Vân Phi Dương cảm khái, tiểu thế giới này thật rất thích hợp hắn.
Bởi vì, hắn đã lập chí tán gái khi trọng sinh.
Tuy kết bạn không ít mỹ nữ tính cách khác lạ, nhưng lại chẳng có ai giống Trà Mộc, nhận biết chưa đến một ngày, lại can đảm chủ động ân ái cùng hắn.
Đây là nữ nhân Ma Linh Tộc.
Thấy vừa mắt.
Sẽ không che lấp.
Dùng từ ngữ đơn giản nhất để nói, chắc phải dùng từ bạo gan thể hiện yêu thương.
Trà Mộc nhón chân ôm chặt Vân Phi Dương, bộ ngực mềm mại, lưỡi phảng phất một đầu tiểu xà vừa đi vừa nhúc nhích, hoàn toàn chiếm thượng phong đè ép hắn.
Vân Phi Dương không cam lòng yếu thế, vừa hôn, hai tay đồng thời du tẩu trên da thịt hương ôn ngọc mềm, thân thể đối phương mềm mại hơi run rẩy.
Trà Mộc nhẹ nhàng ngửa ra sau, gương mặt đỏ ửng, lộ ra phong tình dị vực.
Nàng duỗi ra ngón tay nhỏ dài, khoác lên môi Vân Phi Dương, vũ mị nói:
- Ngươi là nam nhân đầu tiên ta nhìn trúng.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nâng tay, nâng cằm nàng, cười nói:
- Về sau, chỉ có một người nam nhân là ta.
- Phốc phốc.
Trà Mộc khẽ cười một tiếng, nói:
- Có lẽ sẽ đụng phải nam nhân ưu tú hơn ngươi.
Vân Phi Dương nói:
- Trên thế giới này, không ai ưu tú hơn ta đâu
Câu nói này nói rất bá đạo, cũng phù hợp phong cách không biết xấu hổ của hắn.
Ngọc thủ Trà Mộc vuốt ve da thịt phủ đầy vết sẹo, cười nói:
- Ưu tú hay không ưu tú, cũng không phải ngoài miệng nói, phải dùng thực lực chứng minh.
Nữ nhân này, một cái nhăn mày, một tiếng cười đều vũ mị cùng cực.
Vân Phi Dương không thể tự kiềm chế, đem chặt nàng, hai tay càng thêm lớn gan, từ eo non mịn chậm rãi dời lên phía trên, hướng về bộ ngực cao vút.
Rất tốt.
Hôm nay phải dùng thực lực để chứng minh mình được hay không!
- Ngô
Trà Mộc như bị điện giật, thân thể lần nữa run rẩy, không tự kìm hãm được mà rên nhẹ, thanh âm này nhất thời khiến tà hỏa trong người Vân Phi Dương gia tốc, phảng phất như dã thú bạo phát, để tốc độ của hắn càng nhanh.
Nhưng.
Vào lúc này.
Sau lưng hiện ra từng đợt băng lãnh.
Thuộc tính này trong nháy mắt thẩm thấu thân thể, áp chế toàn bộ tà hỏa trong người Vân Phi Dương, hắn cũng tỉnh táo lại thả Trà Mộc ra.
Hắn xoay người, nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, giả vờ vô tội nói:
- Bụi bay vào mắt nàng ấy, ta đang giúp nàng ta thổi ra.
Nói dối kém như thế, chỉ có tên vô sỉ này mới có thể thốt ra.
- Vậy à.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:
- Tiếp tục thổi đi.
Nói xong, quay người rời đi đi.
- Uy uy!
Vân Phi Dương muốn đuổi theo nhưng bị Trà Mộc ngăn lại, nàng vuốt vuốt tóc xanh, cười nói:
- Nữ nhân của ngươi có phải ăn dấm chua ghen tuông?
- Thật nhỏ mọn.
