Vạn Thế Đại Lục vừa mới an tỉnh được vài hôm lại lần nữa náo nhiệt, bởi vì Thiết Cốt Thành Đông Lăng Quận cử ra 40 ngàn binh liên tục công phá sáu tòa thành trì của Thiên Vũ Quận.
- Bốn vạn người liên tiếp phá mấy thành, dễ dàng vậy?
Rất nhiều người không còn gì để nói.
Liên minh chín quận với chín mươi vạn đại quân còn không cầm nổi Thiết Cốt Thành, mà người ta dùng 40 ngàn binh lực liên tục đoạt lấy sáu tòa thành.
- Nghe nói, xung phong Đông Lăng Quận là một đội tiên phong cưỡi tam phẩm hổ thú, đeo vũ khí tam phẩm, lực công kích của bọn hắn không kém gì Vũ tông.
- Mạnh như vậy?
Mọi người chấn kinh.
Hổ thú Tam phẩm, vũ khí tam phẩm đối với rất nhiều Võ giả, quả thực là vật phẩm vô cùng xa xỉ.
Càng nổ tung là.
Năm ngày sau, Đông Lăng Quận chỉ với số binh lực này công phá hơn hai mươi tòa thành của Mi Sơn Quận, cũng vây quanh tứ tinh Mi Sơn thành.
- Cũng quá nhanh rồi?
- Mi Sơn Quận muốn xong đời!
Mi Sơn thành.
Tòa thành trì thành lập ngàn năm.
Ngay hôm nay, 40 ngàn quân đội Đông Lăng Quận đã tới ngoài thành.
Thành chủ Mi Sơn thành là cường giả Vũ Vương trung kỳ, mặt xám như tro đứng trên thành lau nhìn đối phương dựng mấy chục cái máy ném.
Tướng quân thủ thành, Hứa Thứ cũng bi ai.
Ngắn ngủi năm ngày, 30 vạn đại quân Mi Sơn Quận từ hơn hai mươi tòa thành bị công phá chỉ còn 5 vạn.
Với số binh lực này đến đối kháng binh lính Thiết Cốt Thành không gì không phá quả thực chịu chết.
Nói cách khác, không có viện quân chạy đến, Mi Sơn thành khẳng định thất thủ, mà một khi tòa thành bị phá, Mi Sơn Quận hoàn toàn biến mất tại Vạn Thế Đại Lục!
- Vân Phi Dương!
Thành chủ Mi Sơn thành nói:
- Hơn hai mươi tòa thành trì đã bị ngươi chiếm lĩnh, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt?!
Vân Phi Dương cười lạnh không đáp.
Mẹ.
Chín mươi vạn đại quân, mấy chục Vũ Vương đến tiến công Thiết Cốt Thành ta sao ngươi không nói, giờ còn mặt mũi nói ta đuổi tận giết tuyệt!
Vân Phi Dương vung tay lên, hạ lệnh:
- Nã pháo!
Bành bành bành!
Mấy chục máy ném phát xạ, tinh hạch đạn pháo như mưa oanh đến, toà thành cổ ngàn năm trong khoảnh khắc bị tạc nhão nhoẹt, thủ quân nội thành thương vong thảm trọng.
- Giết!
Diệp Nam Tu suất lĩnh thiết huyết Tiên Phong Doanh, cưỡi Đao sĩ hổ lao tới, Bạo Liệt Nỗ dựng lên, oanh kích đến binh lính trên tường thành.
- Ầm ầm!
Vô số binh lính bị lực bạo phát có thể so với Vũ tông oanh nổ thành mưa máu.
Dưới loại vũ khí này, binh sĩ phổ thông không có năng lực phản kháng, từng đợt bị oanh thành thịt vụn.
Rất nhanh, mấy ngàn người bị tàn sát hầu như không còn.
Xoát xoát!
Đột nhiên, nội thành tuôn ra số lớn Võ giả tu vi Vũ Đồ, số lượng chừng hai ngàn.
Những Võ giả này là cư dân Mi Sơn thành.
