Trà Tra ly thế, Trà bộ lạc quần long vô thủ, cho nên việc cấp bách lúc này là tuyển một vị Tù trưởng mới để thống lĩnh bộ lạc.
Theo tập tục Ma Linh Tộc, Trà Tra không có nhi tử, nên chức Tù trưởng tự nhiên rơi vào người Trà Mộc.
Nhưng.
Nàng lại tìm tới Vân Phi Dương, nhường chức Tù trưởng cho hắn.
Theo Trà Mộc, cường giả đảm nhiệm Tù trưởng Trà bộ lạc, sẽ bảo hộ an toàn cho tộc nhân, mà hắn cũng không để bộ lạc của hắn bị khi nhục.
Suy nghĩ này rất thuận lợi cho Vân Phi Dương.
Phải biết.
Hắn nghĩ đến việc chinh phục Ma Linh Tộc, lúc này nàng lại cho hắn đảm nhiệm chức Tù trưởng, quả thực là cơ hội trời cho.
- Không được đâu.
Hắn giả bộ từ chối.
- Ta chỉ là một kẻ ngoại lai, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng.
Trà Mộc chân thành nói.
- Ngươi trợ giúp bộ lạc hóa giải hai lần nguy cơ, tộc nhân rất tín nhiệm ngươi, ngươi làm Tù trưởng, bọn họ sẽ không phản đối.
Vân Phi Dương nói:
- Cái này. . .
- Quyết định như vậy đi.
Trà Mộc nói:
- Ba ngày sau, cử hành đại điển bàn giao Tù trưởng.
- Tốt.
Vân Phi Dương không từ chối.
Hắn nhìn ra được, nữ nhân này thật lòng muốn mình làm Tù trưởng, nếu như chối từ nữa thì không tốt.
Trà Mộc dựa vào ngực hắn, nói khẽ:
- Cám ơn.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng ôm giai nhân, nói:
- Ta sẽ để Trà bộ lạc cường đại, để các bộ lạc khác thần phục.
Vừa mới mất đi thân nhân nên nàng đang ở vào thời điểm thống khổ yếu ớt nhất, hắn phải quan tâm nữ nhân này.
Sad hai lần đến gây phiền toái, Vân Phi Dương đều đánh lui, đồng thời hàng phục luôn hai Linh Vương, danh vọng cực cao tại Trà bộ lạc.
Hắn làm Tù trưởng, tộc nhân sẽ không phản đối, nhưng mấy tên Trưởng lão lại phản đối vô cùng gay gắt.
- Tiểu thư!
Trong phòng hội nghị, một trưởng giả cao tuổi, nói:
- Đại Gia mặc dù là Dũng sĩ Tù trưởng trước khâm điểm, nhưng chung quy vẫn là ngoại nhân, hắn đảm nhiệm Tù trưởng trái tộc quy.
- Không sai.
Một trưởng giả khác đồng ý.
Bọn họ cũng không phải nhằm vào Vân Phi Dương, bọn họ chỉ căn cứ tộc quy, Tù trưởng của các bộ lạc đều là cha truyền con nối, còn không có tiền lệ giao chức vụ này cho ngoại nhân.
Trà Mộc nhíu mày.
Mấy đám người phản đối, Vân Phi Dương tiếp nhận chức Tù trưởng sẽ bị ngăn trở.
- Tiểu thư!
Đại trưởng lão nói:
- Tù trưởng, vẫn nên do người tiếp nhận.
Trà Mộc lắc đầu.
- Ta chỉ là một nữ lưu, đâu thể hoàn thành trách nhiệm lớn này.
- Lời ấy sai rồi.
Đại trưởng lão nói:
- Tù trưởng Hạ Lan bộ lạc cũng là nữ tử.
Hạ Lan bộ lạc, một trong ba bộ lạc lớn nhất.
Tù trưởng Hạ Lan phi, thực lực đạt đến Linh Hoàng, tù trưởng nữ tính duy nhất Ma Linh Tộc, nàng còn được xưng Hạ Lan nữ hoàng.
Trà Mộc khổ sở nói:
- Ta làm sao đánh đồng cùng Hạ Lan nữ hoàng.
