Vân Phi Dương rốt cục xuất thủ!
Dưới cái nhìn của bách tính toàn thành, hai đạo hàn quang xuất hiện đánh công tử ca đến Thiết Cốt Thành tìm phiền toái quỳ trên mặt đất.
- A!
Lam Vĩ Hàng quỳ xuống kêu thảm thiết.
Đầu gối hắn bị hàn quang vỡ nát, thống khổ lan tràn toàn thân, sắc mặt dữ tợn, nhìn qua rất kinh khủng!
Phách lối lúc này không còn sót lại chút gì.
Cường giả Vũ Vương ngơ ngác.
Bọn họ không ngờ tên Thành chủ biểu hiện rất không có cốt khí, lại đột nhiên xuất thủ công tử nhà mình như thế!
- Muốn chết!
Hai người phẫn nộ không thôi.
Thân là môn khách Lam gia, sao để người khác khi dễ Lam Vĩ Hàng trước mặt mình.
Nhưng thời điểm bọn hắn ngưng tụ thuần linh lực tính bạo phát, thần sắc đại biến. bởi vì, họ không cách nào câu thông với thuần linh hạch!
Càng khó có thể tin là cảnh giới cũng bị áp chế đến mức Vũ Lực cũng không lên nỗi!
Tình huống như thế nào đây?
Hai người họ ngu ngốc sững sờ tại chỗ.
Bắt đầu thời khắc vào thành, Linh Niệm Vân Phi Dương đã lặng yên câu thông Phong Linh trận, phóng xuất ra khí tức áp chế thuần linh hạch cùng cảnh giới, khí tức ấy lặng yên không một tiếng động chui vào trong cơ thể bọn họ.
Quỳ xuống.
Hô hai chữ này lên chỉ để kích phát khí tức, triệt để phong ấn cảnh giới và tu vi bọn họ.
Lam Vĩ Hàng tuy đánh không lại Vân Phi Dương, nhưng dầu gì cũng là Vũ Tông, đáng tiếc, cảnh giới tu vi bị áp chế, trốn không thoát hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, cuối cùng bị đánh nát đầu gối.
Vân Phi Dương lãnh đạm nói:
- Hai lão già kia cũng quỳ xuống cho ta!
Xoát xoát!
Bốn đạo hàn mang bắn ra.
Phù phù!
Phù phù!
Đầu gối hai cường giả Vũ Vương lập tức bị đánh gãy như Lam Vĩ Hàng, quỳ xuống trước mặt bách tính toàn thành.
- A!
Hai người hét thảm một tiếng, thần sắc dữ tợn.
Không có thuần linh lực hộ thể, thân thể họ cũng chỉ mạnh hơn người bình thường chút ít mà thôi!
Thiết Cốt Thành, tĩnh mịch im ắng.
Bách tính cùng binh lính toàn thành trợn mắt hốc mồm.
Cảnh giới Vũ Vương này là núi cao bọn họ chỉ có thể nhìn lên, bây giờ lại bị Thành chủ đại nhân nhẹ nhõm đánh quỳ trên đất, nội tâm bọn họ dâng lên rung động khó nói thành lời!
Hài đồng trẻ người non dạ, mở to mắt ngây thơ hỏi:
- Nương, bọn họ quỳ xuống trước mặt Thành chủ đại nhân kìa.
- Đừng nói chuyện!
Mẫu thân che miệng hài tử, đầy rẫy khủng hoảng.
Xoát!
Đột nhiên, La Mục từ thành lâu nhảy xuống.
Hắn xông vào, một chân đạp trên người Lam Vĩ Hàng đang thống khổ, lạnh nhạt nói:
- Ai là kẻ hèn nhát, ai là rác rưởi!
Phù phù!
Lam Vĩ Hàng bị đá bay rất xa, cuối cùng ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi, kinh mạch trong thân thể đều tổn hại!
Bành!
La Mục vọt tới, hung hăng giẫm trên lưng hắn, nói:
- Công tử Ngũ tinh thành, ngươi đứng lên, lấy cỗ khí thế vừa rồi ra đây cho ta!