Nàng dùng tay nhỏ quấn sợi tóc, nói:
- Nam nhân ngươi ưu tú như người về sau khẳng định sẽ hấp dẫn rất nhiều nữ nhân, làm vị hôn thê của ngươi cần phải có loại giác ngộ mới này đúng.
Vân Phi Dương nhịn không được cười lên, nhưng vẫn lách qua, bước nhanh đuổi theo Lâm Chỉ Khê.
Trực giác nói với hắn.
Nữ nhân này rất tức giận.
Nói nhảm.
Vị hôn phu mình đang ôm hôn nữ nhân khác, ai có thể tiếp nhận?
Tính cách Lâm Chỉ Khê lạnh lùng mới như thế.
Nếu như Mục Oanh thấy Vân đại ca ôm nữ hài khác, sẽ đẫm lệ rời đi, nếu như Lương Âm, chỉ sợ sớm đã bộc phát tâm hỏa đốt cháy hắn.
Trên gò núi.
Lâm Chỉ Khê bạch y tung bay, giống như tiên tử rơi vào trần thế, trên mặt trắng noãn, vẫn lạnh lẽo cách người ngàn dặm.
Vân Phi Dương rón rén đi tới.
Hai người cứ đứng song song, một người đẹp như tiên nữ, một người anh tuấn tiêu sái, như một cặp thần tiên quyến lữ.
Chỉ là.
Bầu không khí có chút cứng ngắc.
Vân Phi Dương cũng phiền muộn, hắn mang theo Trà Mộc bay xa như vậy, rơi vào khu vực hoang tàn vắng vẻ, nữ nhân này làm sao tìm được.
Chẳng lẽ một mực đi theo?
Hai người cứ đứng như thế, ai cũng không mở miệng nói chuyện, Vân Phi Dương từng bước đi tới, nghiêng đầu sang hỏi.
- Giận hả?
- Không có.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên đáp.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta chỉ cùng nàng ta nói đùa, không có ý khác, trong lòng ta chỉ có các cô.
Các cô này chỉ nàng, Mục Oanh, Lương Âm, còn có Bảo Lỵ, cùng Liễu sư tỷ, Lăng Sa La, chờ một chút, hình như hơi đông thì phải!
Lâm Chỉ Khê nói:
- Thật muốn móc tâm ngươi ra để xem bên trong đến cùng có bao nhiêu nữ nhân.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nàng nở làm vậy sao?
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, con ngươi thanh lãnh có giận dữ nhàn nhạt, lại bất đắc dĩ ca thán một tiếng.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương kéo tay nàng.
Lâm Chỉ Khê tùy ý hắn nắm, không phản kháng.
Hai người trở lại đội ngũ, Trà Mộc đã trở về, đoàn người tiếp tục xuất phát. Bất quá, trên đường, Vân Phi Dương biểu hiện rất nghiêm túc, một mực nắm tay Lâm Chỉ Khê, dù Trà Mộc thường xuyên ném cho hắn mị nhãn, cũng chỉ giả bộ như không thấy.
Hoàng hôn.
Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê tiến vào Trà bộ lạc.
Bởi vì hình dáng và màu da hai người rất giống nhân loại, trong nháy mắt để Ma Linh nội thành cảnh giác.
Bất quá.
Bọn họ cũng không ngửi được mùi vị nhân loại, nên trầm tĩnh lại.
Nhưng vào lúc này.
Một trưởng giả Ma Linh cao tuổi được hạ nhân nâng đỡ đi ra, hắn chính là Tù trưởng của Trà bộ lạc, phụ thân Trà Mộc, Trà Tra.
- Phụ thân!
Trà Mộc nói:
- Tại sao ngài ra ngoài?
Thanh âm Trà Tra rất yếu ớt nói:
- Nữ nhi, con không sao chứ?
Vân Phi Dương nghe ra thọ nguyên Ma Linh này đã sắp hao hết, lúc nào cũng có thể ngủm, nhưng trong thân thể tên này lại không có bất kỳ ba động khí tức gì cả, hẳn không có chút tu vi nào.
Kỳ quái.
