- Ha ha ha.
- Bản thiếu hiện tại hạng 1!
- Chỉ cần tiếp tục giữ vững có thể trèo lên đỉnh đầu tên!
Tông Thượng Hữu đến từ Cửu tinh thành Tôn Uy Thành bài danh 28 Quán Quân Bảng, chịu đựng trọng lực cùng áp lực, từng bước một bò lên.
Giờ phút này.
Hắn đã cách người thứ hai hơn mười bậc thang, tuy khoảng cách không phải rất xa, nhưng có trọng lực, cũng tương đương với ngăn cách rất rất xa.
- Ha ha ha!
Tông Chính Cương thành chủ Tôn Uy Thành, ngồi trên đài cao quan sát hưng phấn cười to, nói:
- Con ta hiện tại hạng 1!
Bọn Thành chủ cao tinh thành ngồi bên cạnh hắn trầm mặc không nói, bởi vì thiên tài mình phái ra đã bị bỏ lại xa xa đằng sau.
Tuy có quy định, một canh giờ trèo lên đỉnh thì có thể tấn cấp, nhưng dưới vạn chúng đại lục chú mục, người nào không hy vọng thiên tài nhà mình có thể đứng đầu.
- Hiện tại Tông thiếu xếp hạng nhất!
- Tông thiếu uy vũ, Tông thiếu cố lên!
Võ giả cùng bách tính Tôn Uy Thành sôi trào, bọn họ dùng sức la lên, thanh âm rung động cả tòa thành.
Nhưng.
Tiếng hoan hô lại im bặt chỉ sau một lát.
Bởi vì bên trên màn sáng, bọn họ nhìn thấy sau lưng Tông thiếu, một người đang hùng hùng hổ hổ xông lên, có thể nói bước đi như bay!
- Mẹ ơi?
- Đây là ai?!
- Là Vân Phi Dương Đông Lăng Quận!
Mọi người kinh hãi.
Đông Lăng thành.
Rất nhiều võ giả cùng bách tính thấy Vân Phi Dương một đường xông lên đuổi sát Tông Thượng Hữu, nhất thời hưng phấn hô to.
Lâm Nhược Hiên cũng nắm chặt hai tay, giống như chính hắn trèo lên phiến đá chứ không phải Vân Phi Dương!
- Vân đại ca cố lên!
Hai tay Mục Oanh hợp lại, nhắm lại, yên lặng cầu nguyện cho nam nhân của mình.
Cuối cùng.
Dưới sự chú mục của mọi người trên đại lục, Vân Phi Dương bước nhanh xông qua Tông Thượng Hữu, tiếp tục trèo lên trên!
- Ha ha ha!
- Đệ nhất! Đệ nhất!
Diệp Nam Tu cùng hai người Hắc Mao đứng lên, hưng phấn ôm nhau.
Đông Lăng thành ngắn ngủi bình tĩnh, sau đó vỡ ỏa, bọn họ nhảy cẫng reo hò, thanh âm vang vọng bầu trời!
Bốn trăm tuổi trẻ tuấn kiệt tham gia giải đấu thiên tài tối đỉnh của Vạn Thế Đại Lục!
Thiên tài Quận mình dẫn đầu tại vòng thứ nhất đối với địa phương nhỏ như Đông Lăng Quận mà nói, quả thực như nằm mộng giữa ban ngày.
Hai tay Lâm Nhược Hiên run rẩy, con ngươi hiện ra vẻ hưng phấn khó nói lên lời, đột nhiên hắn ngẩng đầu nói:
- Các vị tiền bối! Các ngươi nhìn thấy không?!
Từ khi Đông Lăng Quận sinh ra đến nay.
Mỗi mười năm đều sẽ tham gia thi đấu thiên tài, nhưng mỗi một lần đều chỉ đi du lịch một vòng rồi về!
Hôm nay.
Vân Phi Dương đại biểu Đông Lăng Quận xuất chiến, lấy tốc độ kinh khủng vọt tới hạng 1, tuyệt đối đột phá sử thi!
Rất nhiều học sinh Đông Lăng học phủ thấy Vân Phi Dương thành công siêu việt người đứng đầu, từng người điên cuồng sôi trào!