Truyền thuyết Hạ Lan nữ hoàng, nàng cũng thường xuyên nghe, người ta là nữ trung hào kiệt, có thực lực, có năng lực, mình làm sao so được.
- Như vậy đi.
Nàng đứng lên, nói:
- Ta gả cho Lão Công, hắn sẽ có tư cách kế thừa chức vị Tù trưởng.
- Cái này. .
Đám Trưởng lão hai mặt nhìn nhau.
Nếu như Đại Gia trở thành cô gia thig kế thừa Tù trưởng cũng phù hợp.
- Chỉ Khê.
Vân Phi Dương đứng trong phòng, chính khí lăng nhiên nói:
- Tiếp nhận Tù trưởng, nhất định phải cưới Trà Mộc, ta cự tuyệt, bởi vì, đã có nàng, không cưới người khác.
- Thật sao?
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, trong ánh mắt đầy hồ nghi.
Nàng không tin hắn nghiêm túc.
Trong lòng ngươi đang mong cưới người ta không kịp đây kìa.
Thật hiểu Vân Đại Tiện Thần.
Khi hắn biết được mình muốn tiếp nhận tù trưởng, thì phải cưới Trà Mộc, quả thực mừng như điên.
Thử hỏi làm Tù trưởng, còn cưới mỹ nữ, chuyện tốt này tìm ở đâu ra!
Nhưng.
Hắn phải trưng cầu ý kiến của Lâm Chỉ Khê.
Lâm Chỉ Khê như thế nào không biết, mục đích tên này tìm đến mình, nói:
- Ngươi muốn cưới thì cưới, đừng diễn kịch trước mặt ta.
- Hắc hắc…
Vân Phi Dương cười nói:
- Lão bà, ta muốn chinh phục Ma Linh Tộc, nếu như tiếp nhận Tù trưởng, tiến triển sẽ nhanh hơn.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ta sẽ phối hợp.
Nói xong, vung tay lên lấy hết đệm chăn trên giường, nói:
- Để các ngươi ở trong này làm tân lang tân nương.
- Uy uy.
Vân Phi Dương vội vàng ngăn trở nàng.
- Ta chỉ thành hôn giả mà thôi.
Lâm Chỉ Khê im lặng.
Lấy tính cách tên này, từ giả khẳng định sẽ thành thật.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Có nàng ở đây, ta sẽ không làm loạn.
Lời này rất rõ ràng.
Ngươi không ở đây, ta liền có thể!
Lâm Chỉ Khê cuối cùng đồng ý.
Nói chúng Vân Phi Dương trưng cầu cũng chỉ vẽ vời cho thêm chuyện.
Lâm Chỉ Khê hiểu rõ ý hắn, hắn đã muốn chinh phục toàn bộ Ma Linh Tộc, nếu như trở thành Tù trưởng một bộ lạc sẽ là bước đệm tốt nhất, nàng tuyệt sẽ không phá hỏng chuyện của hắn.
Ba ngày sau.
Trà bộ lạc nghênh đón hai đại hỷ sự.
Thứ nhất, Đại Gia và Trà Mộc thành hôn. Thứ hai, cô gia tiếp nhận chức Tù trưởng.
Toàn bộ bộ lạc tiếng chiêng trống nhộn nhịp, náo nhiệt trọn một ngày.
Đêm tối.
Vân Phi Dương đi vào phòng cưới, nhìn người đẹp ngồi trên giường, chợt cảm khái vạn phần.
Ngắn ngủi một tháng, mình đã hai lần trở thành tân lang, mỹ nữ cưới được cũng khuynh quốc khuynh thành, nếu truyền đi có thể làm tức chết bao nhiêu người độc thân.
Xoát.
Hắn vung tay lên, lấy ra đệm chăn từ không gian giới chỉ, bắt đầu lăn ra đất ngủ.
Bi kịch.
Hắn không thể làm loạn, thống khổ lớn nhất nhân sinh cùng lắm chỉ như thế thôi!
- Chàng làm gì thế?
Trà Mộc thấy hắn nằm trên đất, ngạc nhiên không thôi.
- Ngủ.
Vẻ mặt Vân Phi Dương đau khổ đáp.
Trà Mộc đi tới, nói:
- Ngủ dưới này à.
- Mát lắm.