Nhìn qua tên này ít nhất trăm tuổi, tại sao không có tu vi?
Nhưng vào lúc này, Trà Mộc đi tới, cười nói:
- Nhờ có vị dũng sĩ này, nếu không, con sợ mình không còn được gặp lại được phụ thân nữa.
Vân Phi Dương nhịn không được cười lên.
Nữ nhân này rõ ràng có thực lực không kém gì đầu mục Du Linh, nhưng thủy chung không bại lộ, xem ra cả cha nàng cũng không biết.
- Dũng sĩ?
Trà Tra đánh giá Vân Phi Dương, trên mặt hiện ra vẻ chấn kinh.
Ma Linh nội thành cũng giật mình kinh ngạc, dù sao người có thể gánh chịu hai chữ dũng sĩ này, thì thực lực tất nhiên đạt đến Linh Vương!
Gia hỏa suy nhược như thế lại là Linh Vương?
Rất nhiều Ma Linh hoài nghi, bởi vì trong tư duy bọn họ, Ma Linh càng mạnh thì phải vô cùng cường tráng mới đúng.
- Phụ thân!
Trà Mộc nói:
- Hắn đánh bại Apono.
Trà Tra kinh hãi không thôi.
Lúc này mới ý thức được, mặt Apono bị người ta đánh vô cùng thê thảm.
- Dũng sĩ Apono bị hắn đánh bại?
- Chẳng lẽ, thật sự là dũng sĩ?
Rất nhiều Ma Linh cũng khiếp sợ không thôi.
Giờ phút này, bọn họ đã bỏ nghi vấn, bởi vì Trà tiểu thư thân phận cao quý, chắc sẽ không nói dối!
Trong chốc lát.
Ánh mắt Ma Linh nội thành xuất hiện sùng bái nóng rực.
Trà Mộc lôi kéo tay Vân Phi Dương, cười nói:
- Phụ thân đại nhân, hắn không nhà để về, mang theo vị hôn thê, xin vào Trà bộ lạc chúng ta ở tạm, nữ nhi đã đồng ý!
- Tốt!
Trà Tra mừng đáp.
- Rất tốt!
Cường giả Linh Vương tìm nơi nương tựa trong bộ lạc của mình là đại hỷ sự, có hắn bảo vệ, bộ lạc khác sẽ không đến quấy rối!
Vân Phi Dương cảm khái, tiểu thế giới này thật rất thích hợp hắn.
Bởi vì, hắn đã lập chí tán gái khi trọng sinh.
Tuy kết bạn không ít mỹ nữ tính cách khác lạ, nhưng lại chẳng có ai giống Trà Mộc, nhận biết chưa đến một ngày, lại can đảm chủ động ân ái cùng hắn.
Đây là nữ nhân Ma Linh Tộc.
Thấy vừa mắt.
Sẽ không che lấp.
Dùng từ ngữ đơn giản nhất để nói, chắc phải dùng từ bạo gan thể hiện yêu thương.
Trà Mộc nhón chân ôm chặt Vân Phi Dương, bộ ngực mềm mại, lưỡi phảng phất một đầu tiểu xà vừa đi vừa nhúc nhích, hoàn toàn chiếm thượng phong đè ép hắn.
Vân Phi Dương không cam lòng yếu thế, vừa hôn, hai tay đồng thời du tẩu trên da thịt hương ôn ngọc mềm, thân thể đối phương mềm mại hơi run rẩy.
Trà Mộc nhẹ nhàng ngửa ra sau, gương mặt đỏ ửng, lộ ra phong tình dị vực.
Nàng duỗi ra ngón tay nhỏ dài, khoác lên môi Vân Phi Dương, vũ mị nói:
- Ngươi là nam nhân đầu tiên ta nhìn trúng.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nâng tay, nâng cằm nàng, cười nói:
- Về sau, chỉ có một người nam nhân là ta.
- Phốc phốc.
Trà Mộc khẽ cười một tiếng, nói:
- Có lẽ sẽ đụng phải nam nhân ưu tú hơn ngươi.