Cao Viễn Chúc cũng hưng phấn không thôi.
Nếu như không phải do thân phận hạn chế, chỉ sợ sớm đã hoan hô.
Bảo Tụng Nhân đứng tại phòng viện trưởng, nhìn Vân Phi Dương xông lên dẫn đầu, nói:
- Tiểu gia hỏa ngươi muốn lưu truyền thiên cổ a!
- Quá nhanh rồi!
Toàn bộ võ giả đại lục đều bị Vân Phi Dương làm chấn kinh.
- Đáng giận!
Tông Chính Cương xém chút phun ra một ngụm lão huyết, nhi tử rõ ràng dẫn trước nhiều như vậy, kết quả bị Vân Phi Dương nửa đường giết ra.
Chạy nhanh như vậy, còn đuổi như thế nào!
Thành chủ Quận quốc khác tuy rất khiếp sợ, nhưng nhìn thấy tên này như thế thì hả hê, tâm tình trở nên thoải mái.
Bất lực nhất là Tông Thượng Hữu.
Tốc độ Vân Phi Dương quá nhanh trực tiếp đánh nát mong muốn siêu việt của hắn, cái này mẹ nó, quả thực là yêu quái, ta còn đuổi thế nào!
Nhưng.
Vào lúc này, hắn nghe được thanh âm như dã thú gào thét sau lưng, sau đó quay người nhìn lại, xém chút không đứng vững mà lăn xuống dưới.
Bởi vì lại có một người đang điên cuồng xông lên.
Không giống với Vân Phi Dương, tên kia khom người trèo lên bậc thang bậc, hai tay dán lên phiến đá phía trước, hai chân dùng lực đạp một, cả người theo thế tiến lên.
- A a a…
Thần sắc La Mục dữ tợn kêu to như hóa thân thành một đầu vượn thú, tứ chi cùng sử dụng tăng tốc chạy nhanh siêu việt Tông Thượng Hữu, truy theo Vân Phi Dương.
Cường độ nhục thân của Thần Giới Kim Cương Thần gần với Chiến Thần phòng thủ mạnh nhất!
La Mục thân là người kế thừa, bị Vân Phi Dương đánh đến chết đi sống lại, lại trải qua qua hơn hai năm lịch luyện trọng lực, tiếp nhận áp lực quả thực vô cùng thoải mái!
Mọi người thấy thế ngây người.
Cái này mẹ nó, đến cùng là người hay là một con khỉ?!
La Mục siêu việt Tông Thượng Hữu, Đông Lăng Quận lặng ngắt như tờ, rất nhanh chỉ sau một lát lại bạo vang tiếng hoan hô.
Trước có Vân Phi Dương, sau có La Mục!
Sung sướng.
Quá sung sướng a!
Muốn nói hưng phấn nhất, vẫn là La Thế Hải.
Khi hắn thấy nhi tử vọt tới đến thứ hai, hô hấp trở nên gấp rút, dòng chính La gia cũng hưng phấn không thôi.
- Hắn!
Trên diễn võ trường Đông Lăng học phủ, Cao Viễn Chúc chỉ La Mục, tiếng như chuông lớn la lên:
- Hắn là La Mục, là học trưởng của các ngươi!
- Hắn là siêu cấp phế vật kia à!
- Không nghĩ tới lợi hại như vậy!
- Tương lai của ta nhất định có thể trở thành cường giả như La học trưởng!
Rất nhiều học sinh càng thêm kiên định lòng tin tu luyện võ đạo của mình.
Tại Đông Lăng học phủ, Vân Phi Dương là truyền kỳ, là tín ngưỡng của rất nhiều học sinh tu, mà La Mục là tấm gương cho đám học sinh, bởi vì cố sự hắn rất lệ chí!
- Thấy không.
Hôn Nha đạo nhân cười nói:
- Đồ nhi ta cũng không yếu.
Tứ Hải Kiếm Đế bĩu môi, nói:
- Đáng tiếc, trước mặt đồ nhi ta cũng chỉ là một cặn bã.
- Ừm?
Đột nhiên, hai người nheo mắt lại, bởi vì lại có một người từ phía sau xông lên siêu việt Tông Thượng Hữu, ngay sau đó lại siêu việt La Mục, tốc độ thật nhanh!
Hầu Tam kinh ngạc nói:
- Tiểu gia hỏa này, trâu bò nha.
Trên đường leo lên đỉnh núi.
Sau một khắc đồng hồ.
Vân Phi Dương xông đến nửa hành trình, bỏ xa tất cả người dự thi. Giờ phút này, hắn rốt cục thả chậm tốc độ, bắt đầu vững bước tiến lên.
Võ giả mắt thấy một màn này, buông lỏng một hơi.
Tên này chắc cũng biết mệt.
Nếu như một mực dùng loại tốc độ kia, quả thực dọa người.
- Quả nhiên, bên trong bốn trăm người này, không có thiên tài gì ra dáng.
Vân Phi Dương thảnh thơi bước lên từng bậc thang, tâm lý không khỏi có chút thất vọng, chỉ có thể chờ mong hai mươi thiên tài đứng đầu mạnh hơn một chút.
- Hả?
Đột nhiên hắn cảm thấy được cái gì, quay người nhìn lại thì chỉ thấy một thiếu niên đầu tóc rối bời xông lên vượt qua mình, đồng thời bộc phát ra một cỗ dã tính.
- Ai vậy?
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Xem ra mình đã đoán sai, bên trong bốn trăm tên thiên tài còn ẩn giấu thiên tài chân chính.
- Bị siêu việt!
- Vân Phi Dương chắc đã đến cực hạn!
Võ giả bên trong Đông Lăng Quận nhất thời than thở, bất quá, có thể xếp hạng thứ hai, đã để bọn họ rất thỏa mãn.
Nhưng.
Vào lúc này, Vân Phi Dương lần nữa tăng tốc, rất nhanh liền đuổi kịp hạng 1, đồng thời bỏ tên kia lại đằng sau.
- Vượt, vượt!
Lần nữa Đông Lăng Quận vang lên tiếng hoan hô.
Nhưng.
Vừa chúc mừng thêm vài phút.
Nam tử bồng phát kia lại một lần siêu việt.
- Thú vị, thú vị.
Lúc này Vân Phi Dương lần nữa tăng lên tốc độ đuổi theo.
Kết quả là, bên trên màn sáng cự đại xuất hiện một màn, hai người không ngừng truy đuổi, một lát người này dẫn trước, một lát người kia dẫn trước!
- Ha ha ha.
- Bản thiếu hiện tại hạng 1!
- Chỉ cần tiếp tục giữ vững có thể trèo lên đỉnh đầu tên!
Tông Thượng Hữu đến từ Cửu tinh thành Tôn Uy Thành bài danh 28 Quán Quân Bảng, chịu đựng trọng lực cùng áp lực, từng bước một bò lên.
Giờ phút này.
Hắn đã cách người thứ hai hơn mười bậc thang, tuy khoảng cách không phải rất xa, nhưng có trọng lực, cũng tương đương với ngăn cách rất rất xa.
- Ha ha ha!
Tông Chính Cương thành chủ Tôn Uy Thành, ngồi trên đài cao quan sát hưng phấn cười to, nói:
- Con ta hiện tại hạng 1!
Bọn Thành chủ cao tinh thành ngồi bên cạnh hắn trầm mặc không nói, bởi vì thiên tài mình phái ra đã bị bỏ lại xa xa đằng sau.
Tuy có quy định, một canh giờ trèo lên đỉnh thì có thể tấn cấp, nhưng dưới vạn chúng đại lục chú mục, người nào không hy vọng thiên tài nhà mình có thể đứng đầu.
- Hiện tại Tông thiếu xếp hạng nhất!
- Tông thiếu uy vũ, Tông thiếu cố lên!
Võ giả cùng bách tính Tôn Uy Thành sôi trào, bọn họ dùng sức la lên, thanh âm rung động cả tòa thành.
Nhưng.
Tiếng hoan hô lại im bặt chỉ sau một lát.
Bởi vì bên trên màn sáng, bọn họ nhìn thấy sau lưng Tông thiếu, một người đang hùng hùng hổ hổ xông lên, có thể nói bước đi như bay!
- Mẹ ơi?
- Đây là ai?!