Vân Phi Dương cười bỉ ổi nói.
Trà Mộc ngồi xuống, hồ nghi nhìn hắn.
- Chàng không được?
Câu nói này nháy mắt đâm xuyên lòng tự trọng của Vân Phi Dương.
Hắn trầm giọng quát.
- Nói nhảm, ta sao không được.
- Vậy sao chàng lại ngủ đưới đất.
Trà Mộc dán tới, ngọc thủ quấn lấy hắn, đầu tựa trên bả vai hắn, thẹn thùng nói:
- Chúng ta lên giường đi.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Đại tỷ.
Định lực ta không tốt, đừng câu dẫn ta như thế!
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
- Nhớ kỹ, chúng ta chỉ đang diễn trò, ta là nam nhân đã có gia đình!
- Cắt.
Trà Mộc bĩu môi.
- Nam nhân tam thê tứ thiếp, có gì đáng kinh ngạc? Ta không chê, chàng sợ cái gì.
Nữ hài sáng suốt như thế để Vân Phi Dương cảm động muốn khóc, nhưng hắn biết Lâm Chỉ Khê đang nhìn mình chằm chằm, cho nên chân thành nói:
- Không được, ta là một nam nhân có nguyên tắc.
Nói ra câu nói này, hắn muốn hung hăng quất chính mình một bạt tai.
Nguyên tắc có thể ăn cơm không?
Nguyên tắc có thể thành tiền à?
Bố trí đại trận, giải khai y phục, bộc lộ ra bản tính chân chính đi!
Ngao ô!
Nội tâm hắn tru lên một tiếng.
Cuối cùng.
Hắn vẫn đè xuống tà hỏa, nói:
- Ngoan, nhanh đi ngủ đi, ta còn muốn tu luyện.
Nói xong, đi trước bàn, cầm ấm uống nước.
Đang hạ nhiệt!
Trà Mộc đứng lên, khoác tay lên vai hắn, vũ mị nói:
- Chàng có phải sợ nữ nhân kia buồn, không bằng gọi nàng qua, chúng ta ngủ chung một chỗ cũng được.
Phốc!
Vân Phi Dương phun ra ngụm nước.
Mẹ ơi.
Tiểu yêu tinh này quá bưu hãn đi! Bất quá ca thích, ba người ngủ chung một chỗ, hình tượng này ngẫm lại thật... Ai nha, mẹ nó, không được, uống nhiều nước một chút, hạ lửa ngay mới được!
Trà Tra ly thế, Trà bộ lạc quần long vô thủ, cho nên việc cấp bách lúc này là tuyển một vị Tù trưởng mới để thống lĩnh bộ lạc.
Theo tập tục Ma Linh Tộc, Trà Tra không có nhi tử, nên chức Tù trưởng tự nhiên rơi vào người Trà Mộc.
Nhưng.
Nàng lại tìm tới Vân Phi Dương, nhường chức Tù trưởng cho hắn.
Theo Trà Mộc, cường giả đảm nhiệm Tù trưởng Trà bộ lạc, sẽ bảo hộ an toàn cho tộc nhân, mà hắn cũng không để bộ lạc của hắn bị khi nhục.
Suy nghĩ này rất thuận lợi cho Vân Phi Dương.
Phải biết.
Hắn nghĩ đến việc chinh phục Ma Linh Tộc, lúc này nàng lại cho hắn đảm nhiệm chức Tù trưởng, quả thực là cơ hội trời cho.
- Không được đâu.
Hắn giả bộ từ chối.
- Ta chỉ là một kẻ ngoại lai, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng.
Trà Mộc chân thành nói.
- Ngươi trợ giúp bộ lạc hóa giải hai lần nguy cơ, tộc nhân rất tín nhiệm ngươi, ngươi làm Tù trưởng, bọn họ sẽ không phản đối.
Vân Phi Dương nói:
- Cái này. . .
- Quyết định như vậy đi.
Trà Mộc nói:
- Ba ngày sau, cử hành đại điển bàn giao Tù trưởng.
- Tốt.
Vân Phi Dương không từ chối.
Hắn nhìn ra được, nữ nhân này thật lòng muốn mình làm Tù trưởng, nếu như chối từ nữa thì không tốt.