Bọn họ có chút lương tri, muốn cùng Mi Sơn thành tồn vong, mà có rất nhiều Võ giả biết thành trì liên tiếp thất thủ đã sớm vỗ mông rời đi.
Võ giả bình thường sẽ không tham dự chiến tranh thế tục.
Bởi vì, mục đích bọn họ chỉ có tu luyện, tùy thời có thể thay đổi sào huyệt, không ở được, thì đổi thành trì khác, không có khái niệm Gia Quốc.
Vân Phi Dương hiểu rõ đạo lý này, cho nên mới không để Võ giả vào ở, mà tự mình bồi dưỡng thiếu niên Đông Lăng Quận.
Nhưng hắn vẫn để võ giả vào thành cũng chỉ để bọn hắn sinh ra tiêu phí tăng thu nhập mà thôi.
- Muốn chết.
Vân Phi Dương lạnh lùng quát:
- Giết chết toàn bộ!
Đây là chiến tranh.
Một khi tham dự vào, thì phải có giác ngộ chết.
Mà hắn sẽ không thương hại.
Bành bành!
Mấy trăm binh lính đội tiên phong cưỡi hổ thú, lao vào Võ giả cuồng oanh tạc, những võ giả kia nhao nhao vẫn lạc.
Cùng lúc đó.
40 ngàn đại quân sau lưng, trùng trùng điệp điệp lao xuống, theo tình thế này, công phá Mi Sơn thành, Mi Sơn Quận diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, cửa tây Mi Sơn thành, thành chủ cùng hai tên Vũ Vương bay ra ngoài, bọn họ biết thành trì sắp thất thủ, chỉ có thể bỏ thành mà chạy, tiến về Quận Quốc khác lánh nạn.
Đột nhiên.
La Mục từ chỗ tối bay ra ngoài, nhếch miệng cười nói:
- Muốn chạy?
Ánh mắt thành chủ Mi Sơn thành lạnh lẽo, nói:
- Lên!
Hai tên Vũ Vương ngưng tụ thuần linh lực, hình thành khí kình cường thế, chính diện đập thẳng tới.
Bành bành!
Tiếng nổ mạnh vang lên, La Mục không những không bị thương, mà còn vung nắm tay đánh tới, hai tên Vũ Vương bị cuốn vào.
Lấy một chọi hai, cực kỳ dễ dàng.
Phốc xích!
Đột nhiên, thanh âm binh khí đâm vào thân thể truyền đến.
Vân Lịch chẳng biết lúc nào xuất hiện, chủy thủ trong tay đã đâm vào trước ngực một tên Vũ Vương, trên mặt mang nụ cười bỉ ổi âm hiểm.
Oanh!
Lúc này, La Mục tung một quyền đánh tên Vũ Vương khác từ trên cao xuống, sau đó bay xuống oanh bát ngực đối phương.
Cuối cùng, hai tên Vũ Vương Mi Sơn Quận vẫn lạc.
- Ha ha ha.
La Mục chầm chậm bay lên, hắn và Vân Lịch khóa chặt Thành chủ Mi Sơn thành, sau đó cùng tiến lên, kết quả không cần nói cũng biết.
Mi Sơn thành cổ lão cuối cùng bị binh lính Thiết Cốt Thành công chiếm trước hoàng hôn, cờ xí Mi Sơn Quận ngã xuống, bị cờ xí Đông Lăng Quận thay thế.
Mà thủ tướng Hứa Thứ bị bắt làm tù nhân.
Ba năm trước, hắn thống lĩnh ba mươi vạn đại quân cũng không thể công phá Thiết Cốt Thành, bây giờ hắn lại bị bắt thành tù binh.
Nội thành.
Thành chủ Mi Sơn thành bị trói, treo lên giáo trường.
Vân Phi Dương ngồi ở vị trí đầu, cười lạnh nói:
- Lão gia hỏa, nửa tháng trước phái binh vây công Thiết Cốt Thành ta, có nghĩ tới hôm nay sẽ có kết cục này?
Thành chủ Mi Sơn thành quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói.
Nói thật.
Dù Vân Phi Dương thành lập thập nhị tinh thành, nếu như đối phương không khởi xướng chiến tranh, hắn nhiều lắm cũng chỉ đòi thành trì Đông Lăng Quận về, sẽ không bá chiếm lãnh địa Mi Sơn Quận, Mi Sơn Quận cũng sẽ không phải chịu chiến tranh như hiện tại.
Hết lần này tới lần khác, tên này thu chỗ tốt của Thiên Vũ Thành cấu kết liên minh hai quận đánh Thiết Cốt Thành, việc này chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Hối hận không?
Thành chủ Mi Sơn thành hối hận phát điên.
Nếu như thời gian có thể lui lại, tuyệt sẽ không tiến công Thiết Cốt Thành.
Đáng tiếc.
Thế giới này không có thuốc hối hận, thời gian cũng không thể quay lại, cho nên khi đầu hắn bị Vân Phi Dương chém rụng, hắn không chỉ mất đi sinh mệnh, Mi Sơn Quận cũng từ đó cũng biến mất khỏi Vạn Thế Đại Lục.
Ngày thứ hai.
Tin tức Mi Sơn thành, tòa thành trì cuối cùng của Mi Sơn Quận bị công phá, đầu lâu Thành chủ treo tại cửa thành điên cuồng lưu truyền khắp Vạn Thế Đại Lục.
Một quận quốc diệt vong, trong mắt thế nhân cũng không quá ngoài ý muốn.
Bởi vì, vạn năm nay, không biết có bao nhiêu quận quốc bị kẻ khác thay thế, chỉ là quân đội Thiết Cốt Thành dùng thời gian sáu ngày đã chiếm lĩnh, tốc độ như thế xưa nay chưa từng có.
Mấy quận khác sau khi biết Mi Sơn Quận bị Đông Lăng Quận diệt thì bắt đầu ăn ngủ không yên, phải biết, trừ Chu Vũ Quận ra, thực lực mấy quận quốc khác tương đương với Mi Sơn Quận.
Đông Lăng Quận sẽ không bỏ qua cho mình.
Mấy quận khác mang theo ý nghĩ này, bắt đầu tập kết điều động toàn bộ binh tướng đến một tòa thành phòng ngự trong chỗ giao giới Mi Sơn Quận cùng Bình Thủy Quận.
Mà…
Để bọn hắn ngoài ý muốn là.
Vân Phi Dương chiếm Mi Sơn Quận xong, cũng không xuất binh tấn công tới Bình Thủy Quận, mà chỉ mang theo binh mã theo một hướng khác thẳng tiến Thiên Vũ Thành.
Vạn Thế Đại Lục vừa mới an tỉnh được vài hôm lại lần nữa náo nhiệt, bởi vì Thiết Cốt Thành Đông Lăng Quận cử ra 40 ngàn binh liên tục công phá sáu tòa thành trì của Thiên Vũ Quận.
- Bốn vạn người liên tiếp phá mấy thành, dễ dàng vậy?
Rất nhiều người không còn gì để nói.
Liên minh chín quận với chín mươi vạn đại quân còn không cầm nổi Thiết Cốt Thành, mà người ta dùng 40 ngàn binh lực liên tục đoạt lấy sáu tòa thành.
- Nghe nói, xung phong Đông Lăng Quận là một đội tiên phong cưỡi tam phẩm hổ thú, đeo vũ khí tam phẩm, lực công kích của bọn hắn không kém gì Vũ tông.
- Mạnh như vậy?
Mọi người chấn kinh.
Hổ thú Tam phẩm, vũ khí tam phẩm đối với rất nhiều Võ giả, quả thực là vật phẩm vô cùng xa xỉ.
Càng nổ tung là.
Năm ngày sau, Đông Lăng Quận chỉ với số binh lực này công phá hơn hai mươi tòa thành của Mi Sơn Quận, cũng vây quanh tứ tinh Mi Sơn thành.
- Cũng quá nhanh rồi?
- Mi Sơn Quận muốn xong đời!
Mi Sơn thành.
Tòa thành trì thành lập ngàn năm.
Ngay hôm nay, 40 ngàn quân đội Đông Lăng Quận đã tới ngoài thành.
Thành chủ Mi Sơn thành là cường giả Vũ Vương trung kỳ, mặt xám như tro đứng trên thành lau nhìn đối phương dựng mấy chục cái máy ném.
Tướng quân thủ thành, Hứa Thứ cũng bi ai.
Ngắn ngủi năm ngày, 30 vạn đại quân Mi Sơn Quận từ hơn hai mươi tòa thành bị công phá chỉ còn 5 vạn.
Với số binh lực này đến đối kháng binh lính Thiết Cốt Thành không gì không phá quả thực chịu chết.
Nói cách khác, không có viện quân chạy đến, Mi Sơn thành khẳng định thất thủ, mà một khi tòa thành bị phá, Mi Sơn Quận hoàn toàn biến mất tại Vạn Thế Đại Lục!
- Vân Phi Dương!
Thành chủ Mi Sơn thành nói:
- Hơn hai mươi tòa thành trì đã bị ngươi chiếm lĩnh, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt?!
Vân Phi Dương cười lạnh không đáp.
Mẹ.
Chín mươi vạn đại quân, mấy chục Vũ Vương đến tiến công Thiết Cốt Thành ta sao ngươi không nói, giờ còn mặt mũi nói ta đuổi tận giết tuyệt!
Vân Phi Dương vung tay lên, hạ lệnh:
- Nã pháo!
Bành bành bành!
Mấy chục máy ném phát xạ, tinh hạch đạn pháo như mưa oanh đến, toà thành cổ ngàn năm trong khoảnh khắc bị tạc nhão nhoẹt, thủ quân nội thành thương vong thảm trọng.
- Giết!
Diệp Nam Tu suất lĩnh thiết huyết Tiên Phong Doanh, cưỡi Đao sĩ hổ lao tới, Bạo Liệt Nỗ dựng lên, oanh kích đến binh lính trên tường thành.
- Ầm ầm!
Vô số binh lính bị lực bạo phát có thể so với Vũ tông oanh nổ thành mưa máu.
Dưới loại vũ khí này, binh sĩ phổ thông không có năng lực phản kháng, từng đợt bị oanh thành thịt vụn.
Rất nhanh, mấy ngàn người bị tàn sát hầu như không còn.
Xoát xoát!
Đột nhiên, nội thành tuôn ra số lớn Võ giả tu vi Vũ Đồ, số lượng chừng hai ngàn.
Những Võ giả này là cư dân Mi Sơn thành.
Bọn họ có chút lương tri, muốn cùng Mi Sơn thành tồn vong, mà có rất nhiều Võ giả biết thành trì liên tiếp thất thủ đã sớm vỗ mông rời đi.
Võ giả bình thường sẽ không tham dự chiến tranh thế tục.
Bởi vì, mục đích bọn họ chỉ có tu luyện, tùy thời có thể thay đổi sào huyệt, không ở được, thì đổi thành trì khác, không có khái niệm Gia Quốc.
Vân Phi Dương hiểu rõ đạo lý này, cho nên mới không để Võ giả vào ở, mà tự mình bồi dưỡng thiếu niên Đông Lăng Quận.
Nhưng hắn vẫn để võ giả vào thành cũng chỉ để bọn hắn sinh ra tiêu phí tăng thu nhập mà thôi.
- Muốn chết.
Vân Phi Dương lạnh lùng quát:
- Giết chết toàn bộ!
Đây là chiến tranh.
Một khi tham dự vào, thì phải có giác ngộ chết.
Mà hắn sẽ không thương hại.
Bành bành!
Mấy trăm binh lính đội tiên phong cưỡi hổ thú, lao vào Võ giả cuồng oanh tạc, những võ giả kia nhao nhao vẫn lạc.
Cùng lúc đó.