Tên này kích động hơn Vân Phi Dương cả trăm lần, chủ yếu vẫn do Lam Vĩ Hàng nói câu một đám rác rưởi kia, kích thích tâm linh hắn.
- Phốc!
Lam Vĩ Hàng lại phun ra một ngụm máu.
Giờ phút này, tư duy hắn tan rã, cuối cùng hôn mê trong thống khổ.
Gia hỏa đáng thương còn muốn dưới ánh mắt toàn dân chú mục hung hăng nhục nhã Vân Phi Dương, kết quả thì ngược lại, chính mình bị làm nhục.
- Đáng ... đáng giận!
Vũ Vương Lớn tuổi nhịn đau, ngẩng đầu phẫn nộ quát.
- Vân Phi Dương, ngươi dám nhục nhã dòng chính Lam gia, cũng sẽ đắc tội toàn bộ Long Hổ Thành!
Uy hiếp, trần trụi uy hiếp.
Vân Phi Dương lại cười nhạt một tiếng, nói:
- Đánh cho ta.
- Đắc…bà nội ngươi!
La Mục đưa một chân tới đạp trên mặt Vũ Vương này, đối phương bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.
Xoát!
Ba người Diệp Nam Tu nhảy xuống, một trận quyền đấm cước đá tiếp La Mục.
- Móa, cũng dám phách lối tại địa bàn của chúng ta!
- Cường giả Vũ Vương cũng chỉ là cái rắm!
Bành bành bành!
Rất nhanh, tên Vũ Vương kia bị đánh mặt mũi bầm dập, khí tức Vương giả đã sớm theo gió mà đi.
Xoát.
Ba người Diệp Nam Tu quay đầu hướng đến tên Vũ Vương khác.
Bành bành bành
Quyền đấm cước đá bạo vũ lê hoa, Vũ Vương còn lại cũng mặt mũi bầm dập ngã trên mặt đất.
- Haha.
Ba người cười ha hả.
Cường giả Vũ Vương bị mình đánh, thật con mẹ nó thoải mái.
Hoa.
Nước lạnh giội tới.
Lam Vĩ Hàng trong hôn mê bị kích thích, dần dần thanh tỉnh, toàn thân truyền đến thống khổ mãnh liệt, để sắc mặt hắn dữ tợn.
Diệp Nam Tu cười hô.
- Lão đại, tiểu tử này tỉnh rồi!
Lam Vĩ Hàng gian nan mở mắt, mơ hồ nhìn thấy Vân Phi Dương đang đi tới, bên tai lờ mờ truyền đến âm thanh ba ba ba.
Bành.
Diệp Nam Tu một quyền đánh vào bụng hắn.
Lam Vĩ Hàng kêu thảm một tiếng, tư duy thanh tỉnh hơn rất nhiều.
- Lam công tử!
Diệp Nam Tu chụp cằm hắn, dời đầu qua phải nói:
- Trợn to con mắt ngươi nhìn kỹ một chút.
Lam Vĩ Hàng nhìn qua, hai con ngươi không khỏi co rút lại.
Hắn thây cường giả Vũ Vương mình mang đến tên bị treo lên kệ, đang bị binh lính cầm roi da hung hăng quật, nửa người trên sớm đã máu thịt be bét.
- Nhìn xem bên này.
Diệp Nam Tu lại dời đầu hắn về phía bên trái.
Nội tâm Lam Vĩ Hàng triệt để sụp đổ, bởi vì một Vũ Vương khác cũng bị treo lên đánh, thương tích đầy mình.
Diệp Nam Tu nâng đầu hắn, cho hắn nhìn quanh một vòng, Lam Vĩ Hàng cũng ý thức được bách tính toàn thành đều đang nhìn hai Vũ Vương bị treo lên đánh.
Một khắc này.
Hắn xém chút khóc.
Hắn mong muốn không phải việc này, hắn muốn chà đạp Vân Phi Dương mà.
Nhưng.
Lam Vĩ Hàng cũng không biết, mình mới thảm nhất. Bởi vì, lúc này hắn không chỉ quỳ trên mặt đất, còn toàn thân loã lồ, vẻn vẹn mặc một cái quần cộc che hạ thể.