Trà Mộc dựa vào ngực hắn, nói khẽ:
- Cám ơn.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng ôm giai nhân, nói:
- Ta sẽ để Trà bộ lạc cường đại, để các bộ lạc khác thần phục.
Vừa mới mất đi thân nhân nên nàng đang ở vào thời điểm thống khổ yếu ớt nhất, hắn phải quan tâm nữ nhân này.
Sad hai lần đến gây phiền toái, Vân Phi Dương đều đánh lui, đồng thời hàng phục luôn hai Linh Vương, danh vọng cực cao tại Trà bộ lạc.
Hắn làm Tù trưởng, tộc nhân sẽ không phản đối, nhưng mấy tên Trưởng lão lại phản đối vô cùng gay gắt.
- Tiểu thư!
Trong phòng hội nghị, một trưởng giả cao tuổi, nói:
- Đại Gia mặc dù là Dũng sĩ Tù trưởng trước khâm điểm, nhưng chung quy vẫn là ngoại nhân, hắn đảm nhiệm Tù trưởng trái tộc quy.
- Không sai.
Một trưởng giả khác đồng ý.
Bọn họ cũng không phải nhằm vào Vân Phi Dương, bọn họ chỉ căn cứ tộc quy, Tù trưởng của các bộ lạc đều là cha truyền con nối, còn không có tiền lệ giao chức vụ này cho ngoại nhân.
Trà Mộc nhíu mày.
Mấy đám người phản đối, Vân Phi Dương tiếp nhận chức Tù trưởng sẽ bị ngăn trở.
- Tiểu thư!
Đại trưởng lão nói:
- Tù trưởng, vẫn nên do người tiếp nhận.
Trà Mộc lắc đầu.
- Ta chỉ là một nữ lưu, đâu thể hoàn thành trách nhiệm lớn này.
- Lời ấy sai rồi.
Đại trưởng lão nói:
- Tù trưởng Hạ Lan bộ lạc cũng là nữ tử.
Hạ Lan bộ lạc, một trong ba bộ lạc lớn nhất.
Tù trưởng Hạ Lan phi, thực lực đạt đến Linh Hoàng, tù trưởng nữ tính duy nhất Ma Linh Tộc, nàng còn được xưng Hạ Lan nữ hoàng.
Trà Mộc khổ sở nói:
- Ta làm sao đánh đồng cùng Hạ Lan nữ hoàng.
Truyền thuyết Hạ Lan nữ hoàng, nàng cũng thường xuyên nghe, người ta là nữ trung hào kiệt, có thực lực, có năng lực, mình làm sao so được.
- Như vậy đi.
Nàng đứng lên, nói:
- Ta gả cho Lão Công, hắn sẽ có tư cách kế thừa chức vị Tù trưởng.
- Cái này. .
Đám Trưởng lão hai mặt nhìn nhau.
Nếu như Đại Gia trở thành cô gia thig kế thừa Tù trưởng cũng phù hợp.
- Chỉ Khê.
Vân Phi Dương đứng trong phòng, chính khí lăng nhiên nói:
- Tiếp nhận Tù trưởng, nhất định phải cưới Trà Mộc, ta cự tuyệt, bởi vì, đã có nàng, không cưới người khác.
- Thật sao?
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, trong ánh mắt đầy hồ nghi.
Nàng không tin hắn nghiêm túc.
Trong lòng ngươi đang mong cưới người ta không kịp đây kìa.
Thật hiểu Vân Đại Tiện Thần.
Khi hắn biết được mình muốn tiếp nhận tù trưởng, thì phải cưới Trà Mộc, quả thực mừng như điên.
Thử hỏi làm Tù trưởng, còn cưới mỹ nữ, chuyện tốt này tìm ở đâu ra!
Nhưng.
Hắn phải trưng cầu ý kiến của Lâm Chỉ Khê.
Lâm Chỉ Khê như thế nào không biết, mục đích tên này tìm đến mình, nói:
- Ngươi muốn cưới thì cưới, đừng diễn kịch trước mặt ta.
- Hắc hắc…
Vân Phi Dương cười nói:
- Lão bà, ta muốn chinh phục Ma Linh Tộc, nếu như tiếp nhận Tù trưởng, tiến triển sẽ nhanh hơn.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ta sẽ phối hợp.
