Khi học sinh Đông Lăng học phủ thấy Vân Phi Dương, thì từ tận trong lòng phát ra kêu gọi, truyền kỳ học phủ đấy, là thần tượng võ đạo đốc thúc bọn họ tu luyện!
Bên ngoài diễn võ trường.
Một đạo sư đưa mắt nhìn màn sáng, nghe đám học sinh kêu gọi, lệ rơi đầy mặt.
- Chung đạo sư, sao ngươi lại khóc?
Có học sinh nhìn thấy.
Đạo sư kia lau nước mắt, chỉ Vân Phi Dương, ưỡn ngực tự hào nói:
- Đây là đại ca ta, năm đó hắn còn dạy ta cưa gái đây!
Tên này là Chung Vũ.
Hắn sớm đã tốt nghiệp, nhưng cũng không rời học phủ, hắn ở lại đảm nhiệm Đạo sư.
- A, Vân học trưởng là đại ca Chung lão sư?
- Thật lợi hại!
Rất nhiều học sinh hâm mộ.
Bảo Lỵ đứng trên tòa nhà cao tầng, ánh mắt khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, nỉ non.
- Tiểu gia hỏa, đây mới thực sự là thiên tài chi chiến, cũng là cường giả chi lộ để ngươi chứng minh mình.
Bên trong Tây Uyển Cư.
Mục Oanh đứng trong sân nhỏ, gương mặt mỉm cười nói:
- Vân đại ca, huynh nhất định vô địch!
Toàn bộ võ giả cùng bách tính Đông Lăng Quận đều đang nhìn Vân Phi Dương, đều đang vì hắn động viên trợ uy.
Loại tràng diện này cũng có thể thấy được tại các quận quốc khác, tất cả mọi người đang chờ mong thiên tài quận quốc mình xuất chiến lấy được thành tích tốt.
Trên sàn quyết đấu.
Sau khi màn sáng hình thành, Long Hoàng đơn giản nói mấy câu, rồi tuyên bố vòng thứ nhất thi đấu thiên tài khảo nghiệm tâm tính bắt đầu.
Ông!
Tại hiện trường, hiện ra một đạo trận pháp lưu quang.
Long Hoàng nói:
- Mời người dự thi tiến vào truyền tống trận, trong thời gian quy định đi lên đỉnh núi thì có thể thông qua vòng thứ nhất!
Bốn trăm thiên tài dự thi chạy đến điểm truyền tống, sau khi bọn hắn đi vào bên trong, tràng cảnh trước mắt biến đổi, đợi thấy rõ cảnh vật xung quanh, bọn hắn mới phát hiện chính được đưa vào chân núi của một ngọn núi nào đó.
Bốn phía hư vô mờ mịt.
Đám người ngẩng đầu.
Đó là một tòa núi lớn không nhìn thấy đỉnh, từng bậc phiến đá uốn lượn khúc chiết tản ra áp lực.
Vân Phi Dương nói:
- Đây là trận pháp biến ảo, trên cầu thang có thuộc tính trọng lực, muốn đi lên rất khó.
Không sai.
Ngọn núi lớn này ẩn chứa trọng lực.
Nói cách khác, vòng thứ nhất thi đấu thiên tài lần này là khảo nghiệm trọng lực.
- Trọng lực?
La Mục nhếch miệng cười rộ lên.
Nếu như khảo nghiệm cái khác, hắn khả còn có chút lo sợ, nhưng khảo nghiệm dạng này, không thể nghi ngờ gãi đúng chỗ ngứa, dù sao ba năm qua hắn luôn ở trong Trọng lực Tụ Linh Trận tu luyện.
Lương Âm cũng buông lỏng một hơi.
- Không nên khinh thường.
Vân Phi Dương chân thành nói.
- Đây là hệ thống trọng lực duy nhất, không có Linh lực cho ngươi khôi phục, một khi bị ép trên mặt đất, thì không thể dậy được.
Hai người nghe thế giật mình.
Đúng vậy.
Bên trong Trọng lực Tụ Linh Trận, tuy có lực lượng cường đại áp bách, nhưng cũng có Linh lực bổ sung thể lực. Ở chỗ này, cái gì cũng không có, mình cũng có thể ngã xuống.
- Nơi đây cấm phi hành, tất cả người dự thi phải từng bước một leo lên, người trong vòng một canh giờ trèo lên đỉnh, thì có thể vào vòng thứ hai, nếu không đào thải!
Thanh âm Long Hoàng truyền đến.
Mọi người ma quyền sát chưởng.
Dừng một chút, thanh âm Long Hoàng lần nữa truyền đến.
- Thi đấu Thiên tài, vòng khảo nghiệm thứ nhất, bắt đầu!
Xoát xoát!