Vân Phi Dương đi tới, âm u nói:
- Tiểu tử, hai Vũ Vương ngươi mang đến đều bị ta đánh thành dạng này, trong lòng có cảm giác gì?
- Ngươi…
Lam Vĩ Hàng thống khổ, suy yếu không nói ra lời.
Ba.
Vân Phi Dương đá hắn trên mặt đất, một chân giẫm trên mặt, nói:
- Không có Vũ Vương che chở, ngươi chính là một phế vật, còn dám tới Thiết Cốt Thành kêu gào.
Hắn ghét nhất loại hoàn khố này.
Nếu có chút bản lãnh, cuồng chút cũng được.
Hết lần này tới lần khác, rác rưởi lại ỷ vào thân phận mình là công tử ngũ tinh thành trì, mang theo tay chân hoành hành không sợ ai.
Đối với loại người này.
Đã đến tìm phiền toái, Vân Phi Dương tự nhiên sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc chiêu đãi, để hắn thể hội một chút cái gì là chà đạp tôn nghiêm chân chính.
- Người tới.
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca đi tới.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Lấy xích chó ra đeo lên người hắn.
- Đúng.
Hai người Hắc Mao hiện ra nụ cười xấu xa, chợt lấy dây xích đội trên cổ Lam Vĩ Hàng.
Phốc!
Lam Vĩ Hàng phun ra một ngụm máu, lần nữa ngất đi.
Tại trước mặt bách tính toàn thành, bị coi như chó, đối với công tử thân phận cao quý như hắn, tuyệt đối là đả kích trí mạng, tuyệt đối là tra tấn tôn nghiêm tàn khốc nhất.
Tương Cần đi tới, khẽ nhíu mày nói:
- Có chút quá rồi.
Vân Phi Dương xem thường nói:
- Truyền chuyện này và Vũ Sư Đan một chỗ đi, để người khắp thiên hạ đều biết.
Tương Cần khẽ giật mình, ngưng trọng nói:
- Long Hổ Thành sẽ tìm đến phiền phức.
- Tới đi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta tại Thiết Cốt Thành, chờ bọn họ.
Vân Phi Dương rốt cục xuất thủ!
Dưới cái nhìn của bách tính toàn thành, hai đạo hàn quang xuất hiện đánh công tử ca đến Thiết Cốt Thành tìm phiền toái quỳ trên mặt đất.
- A!
Lam Vĩ Hàng quỳ xuống kêu thảm thiết.
Đầu gối hắn bị hàn quang vỡ nát, thống khổ lan tràn toàn thân, sắc mặt dữ tợn, nhìn qua rất kinh khủng!
Phách lối lúc này không còn sót lại chút gì.
Cường giả Vũ Vương ngơ ngác.
Bọn họ không ngờ tên Thành chủ biểu hiện rất không có cốt khí, lại đột nhiên xuất thủ công tử nhà mình như thế!
- Muốn chết!
Hai người phẫn nộ không thôi.
Thân là môn khách Lam gia, sao để người khác khi dễ Lam Vĩ Hàng trước mặt mình.
Nhưng thời điểm bọn hắn ngưng tụ thuần linh lực tính bạo phát, thần sắc đại biến. bởi vì, họ không cách nào câu thông với thuần linh hạch!
Càng khó có thể tin là cảnh giới cũng bị áp chế đến mức Vũ Lực cũng không lên nỗi!
Tình huống như thế nào đây?
Hai người họ ngu ngốc sững sờ tại chỗ.
Bắt đầu thời khắc vào thành, Linh Niệm Vân Phi Dương đã lặng yên câu thông Phong Linh trận, phóng xuất ra khí tức áp chế thuần linh hạch cùng cảnh giới, khí tức ấy lặng yên không một tiếng động chui vào trong cơ thể bọn họ.
Quỳ xuống.
Hô hai chữ này lên chỉ để kích phát khí tức, triệt để phong ấn cảnh giới và tu vi bọn họ.