Vân Phi Dương nói:
- Trên thế giới này, không ai ưu tú hơn ta đâu
Câu nói này nói rất bá đạo, cũng phù hợp phong cách không biết xấu hổ của hắn.
Ngọc thủ Trà Mộc vuốt ve da thịt phủ đầy vết sẹo, cười nói:
- Ưu tú hay không ưu tú, cũng không phải ngoài miệng nói, phải dùng thực lực chứng minh.
Nữ nhân này, một cái nhăn mày, một tiếng cười đều vũ mị cùng cực.
Vân Phi Dương không thể tự kiềm chế, đem chặt nàng, hai tay càng thêm lớn gan, từ eo non mịn chậm rãi dời lên phía trên, hướng về bộ ngực cao vút.
Rất tốt.
Hôm nay phải dùng thực lực để chứng minh mình được hay không!
- Ngô
Trà Mộc như bị điện giật, thân thể lần nữa run rẩy, không tự kìm hãm được mà rên nhẹ, thanh âm này nhất thời khiến tà hỏa trong người Vân Phi Dương gia tốc, phảng phất như dã thú bạo phát, để tốc độ của hắn càng nhanh.
Nhưng.
Vào lúc này.
Sau lưng hiện ra từng đợt băng lãnh.
Thuộc tính này trong nháy mắt thẩm thấu thân thể, áp chế toàn bộ tà hỏa trong người Vân Phi Dương, hắn cũng tỉnh táo lại thả Trà Mộc ra.
Hắn xoay người, nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, giả vờ vô tội nói:
- Bụi bay vào mắt nàng ấy, ta đang giúp nàng ta thổi ra.
Nói dối kém như thế, chỉ có tên vô sỉ này mới có thể thốt ra.
- Vậy à.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:
- Tiếp tục thổi đi.
Nói xong, quay người rời đi đi.
- Uy uy!
Vân Phi Dương muốn đuổi theo nhưng bị Trà Mộc ngăn lại, nàng vuốt vuốt tóc xanh, cười nói:
- Nữ nhân của ngươi có phải ăn dấm chua ghen tuông?
- Thật nhỏ mọn.
Nàng dùng tay nhỏ quấn sợi tóc, nói:
- Nam nhân ngươi ưu tú như người về sau khẳng định sẽ hấp dẫn rất nhiều nữ nhân, làm vị hôn thê của ngươi cần phải có loại giác ngộ mới này đúng.
Vân Phi Dương nhịn không được cười lên, nhưng vẫn lách qua, bước nhanh đuổi theo Lâm Chỉ Khê.
Trực giác nói với hắn.
Nữ nhân này rất tức giận.
Nói nhảm.
Vị hôn phu mình đang ôm hôn nữ nhân khác, ai có thể tiếp nhận?
Tính cách Lâm Chỉ Khê lạnh lùng mới như thế.
Nếu như Mục Oanh thấy Vân đại ca ôm nữ hài khác, sẽ đẫm lệ rời đi, nếu như Lương Âm, chỉ sợ sớm đã bộc phát tâm hỏa đốt cháy hắn.
Trên gò núi.
Lâm Chỉ Khê bạch y tung bay, giống như tiên tử rơi vào trần thế, trên mặt trắng noãn, vẫn lạnh lẽo cách người ngàn dặm.
Vân Phi Dương rón rén đi tới.
Hai người cứ đứng song song, một người đẹp như tiên nữ, một người anh tuấn tiêu sái, như một cặp thần tiên quyến lữ.
Chỉ là.
Bầu không khí có chút cứng ngắc.
Vân Phi Dương cũng phiền muộn, hắn mang theo Trà Mộc bay xa như vậy, rơi vào khu vực hoang tàn vắng vẻ, nữ nhân này làm sao tìm được.
Chẳng lẽ một mực đi theo?
Hai người cứ đứng như thế, ai cũng không mở miệng nói chuyện, Vân Phi Dương từng bước đi tới, nghiêng đầu sang hỏi.