Rất nhiều tuấn kiệt tiến lên. Một canh giờ nói dài không dài, nhất định phải trong thời gian nhanh nhất trèo lên đỉnh!
Nhưng.
Hơn mười thiên tài xông lên trước, một chân vừa đạp lên phiến đá, nhất thời gặp trọng lực cường đại áp bách, sắc mặt đột nhiên dữ tợn như bị một tòa núi lớn ép thân thể, bước đi khó khăn!
- Đây là…
Võ giả ngoại giới từ hình ảnh trên màn sáng đoán được khảo nghiệm, cả kinh hô.
- Trọng lực!
- Khảo nghiệm tâm tính lần này là trọng lực.
- Xem tình huống bọn hắn, trọng lực hẳn rất mạnh, muốn trong khoảng thời gian ngắn trèo lên đỉnh, sợ rằng không thể.
Rất nhiều cường giả nghị luận.
- Thật nặng!
- Chí ít đạt đến Vũ Vương đỉnh phong!
Võ giả đứng trên cầu thang cắn răng trèo lên trên, mới chỉ đi vài chục bước, mồ hôi đã nhễ nhại.
Đương nhiên.
Cũng có rất nhiều thiên tài khí lực lớn, chịu đựng áp lực áp bách, đi tới mấy chục bước, dần dần kéo dài khoảng cách với người đằng sau.
Trọng lực là khảo nghiệm sức chịu đựng một người, người đi càng nhanh, tiếp nhận áp lực càng mạnh.
Mọi người leo lên phiến đá, Vân Phi Dương cùng bọn La Mục lại không hành động.
- Tại sao còn chưa đi!
- Khoảng cách đã bị người ta kéo ra rồi kìa!
Võ giả và bách tính Đông Lăng Quận nhìn thấy bốn người trong màn sáng không đi, bọn hắn cũng trở nên bối rối.
Bốn trăm thiên tài dự thi, đại bộ phận đã leo lên phiến đá, đã có người leo đến hơn một trăm bậc rồi.
Vân Phi Dương không động.
Hắn dặn dò.
- Buông lỏng tâm tính, đừng hốt hoảng, từng bước một đi tới, nếu như không chống đỡ được, không nên miễn cưỡng, có thể nghỉ ngơi một hồi.
- Ừm.
Lương Âm gật đầu.
- Ba.
Vân Phi Dương song quyền nắm một cái, nhếch miệng cười nói:
- Lên đường đi, để thế nhân kiến thức một chút thiên tài Đông Lăng Quận chúng ta!
- Rống!
Hai tay La Mục vỗ ngực.
Vân Phi Dương nhất thời sụp đổ, quả nhiên kế thừa y bát Kim Cương Thần, tên này càng lúc càng giống vượn.
Xoát.
Lâm Chỉ Khê đi qua đầu tiên, mũi chân nàng nhẹ nhàng điểm lên phiến đá thứ nhất, thuận thế leo lên phiến đá thứ hai như chuồn chuồn lướt nước.
Nháy mắt, leo lên bậc thứ mười.
- Hả?
Rất nhiều người dự thi hoảng hốt, một nữ nhân lại tiêu sái như vậy.
Nhưng.
Sau một khắc, Vân Phi Dương theo sát phía sau.
Tốc độ kia, quả thực là xông vào!
- Mẹ nó, mạnh như vậy?
Võ giả dự thi giật mình kinh ngạc.
Rất nhanh, Vân Phi Dương đuổi kịp Lâm Chỉ Khê, hắn nhếch miệng cười nói:
- Chúng ta thi đấu xem người nào lên đỉnh núi trước không?
Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:
- Không hứng thú.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
Hắn quay đầu nhìn Lương Âm, thấy đối phương đã chậm chạp bắt đầu tiến lên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phiến đá trên đỉnh, nín thở, bắt đầu nhanh chóng chạy nhanh hướng về phía trước.
Đăng đăng đăng!
- Tên này…
Lâm Chỉ Khê thấy hắn lại xông lên, thầm nghĩ:
- Trọng lực không có tác dụng đối với hắn sao?
Đương nhiên có tác dụng.
Trọng lực trận pháp trên Phiến đá căn cứ theo tu vi võ giả đến thiết lập, tu vi càng mạnh, thừa nhận trọng lực càng cao.
Hiện tại Vân Phi Dương giống như Võ Giả khác, như đang cõng tòa núi lớn hành động, nhưng vẻn vẹn chỉ có loại cảm giác này.
Trọng lực trận pháp không chỉ có trọng lực, còn có áp lực đè ép thân thể, võ giả lại phải gánh chịu trọng lực, lại phải vận chuyển Linh lực chống cự áp lực ăn mòn, hành động khó khăn hơn rất nhiều.