Lam Vĩ Hàng tuy đánh không lại Vân Phi Dương, nhưng dầu gì cũng là Vũ Tông, đáng tiếc, cảnh giới tu vi bị áp chế, trốn không thoát hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, cuối cùng bị đánh nát đầu gối.
Vân Phi Dương lãnh đạm nói:
- Hai lão già kia cũng quỳ xuống cho ta!
Xoát xoát!
Bốn đạo hàn mang bắn ra.
Phù phù!
Phù phù!
Đầu gối hai cường giả Vũ Vương lập tức bị đánh gãy như Lam Vĩ Hàng, quỳ xuống trước mặt bách tính toàn thành.
- A!
Hai người hét thảm một tiếng, thần sắc dữ tợn.
Không có thuần linh lực hộ thể, thân thể họ cũng chỉ mạnh hơn người bình thường chút ít mà thôi!
Thiết Cốt Thành, tĩnh mịch im ắng.
Bách tính cùng binh lính toàn thành trợn mắt hốc mồm.
Cảnh giới Vũ Vương này là núi cao bọn họ chỉ có thể nhìn lên, bây giờ lại bị Thành chủ đại nhân nhẹ nhõm đánh quỳ trên đất, nội tâm bọn họ dâng lên rung động khó nói thành lời!
Hài đồng trẻ người non dạ, mở to mắt ngây thơ hỏi:
- Nương, bọn họ quỳ xuống trước mặt Thành chủ đại nhân kìa.
- Đừng nói chuyện!
Mẫu thân che miệng hài tử, đầy rẫy khủng hoảng.
Xoát!
Đột nhiên, La Mục từ thành lâu nhảy xuống.
Hắn xông vào, một chân đạp trên người Lam Vĩ Hàng đang thống khổ, lạnh nhạt nói:
- Ai là kẻ hèn nhát, ai là rác rưởi!
Phù phù!
Lam Vĩ Hàng bị đá bay rất xa, cuối cùng ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi, kinh mạch trong thân thể đều tổn hại!
Bành!
La Mục vọt tới, hung hăng giẫm trên lưng hắn, nói:
- Công tử Ngũ tinh thành, ngươi đứng lên, lấy cỗ khí thế vừa rồi ra đây cho ta!
Tên này kích động hơn Vân Phi Dương cả trăm lần, chủ yếu vẫn do Lam Vĩ Hàng nói câu một đám rác rưởi kia, kích thích tâm linh hắn.
- Phốc!
Lam Vĩ Hàng lại phun ra một ngụm máu.
Giờ phút này, tư duy hắn tan rã, cuối cùng hôn mê trong thống khổ.
Gia hỏa đáng thương còn muốn dưới ánh mắt toàn dân chú mục hung hăng nhục nhã Vân Phi Dương, kết quả thì ngược lại, chính mình bị làm nhục.
- Đáng ... đáng giận!
Vũ Vương Lớn tuổi nhịn đau, ngẩng đầu phẫn nộ quát.
- Vân Phi Dương, ngươi dám nhục nhã dòng chính Lam gia, cũng sẽ đắc tội toàn bộ Long Hổ Thành!
Uy hiếp, trần trụi uy hiếp.
Vân Phi Dương lại cười nhạt một tiếng, nói:
- Đánh cho ta.
- Đắc…bà nội ngươi!
La Mục đưa một chân tới đạp trên mặt Vũ Vương này, đối phương bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.
Xoát!
Ba người Diệp Nam Tu nhảy xuống, một trận quyền đấm cước đá tiếp La Mục.
- Móa, cũng dám phách lối tại địa bàn của chúng ta!
- Cường giả Vũ Vương cũng chỉ là cái rắm!
Bành bành bành!
Rất nhanh, tên Vũ Vương kia bị đánh mặt mũi bầm dập, khí tức Vương giả đã sớm theo gió mà đi.
Xoát.
Ba người Diệp Nam Tu quay đầu hướng đến tên Vũ Vương khác.
Bành bành bành
Quyền đấm cước đá bạo vũ lê hoa, Vũ Vương còn lại cũng mặt mũi bầm dập ngã trên mặt đất.