- Là Vân Phi Dương Đông Lăng Quận!
Mọi người kinh hãi.
Đông Lăng thành.
Rất nhiều võ giả cùng bách tính thấy Vân Phi Dương một đường xông lên đuổi sát Tông Thượng Hữu, nhất thời hưng phấn hô to.
Lâm Nhược Hiên cũng nắm chặt hai tay, giống như chính hắn trèo lên phiến đá chứ không phải Vân Phi Dương!
- Vân đại ca cố lên!
Hai tay Mục Oanh hợp lại, nhắm lại, yên lặng cầu nguyện cho nam nhân của mình.
Cuối cùng.
Dưới sự chú mục của mọi người trên đại lục, Vân Phi Dương bước nhanh xông qua Tông Thượng Hữu, tiếp tục trèo lên trên!
- Ha ha ha!
- Đệ nhất! Đệ nhất!
Diệp Nam Tu cùng hai người Hắc Mao đứng lên, hưng phấn ôm nhau.
Đông Lăng thành ngắn ngủi bình tĩnh, sau đó vỡ ỏa, bọn họ nhảy cẫng reo hò, thanh âm vang vọng bầu trời!
Bốn trăm tuổi trẻ tuấn kiệt tham gia giải đấu thiên tài tối đỉnh của Vạn Thế Đại Lục!
Thiên tài Quận mình dẫn đầu tại vòng thứ nhất đối với địa phương nhỏ như Đông Lăng Quận mà nói, quả thực như nằm mộng giữa ban ngày.
Hai tay Lâm Nhược Hiên run rẩy, con ngươi hiện ra vẻ hưng phấn khó nói lên lời, đột nhiên hắn ngẩng đầu nói:
- Các vị tiền bối! Các ngươi nhìn thấy không?!
Từ khi Đông Lăng Quận sinh ra đến nay.
Mỗi mười năm đều sẽ tham gia thi đấu thiên tài, nhưng mỗi một lần đều chỉ đi du lịch một vòng rồi về!
Hôm nay.
Vân Phi Dương đại biểu Đông Lăng Quận xuất chiến, lấy tốc độ kinh khủng vọt tới hạng 1, tuyệt đối đột phá sử thi!
Rất nhiều học sinh Đông Lăng học phủ thấy Vân Phi Dương thành công siêu việt người đứng đầu, từng người điên cuồng sôi trào!
Cao Viễn Chúc cũng hưng phấn không thôi.
Nếu như không phải do thân phận hạn chế, chỉ sợ sớm đã hoan hô.
Bảo Tụng Nhân đứng tại phòng viện trưởng, nhìn Vân Phi Dương xông lên dẫn đầu, nói:
- Tiểu gia hỏa ngươi muốn lưu truyền thiên cổ a!
- Quá nhanh rồi!
Toàn bộ võ giả đại lục đều bị Vân Phi Dương làm chấn kinh.
- Đáng giận!
Tông Chính Cương xém chút phun ra một ngụm lão huyết, nhi tử rõ ràng dẫn trước nhiều như vậy, kết quả bị Vân Phi Dương nửa đường giết ra.
Chạy nhanh như vậy, còn đuổi như thế nào!
Thành chủ Quận quốc khác tuy rất khiếp sợ, nhưng nhìn thấy tên này như thế thì hả hê, tâm tình trở nên thoải mái.
Bất lực nhất là Tông Thượng Hữu.
Tốc độ Vân Phi Dương quá nhanh trực tiếp đánh nát mong muốn siêu việt của hắn, cái này mẹ nó, quả thực là yêu quái, ta còn đuổi thế nào!
Nhưng.
Vào lúc này, hắn nghe được thanh âm như dã thú gào thét sau lưng, sau đó quay người nhìn lại, xém chút không đứng vững mà lăn xuống dưới.
Bởi vì lại có một người đang điên cuồng xông lên.
Không giống với Vân Phi Dương, tên kia khom người trèo lên bậc thang bậc, hai tay dán lên phiến đá phía trước, hai chân dùng lực đạp một, cả người theo thế tiến lên.
- A a a…
Thần sắc La Mục dữ tợn kêu to như hóa thân thành một đầu vượn thú, tứ chi cùng sử dụng tăng tốc chạy nhanh siêu việt Tông Thượng Hữu, truy theo Vân Phi Dương.
Cường độ nhục thân của Thần Giới Kim Cương Thần gần với Chiến Thần phòng thủ mạnh nhất!
La Mục thân là người kế thừa, bị Vân Phi Dương đánh đến chết đi sống lại, lại trải qua qua hơn hai năm lịch luyện trọng lực, tiếp nhận áp lực quả thực vô cùng thoải mái!
Mọi người thấy thế ngây người.
Cái này mẹ nó, đến cùng là người hay là một con khỉ?!
La Mục siêu việt Tông Thượng Hữu, Đông Lăng Quận lặng ngắt như tờ, rất nhanh chỉ sau một lát lại bạo vang tiếng hoan hô.
Trước có Vân Phi Dương, sau có La Mục!
Sung sướng.
Quá sung sướng a!
Muốn nói hưng phấn nhất, vẫn là La Thế Hải.
Khi hắn thấy nhi tử vọt tới đến thứ hai, hô hấp trở nên gấp rút, dòng chính La gia cũng hưng phấn không thôi.
- Hắn!
Trên diễn võ trường Đông Lăng học phủ, Cao Viễn Chúc chỉ La Mục, tiếng như chuông lớn la lên:
- Hắn là La Mục, là học trưởng của các ngươi!
- Hắn là siêu cấp phế vật kia à!
- Không nghĩ tới lợi hại như vậy!
- Tương lai của ta nhất định có thể trở thành cường giả như La học trưởng!
Rất nhiều học sinh càng thêm kiên định lòng tin tu luyện võ đạo của mình.
Tại Đông Lăng học phủ, Vân Phi Dương là truyền kỳ, là tín ngưỡng của rất nhiều học sinh tu, mà La Mục là tấm gương cho đám học sinh, bởi vì cố sự hắn rất lệ chí!
- Thấy không.
Hôn Nha đạo nhân cười nói:
- Đồ nhi ta cũng không yếu.
Tứ Hải Kiếm Đế bĩu môi, nói:
- Đáng tiếc, trước mặt đồ nhi ta cũng chỉ là một cặn bã.
- Ừm?
Đột nhiên, hai người nheo mắt lại, bởi vì lại có một người từ phía sau xông lên siêu việt Tông Thượng Hữu, ngay sau đó lại siêu việt La Mục, tốc độ thật nhanh!
Hầu Tam kinh ngạc nói:
- Tiểu gia hỏa này, trâu bò nha.
Trên đường leo lên đỉnh núi.
Sau một khắc đồng hồ.
Vân Phi Dương xông đến nửa hành trình, bỏ xa tất cả người dự thi. Giờ phút này, hắn rốt cục thả chậm tốc độ, bắt đầu vững bước tiến lên.
Võ giả mắt thấy một màn này, buông lỏng một hơi.
Tên này chắc cũng biết mệt.
Nếu như một mực dùng loại tốc độ kia, quả thực dọa người.
- Quả nhiên, bên trong bốn trăm người này, không có thiên tài gì ra dáng.
Vân Phi Dương thảnh thơi bước lên từng bậc thang, tâm lý không khỏi có chút thất vọng, chỉ có thể chờ mong hai mươi thiên tài đứng đầu mạnh hơn một chút.
- Hả?
Đột nhiên hắn cảm thấy được cái gì, quay người nhìn lại thì chỉ thấy một thiếu niên đầu tóc rối bời xông lên vượt qua mình, đồng thời bộc phát ra một cỗ dã tính.
- Ai vậy?
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Xem ra mình đã đoán sai, bên trong bốn trăm tên thiên tài còn ẩn giấu thiên tài chân chính.
- Bị siêu việt!
- Vân Phi Dương chắc đã đến cực hạn!
Võ giả bên trong Đông Lăng Quận nhất thời than thở, bất quá, có thể xếp hạng thứ hai, đã để bọn họ rất thỏa mãn.
Nhưng.
Vào lúc này, Vân Phi Dương lần nữa tăng tốc, rất nhanh liền đuổi kịp hạng 1, đồng thời bỏ tên kia lại đằng sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!