Trong hai năm qua, Vân Phi Dương lấy thân thể thuần túy cùng hung thú cao phẩm chém giết, kinh lịch Tứ Hải Kiếm Đế rèn luyện, thân thể phi thường cường đại.
Bước vào phiến đá, hắn cũng cũng cảm giác được trọng lực, còn về áp lực, hoàn toàn có thể coi nhẹ, bời vì áp lực không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với thân thể hắn.
Nói đúng hơn là, trạng thái Vân Phi Dương hiện tại chỉ như cõng một ngọn núi, không cần để đến ý áp lực.
Cho nên, hắn chạy rất nhanh, chạy rất phong tao!
Khi học sinh Đông Lăng học phủ thấy Vân Phi Dương, thì từ tận trong lòng phát ra kêu gọi, truyền kỳ học phủ đấy, là thần tượng võ đạo đốc thúc bọn họ tu luyện!
Bên ngoài diễn võ trường.
Một đạo sư đưa mắt nhìn màn sáng, nghe đám học sinh kêu gọi, lệ rơi đầy mặt.
- Chung đạo sư, sao ngươi lại khóc?
Có học sinh nhìn thấy.
Đạo sư kia lau nước mắt, chỉ Vân Phi Dương, ưỡn ngực tự hào nói:
- Đây là đại ca ta, năm đó hắn còn dạy ta cưa gái đây!
Tên này là Chung Vũ.
Hắn sớm đã tốt nghiệp, nhưng cũng không rời học phủ, hắn ở lại đảm nhiệm Đạo sư.
- A, Vân học trưởng là đại ca Chung lão sư?
- Thật lợi hại!
Rất nhiều học sinh hâm mộ.
Bảo Lỵ đứng trên tòa nhà cao tầng, ánh mắt khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, nỉ non.
- Tiểu gia hỏa, đây mới thực sự là thiên tài chi chiến, cũng là cường giả chi lộ để ngươi chứng minh mình.
Bên trong Tây Uyển Cư.
Mục Oanh đứng trong sân nhỏ, gương mặt mỉm cười nói:
- Vân đại ca, huynh nhất định vô địch!
Toàn bộ võ giả cùng bách tính Đông Lăng Quận đều đang nhìn Vân Phi Dương, đều đang vì hắn động viên trợ uy.
Loại tràng diện này cũng có thể thấy được tại các quận quốc khác, tất cả mọi người đang chờ mong thiên tài quận quốc mình xuất chiến lấy được thành tích tốt.
Trên sàn quyết đấu.
Sau khi màn sáng hình thành, Long Hoàng đơn giản nói mấy câu, rồi tuyên bố vòng thứ nhất thi đấu thiên tài khảo nghiệm tâm tính bắt đầu.
Ông!
Tại hiện trường, hiện ra một đạo trận pháp lưu quang.
Long Hoàng nói:
- Mời người dự thi tiến vào truyền tống trận, trong thời gian quy định đi lên đỉnh núi thì có thể thông qua vòng thứ nhất!
Bốn trăm thiên tài dự thi chạy đến điểm truyền tống, sau khi bọn hắn đi vào bên trong, tràng cảnh trước mắt biến đổi, đợi thấy rõ cảnh vật xung quanh, bọn hắn mới phát hiện chính được đưa vào chân núi của một ngọn núi nào đó.
Bốn phía hư vô mờ mịt.
Đám người ngẩng đầu.
Đó là một tòa núi lớn không nhìn thấy đỉnh, từng bậc phiến đá uốn lượn khúc chiết tản ra áp lực.
Vân Phi Dương nói:
- Đây là trận pháp biến ảo, trên cầu thang có thuộc tính trọng lực, muốn đi lên rất khó.
Không sai.
Ngọn núi lớn này ẩn chứa trọng lực.
Nói cách khác, vòng thứ nhất thi đấu thiên tài lần này là khảo nghiệm trọng lực.
- Trọng lực?
La Mục nhếch miệng cười rộ lên.
Nếu như khảo nghiệm cái khác, hắn khả còn có chút lo sợ, nhưng khảo nghiệm dạng này, không thể nghi ngờ gãi đúng chỗ ngứa, dù sao ba năm qua hắn luôn ở trong Trọng lực Tụ Linh Trận tu luyện.
Lương Âm cũng buông lỏng một hơi.
- Không nên khinh thường.
Vân Phi Dương chân thành nói.
- Đây là hệ thống trọng lực duy nhất, không có Linh lực cho ngươi khôi phục, một khi bị ép trên mặt đất, thì không thể dậy được.
Hai người nghe thế giật mình.
Đúng vậy.