40 ngàn đại quân sau lưng, trùng trùng điệp điệp lao xuống, theo tình thế này, công phá Mi Sơn thành, Mi Sơn Quận diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, cửa tây Mi Sơn thành, thành chủ cùng hai tên Vũ Vương bay ra ngoài, bọn họ biết thành trì sắp thất thủ, chỉ có thể bỏ thành mà chạy, tiến về Quận Quốc khác lánh nạn.
Đột nhiên.
La Mục từ chỗ tối bay ra ngoài, nhếch miệng cười nói:
- Muốn chạy?
Ánh mắt thành chủ Mi Sơn thành lạnh lẽo, nói:
- Lên!
Hai tên Vũ Vương ngưng tụ thuần linh lực, hình thành khí kình cường thế, chính diện đập thẳng tới.
Bành bành!
Tiếng nổ mạnh vang lên, La Mục không những không bị thương, mà còn vung nắm tay đánh tới, hai tên Vũ Vương bị cuốn vào.
Lấy một chọi hai, cực kỳ dễ dàng.
Phốc xích!
Đột nhiên, thanh âm binh khí đâm vào thân thể truyền đến.
Vân Lịch chẳng biết lúc nào xuất hiện, chủy thủ trong tay đã đâm vào trước ngực một tên Vũ Vương, trên mặt mang nụ cười bỉ ổi âm hiểm.
Oanh!
Lúc này, La Mục tung một quyền đánh tên Vũ Vương khác từ trên cao xuống, sau đó bay xuống oanh bát ngực đối phương.
Cuối cùng, hai tên Vũ Vương Mi Sơn Quận vẫn lạc.
- Ha ha ha.
La Mục chầm chậm bay lên, hắn và Vân Lịch khóa chặt Thành chủ Mi Sơn thành, sau đó cùng tiến lên, kết quả không cần nói cũng biết.
Mi Sơn thành cổ lão cuối cùng bị binh lính Thiết Cốt Thành công chiếm trước hoàng hôn, cờ xí Mi Sơn Quận ngã xuống, bị cờ xí Đông Lăng Quận thay thế.
Mà thủ tướng Hứa Thứ bị bắt làm tù nhân.
Ba năm trước, hắn thống lĩnh ba mươi vạn đại quân cũng không thể công phá Thiết Cốt Thành, bây giờ hắn lại bị bắt thành tù binh.
Nội thành.
Thành chủ Mi Sơn thành bị trói, treo lên giáo trường.
Vân Phi Dương ngồi ở vị trí đầu, cười lạnh nói:
- Lão gia hỏa, nửa tháng trước phái binh vây công Thiết Cốt Thành ta, có nghĩ tới hôm nay sẽ có kết cục này?
Thành chủ Mi Sơn thành quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói.
Nói thật.
Dù Vân Phi Dương thành lập thập nhị tinh thành, nếu như đối phương không khởi xướng chiến tranh, hắn nhiều lắm cũng chỉ đòi thành trì Đông Lăng Quận về, sẽ không bá chiếm lãnh địa Mi Sơn Quận, Mi Sơn Quận cũng sẽ không phải chịu chiến tranh như hiện tại.
Hết lần này tới lần khác, tên này thu chỗ tốt của Thiên Vũ Thành cấu kết liên minh hai quận đánh Thiết Cốt Thành, việc này chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Hối hận không?
Thành chủ Mi Sơn thành hối hận phát điên.
Nếu như thời gian có thể lui lại, tuyệt sẽ không tiến công Thiết Cốt Thành.
Đáng tiếc.
Thế giới này không có thuốc hối hận, thời gian cũng không thể quay lại, cho nên khi đầu hắn bị Vân Phi Dương chém rụng, hắn không chỉ mất đi sinh mệnh, Mi Sơn Quận cũng từ đó cũng biến mất khỏi Vạn Thế Đại Lục.
Ngày thứ hai.
Tin tức Mi Sơn thành, tòa thành trì cuối cùng của Mi Sơn Quận bị công phá, đầu lâu Thành chủ treo tại cửa thành điên cuồng lưu truyền khắp Vạn Thế Đại Lục.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!