- Giận hả?
- Không có.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên đáp.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta chỉ cùng nàng ta nói đùa, không có ý khác, trong lòng ta chỉ có các cô.
Các cô này chỉ nàng, Mục Oanh, Lương Âm, còn có Bảo Lỵ, cùng Liễu sư tỷ, Lăng Sa La, chờ một chút, hình như hơi đông thì phải!
Lâm Chỉ Khê nói:
- Thật muốn móc tâm ngươi ra để xem bên trong đến cùng có bao nhiêu nữ nhân.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nàng nở làm vậy sao?
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, con ngươi thanh lãnh có giận dữ nhàn nhạt, lại bất đắc dĩ ca thán một tiếng.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương kéo tay nàng.
Lâm Chỉ Khê tùy ý hắn nắm, không phản kháng.
Hai người trở lại đội ngũ, Trà Mộc đã trở về, đoàn người tiếp tục xuất phát. Bất quá, trên đường, Vân Phi Dương biểu hiện rất nghiêm túc, một mực nắm tay Lâm Chỉ Khê, dù Trà Mộc thường xuyên ném cho hắn mị nhãn, cũng chỉ giả bộ như không thấy.
Hoàng hôn.
Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê tiến vào Trà bộ lạc.
Bởi vì hình dáng và màu da hai người rất giống nhân loại, trong nháy mắt để Ma Linh nội thành cảnh giác.
Bất quá.
Bọn họ cũng không ngửi được mùi vị nhân loại, nên trầm tĩnh lại.
Nhưng vào lúc này.
Một trưởng giả Ma Linh cao tuổi được hạ nhân nâng đỡ đi ra, hắn chính là Tù trưởng của Trà bộ lạc, phụ thân Trà Mộc, Trà Tra.
- Phụ thân!
Trà Mộc nói:
- Tại sao ngài ra ngoài?
Thanh âm Trà Tra rất yếu ớt nói:
- Nữ nhi, con không sao chứ?
Vân Phi Dương nghe ra thọ nguyên Ma Linh này đã sắp hao hết, lúc nào cũng có thể ngủm, nhưng trong thân thể tên này lại không có bất kỳ ba động khí tức gì cả, hẳn không có chút tu vi nào.
Kỳ quái.
Nhìn qua tên này ít nhất trăm tuổi, tại sao không có tu vi?
Nhưng vào lúc này, Trà Mộc đi tới, cười nói:
- Nhờ có vị dũng sĩ này, nếu không, con sợ mình không còn được gặp lại được phụ thân nữa.
Vân Phi Dương nhịn không được cười lên.
Nữ nhân này rõ ràng có thực lực không kém gì đầu mục Du Linh, nhưng thủy chung không bại lộ, xem ra cả cha nàng cũng không biết.
- Dũng sĩ?
Trà Tra đánh giá Vân Phi Dương, trên mặt hiện ra vẻ chấn kinh.
Ma Linh nội thành cũng giật mình kinh ngạc, dù sao người có thể gánh chịu hai chữ dũng sĩ này, thì thực lực tất nhiên đạt đến Linh Vương!
Gia hỏa suy nhược như thế lại là Linh Vương?
Rất nhiều Ma Linh hoài nghi, bởi vì trong tư duy bọn họ, Ma Linh càng mạnh thì phải vô cùng cường tráng mới đúng.
- Phụ thân!
Trà Mộc nói:
- Hắn đánh bại Apono.
Trà Tra kinh hãi không thôi.
Lúc này mới ý thức được, mặt Apono bị người ta đánh vô cùng thê thảm.
- Dũng sĩ Apono bị hắn đánh bại?
- Chẳng lẽ, thật sự là dũng sĩ?
Rất nhiều Ma Linh cũng khiếp sợ không thôi.
Giờ phút này, bọn họ đã bỏ nghi vấn, bởi vì Trà tiểu thư thân phận cao quý, chắc sẽ không nói dối!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!