng nên đây là hậu di chứng còn sót lại, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp thì là Tẩu hỏa nhập ma!
Tim hắn và huyết dịch đã bị Ma khí ăn mòn, tính cách trở nên lãnh huyết, tàn nhẫn!
Vân Phi Dương tẩu hỏa nhập ma không giống người khác.
Giờ phút này, hắn tuy bị Ma khí khống chế, nhưng tư duy chưa mất phương hướng, hoàn toàn ý thức được mình đang làm gì.
Nếu như quên hết mọi thứ, bị Ma khí triệt để chưởng khống, sẽ chân chính trở thành một cái xác không hồn.
"A —— "
Thác Bạt Kình vẫn kêu thảm.
Năng lượng trong Ma Hạch bị điên cuồng rút ra, tiếng gọi của hắn ngày càng suy yếu, cho đến khi năng lượng trong Ma hạch bị ép khô, mới lâm vào hôn mê.
Nhưng.
Còn chưa kết thúc.
Vân Phi Dương điều động Linh Niệm bức Ma Hạch đi ra.
"Xoát!"
Ma hạch hắc sắc theo miệng Thác Bạt Kình bay ra, Vân Phi Dương nắm trong tay, nhẹ nhàng bóp một cái, nó nhất thời hóa thành bột mịn.
Thác Bạt Ngạo bị Lâm Chỉ Khê khống chế thấy thế hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt.
Làm Linh Vương đỉnh phong, hắn có thể khẳng định, năng lượng Ma hạch của Thác Bạt Kình bị thu hết, nếu không cũng không bị tuỳ tiện lấy ra.
Cái này đại biểu Thác Bạt Kình đã trở thành phế nhân!
Tên kia làm sao làm được?
Quá kinh khủng!
Vân Phi Dương chầm chậm đứng lên, tóc đen tán loạn, tròng mắt đỏ như máu, khủng bố tà khí bao phủ toàn thân, bộ dáng rất đáng sợ.
Ma Linh so với Ma tộc càng ảm đạm phai mờ.
Đây mới thực sự là Ma!
"Xoát."
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Thác Bạt Ngạo, một tay đặt trên cổ hắn, lạnh lùng nói với Lâm Chỉ Khê:
- Lăn đi.
Lâm Chỉ Khê thu hồi kiếm, im lặng thối lui.
Hắn thật thay đổi.
Không còn là người vô sỉ kia nữa.
Trên thực tế.
Lâm Chỉ Khê đã từng nghĩ, nếu như Vân Phi Dương không vô sỉ mà nghiêm túc, có lẽ càng ưu tú hơn hiện tại.
Bây giờ Vân Phi Dương biến hóa cũng như nàng nghĩ, mặt không vui cười, không vô sỉ, trở nên lãnh ngạo, đối đãi địch nhân rất nghiêm túc, tàn bạo lãnh huyết.
Hắn, đây là hắn sao?
Mình muốn nhìn thấy đây hả?
Không phải.
Tuyệt không phải dạng này.
Lâm Chỉ Khê thất hồn lạc phách đi ra, nước mắt trong suốt theo gương mặt trượt xuống, nàng rất thương tâm cũng rất tự trách, bởi vì Vân Phi Dương biến thành dạng này do mình hại.
- Không...
Đằng sau phát ra tiếng hét thảm của Thác Bạt Ngạo, nhưng cuối cùng vẫn không thể cải biến vận mệnh Ma Hạch bị bá đạo hấp thu.
Ba tên Linh Vương tùy tùng được giải thoát ra khỏi băng phong cũng không thể trốn thoát, Ma Hạch bị hấp thu, từng tên biến thành phế nhân.
Ngắn ngủi một khắc, hai Linh Vương đỉnh phong, ba Linh Vương trung kỳ bị ép khô Ma Hạch, Tát Mỗ thấy một màn này, bị dọa muốn phi thăng, nếu không phải người hắn bị băng phong, chỉ sợ đã sớm chạy trốn.
"Xoát."
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, phá nát băng phong, kéo hắn dậy, nhẹ nghiêng đầu cười lạnh nói:
- Ngươi hẳn là Tù trưởng Tát bộ lạc?
Tát Mỗ bị dọa không thể mở miệng, chỉ có thể hoảng sợ nhìn hắn.
Vân Phi Dương cười tà nói.
- Dẫn đến cho ta thuốc bổ thượng thừa như thế, ta làm gì để cảm tạ ngươi và con ngươi đây?
"A!"
Hắn theo sát đi tới, cười nói:
- À, mà con ngươi đã bị ta giết rồi, ha ha ha!
Nghe được câu này, Tát Mỗ xém chút khóc thét.
Mẹ nó.
Tên nhi tử hố cha này, làm sao chọc tới tên này. Hiện tại tốt rồi, người đến giúp đều bị phế, chính mình sợ cũng phải đái ra máu.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương âm u nói:
- Ta sẽ không cho ngươi chết nhanh đâu, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy bộ lạc mình bị diệt như thế nào.
Nói rồi, linh niệm tràn vào cơ thể Tát Mỗ, hắn cũng không thoát khỏi cảnh bị như đám người trước, sau đó Vân Phi Dương ném hắn ra ngoài, lạnh lùng ra lệnh.
- Giam lại cho ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!