Nói xong, vung tay lên lấy hết đệm chăn trên giường, nói:
- Để các ngươi ở trong này làm tân lang tân nương.
- Uy uy.
Vân Phi Dương vội vàng ngăn trở nàng.
- Ta chỉ thành hôn giả mà thôi.
Lâm Chỉ Khê im lặng.
Lấy tính cách tên này, từ giả khẳng định sẽ thành thật.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Có nàng ở đây, ta sẽ không làm loạn.
Lời này rất rõ ràng.
Ngươi không ở đây, ta liền có thể!
Lâm Chỉ Khê cuối cùng đồng ý.
Nói chúng Vân Phi Dương trưng cầu cũng chỉ vẽ vời cho thêm chuyện.
Lâm Chỉ Khê hiểu rõ ý hắn, hắn đã muốn chinh phục toàn bộ Ma Linh Tộc, nếu như trở thành Tù trưởng một bộ lạc sẽ là bước đệm tốt nhất, nàng tuyệt sẽ không phá hỏng chuyện của hắn.
Ba ngày sau.
Trà bộ lạc nghênh đón hai đại hỷ sự.
Thứ nhất, Đại Gia và Trà Mộc thành hôn. Thứ hai, cô gia tiếp nhận chức Tù trưởng.
Toàn bộ bộ lạc tiếng chiêng trống nhộn nhịp, náo nhiệt trọn một ngày.
Đêm tối.
Vân Phi Dương đi vào phòng cưới, nhìn người đẹp ngồi trên giường, chợt cảm khái vạn phần.
Ngắn ngủi một tháng, mình đã hai lần trở thành tân lang, mỹ nữ cưới được cũng khuynh quốc khuynh thành, nếu truyền đi có thể làm tức chết bao nhiêu người độc thân.
Xoát.
Hắn vung tay lên, lấy ra đệm chăn từ không gian giới chỉ, bắt đầu lăn ra đất ngủ.
Bi kịch.
Hắn không thể làm loạn, thống khổ lớn nhất nhân sinh cùng lắm chỉ như thế thôi!
- Chàng làm gì thế?
Trà Mộc thấy hắn nằm trên đất, ngạc nhiên không thôi.
- Ngủ.
Vẻ mặt Vân Phi Dương đau khổ đáp.
Trà Mộc đi tới, nói:
- Ngủ dưới này à.
- Mát lắm.
Vân Phi Dương cười bỉ ổi nói.
Trà Mộc ngồi xuống, hồ nghi nhìn hắn.
- Chàng không được?
Câu nói này nháy mắt đâm xuyên lòng tự trọng của Vân Phi Dương.
Hắn trầm giọng quát.
- Nói nhảm, ta sao không được.
- Vậy sao chàng lại ngủ đưới đất.
Trà Mộc dán tới, ngọc thủ quấn lấy hắn, đầu tựa trên bả vai hắn, thẹn thùng nói:
- Chúng ta lên giường đi.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Đại tỷ.
Định lực ta không tốt, đừng câu dẫn ta như thế!
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
- Nhớ kỹ, chúng ta chỉ đang diễn trò, ta là nam nhân đã có gia đình!
- Cắt.
Trà Mộc bĩu môi.
- Nam nhân tam thê tứ thiếp, có gì đáng kinh ngạc? Ta không chê, chàng sợ cái gì.
Nữ hài sáng suốt như thế để Vân Phi Dương cảm động muốn khóc, nhưng hắn biết Lâm Chỉ Khê đang nhìn mình chằm chằm, cho nên chân thành nói:
- Không được, ta là một nam nhân có nguyên tắc.
Nói ra câu nói này, hắn muốn hung hăng quất chính mình một bạt tai.
Nguyên tắc có thể ăn cơm không?
Nguyên tắc có thể thành tiền à?
Bố trí đại trận, giải khai y phục, bộc lộ ra bản tính chân chính đi!
Ngao ô!
Nội tâm hắn tru lên một tiếng.
Cuối cùng.
Hắn vẫn đè xuống tà hỏa, nói:
- Ngoan, nhanh đi ngủ đi, ta còn muốn tu luyện.