Bên trong Trọng lực Tụ Linh Trận, tuy có lực lượng cường đại áp bách, nhưng cũng có Linh lực bổ sung thể lực. Ở chỗ này, cái gì cũng không có, mình cũng có thể ngã xuống.
- Nơi đây cấm phi hành, tất cả người dự thi phải từng bước một leo lên, người trong vòng một canh giờ trèo lên đỉnh, thì có thể vào vòng thứ hai, nếu không đào thải!
Thanh âm Long Hoàng truyền đến.
Mọi người ma quyền sát chưởng.
Dừng một chút, thanh âm Long Hoàng lần nữa truyền đến.
- Thi đấu Thiên tài, vòng khảo nghiệm thứ nhất, bắt đầu!
Xoát xoát!
Rất nhiều tuấn kiệt tiến lên. Một canh giờ nói dài không dài, nhất định phải trong thời gian nhanh nhất trèo lên đỉnh!
Nhưng.
Hơn mười thiên tài xông lên trước, một chân vừa đạp lên phiến đá, nhất thời gặp trọng lực cường đại áp bách, sắc mặt đột nhiên dữ tợn như bị một tòa núi lớn ép thân thể, bước đi khó khăn!
- Đây là…
Võ giả ngoại giới từ hình ảnh trên màn sáng đoán được khảo nghiệm, cả kinh hô.
- Trọng lực!
- Khảo nghiệm tâm tính lần này là trọng lực.
- Xem tình huống bọn hắn, trọng lực hẳn rất mạnh, muốn trong khoảng thời gian ngắn trèo lên đỉnh, sợ rằng không thể.
Rất nhiều cường giả nghị luận.
- Thật nặng!
- Chí ít đạt đến Vũ Vương đỉnh phong!
Võ giả đứng trên cầu thang cắn răng trèo lên trên, mới chỉ đi vài chục bước, mồ hôi đã nhễ nhại.
Đương nhiên.
Cũng có rất nhiều thiên tài khí lực lớn, chịu đựng áp lực áp bách, đi tới mấy chục bước, dần dần kéo dài khoảng cách với người đằng sau.
Trọng lực là khảo nghiệm sức chịu đựng một người, người đi càng nhanh, tiếp nhận áp lực càng mạnh.
Mọi người leo lên phiến đá, Vân Phi Dương cùng bọn La Mục lại không hành động.
- Tại sao còn chưa đi!
- Khoảng cách đã bị người ta kéo ra rồi kìa!
Võ giả và bách tính Đông Lăng Quận nhìn thấy bốn người trong màn sáng không đi, bọn hắn cũng trở nên bối rối.
Bốn trăm thiên tài dự thi, đại bộ phận đã leo lên phiến đá, đã có người leo đến hơn một trăm bậc rồi.
Vân Phi Dương không động.
Hắn dặn dò.
- Buông lỏng tâm tính, đừng hốt hoảng, từng bước một đi tới, nếu như không chống đỡ được, không nên miễn cưỡng, có thể nghỉ ngơi một hồi.
- Ừm.
Lương Âm gật đầu.
- Ba.
Vân Phi Dương song quyền nắm một cái, nhếch miệng cười nói:
- Lên đường đi, để thế nhân kiến thức một chút thiên tài Đông Lăng Quận chúng ta!
- Rống!
Hai tay La Mục vỗ ngực.
Vân Phi Dương nhất thời sụp đổ, quả nhiên kế thừa y bát Kim Cương Thần, tên này càng lúc càng giống vượn.
Xoát.
Lâm Chỉ Khê đi qua đầu tiên, mũi chân nàng nhẹ nhàng điểm lên phiến đá thứ nhất, thuận thế leo lên phiến đá thứ hai như chuồn chuồn lướt nước.
Nháy mắt, leo lên bậc thứ mười.
- Hả?
Rất nhiều người dự thi hoảng hốt, một nữ nhân lại tiêu sái như vậy.
Nhưng.
Sau một khắc, Vân Phi Dương theo sát phía sau.
Tốc độ kia, quả thực là xông vào!
- Mẹ nó, mạnh như vậy?
Võ giả dự thi giật mình kinh ngạc.
Rất nhanh, Vân Phi Dương đuổi kịp Lâm Chỉ Khê, hắn nhếch miệng cười nói:
- Chúng ta thi đấu xem người nào lên đỉnh núi trước không?
Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:
- Không hứng thú.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
Hắn quay đầu nhìn Lương Âm, thấy đối phương đã chậm chạp bắt đầu tiến lên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phiến đá trên đỉnh, nín thở, bắt đầu nhanh chóng chạy nhanh hướng về phía trước.
Đăng đăng đăng!
- Tên này…
Lâm Chỉ Khê thấy hắn lại xông lên, thầm nghĩ:
- Trọng lực không có tác dụng đối với hắn sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!