- Haha.
Ba người cười ha hả.
Cường giả Vũ Vương bị mình đánh, thật con mẹ nó thoải mái.
Hoa.
Nước lạnh giội tới.
Lam Vĩ Hàng trong hôn mê bị kích thích, dần dần thanh tỉnh, toàn thân truyền đến thống khổ mãnh liệt, để sắc mặt hắn dữ tợn.
Diệp Nam Tu cười hô.
- Lão đại, tiểu tử này tỉnh rồi!
Lam Vĩ Hàng gian nan mở mắt, mơ hồ nhìn thấy Vân Phi Dương đang đi tới, bên tai lờ mờ truyền đến âm thanh ba ba ba.
Bành.
Diệp Nam Tu một quyền đánh vào bụng hắn.
Lam Vĩ Hàng kêu thảm một tiếng, tư duy thanh tỉnh hơn rất nhiều.
- Lam công tử!
Diệp Nam Tu chụp cằm hắn, dời đầu qua phải nói:
- Trợn to con mắt ngươi nhìn kỹ một chút.
Lam Vĩ Hàng nhìn qua, hai con ngươi không khỏi co rút lại.
Hắn thây cường giả Vũ Vương mình mang đến tên bị treo lên kệ, đang bị binh lính cầm roi da hung hăng quật, nửa người trên sớm đã máu thịt be bét.
- Nhìn xem bên này.
Diệp Nam Tu lại dời đầu hắn về phía bên trái.
Nội tâm Lam Vĩ Hàng triệt để sụp đổ, bởi vì một Vũ Vương khác cũng bị treo lên đánh, thương tích đầy mình.
Diệp Nam Tu nâng đầu hắn, cho hắn nhìn quanh một vòng, Lam Vĩ Hàng cũng ý thức được bách tính toàn thành đều đang nhìn hai Vũ Vương bị treo lên đánh.
Một khắc này.
Hắn xém chút khóc.
Hắn mong muốn không phải việc này, hắn muốn chà đạp Vân Phi Dương mà.
Nhưng.
Lam Vĩ Hàng cũng không biết, mình mới thảm nhất. Bởi vì, lúc này hắn không chỉ quỳ trên mặt đất, còn toàn thân loã lồ, vẻn vẹn mặc một cái quần cộc che hạ thể.
Vân Phi Dương đi tới, âm u nói:
- Tiểu tử, hai Vũ Vương ngươi mang đến đều bị ta đánh thành dạng này, trong lòng có cảm giác gì?
- Ngươi…
Lam Vĩ Hàng thống khổ, suy yếu không nói ra lời.
Ba.
Vân Phi Dương đá hắn trên mặt đất, một chân giẫm trên mặt, nói:
- Không có Vũ Vương che chở, ngươi chính là một phế vật, còn dám tới Thiết Cốt Thành kêu gào.
Hắn ghét nhất loại hoàn khố này.
Nếu có chút bản lãnh, cuồng chút cũng được.
Hết lần này tới lần khác, rác rưởi lại ỷ vào thân phận mình là công tử ngũ tinh thành trì, mang theo tay chân hoành hành không sợ ai.
Đối với loại người này.
Đã đến tìm phiền toái, Vân Phi Dương tự nhiên sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc chiêu đãi, để hắn thể hội một chút cái gì là chà đạp tôn nghiêm chân chính.
- Người tới.
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca đi tới.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Lấy xích chó ra đeo lên người hắn.
- Đúng.
Hai người Hắc Mao hiện ra nụ cười xấu xa, chợt lấy dây xích đội trên cổ Lam Vĩ Hàng.
Phốc!
Lam Vĩ Hàng phun ra một ngụm máu, lần nữa ngất đi.
Tại trước mặt bách tính toàn thành, bị coi như chó, đối với công tử thân phận cao quý như hắn, tuyệt đối là đả kích trí mạng, tuyệt đối là tra tấn tôn nghiêm tàn khốc nhất.
Tương Cần đi tới, khẽ nhíu mày nói: