Vi Quân Giải Ưu Lâu.
Cái tên này rất không tệ, trong mắt người thường rất có ý thơ, trong mắt nam nhân lại rất trực tiếp!
Vân Phi Dương là một người trực tiếp!
Cho nên, hắn không kịp chờ đợi đi vào. Nhưng khi hắn mới vừa tiến vào lại ngốc trệ, bời vì phong cách bên trong hoàn toàn không đúng!
Bên trong Vi Quân Giải Ưu Lâu, không có bố trí nữ tử tươi đẹp, chỉ thấy lụa mỏng vờn quanh thanh nhã, không khí phiêu đãng hương thơm thanh đạm, nữ nhân nơi đây không có tận lực đi trêu chọc khách nhân.
Tiếng đàn thanh nhã, chầm chậm lọt vào tai.
Vân Phi Dương tuy lần đầu tiên tiến vào nơi trăng hoa nhưng trong nhận thức của hắn bên trong phải là mỹ nữ như mây, bầu không khí nhiệt tình như lửa mới đúng!
Nhưng nơi đây.
Trong đại lâu không có mỹ nữ, chỉ có tiếng đàn dập dờn!
Những công tử thân phận không tầm thường Đông Lăng thành, ngồi trên mặt đất, ngón tay khoác lên hai đầu gối, nhẹ nhàng theo tiếng đàn đánh nhịp, còn mẹ nó nhắm mắt lại, gật gù đắc ý, bộ dáng lãnh đạm nhã nhặn.
Một khắc này.
Vân Phi Dương thật hoài nghi, mình có phải đến lộn chỗ?!
- Đại ca.
Thôi Băng Duệ kéo hắn ngồi xuống, cười nói:
- Nghe tiếng đàn mỹ diệu, có thể buông lỏng tâm thần, quên hết mọi thứ ưu sầu.
Vân Phi Dương thấp giọng nói:
- Vi Quân Giải Ưu Lâu này dùng tiếng đàn giải ưu?
- Ừm.
Thôi Băng Duệ nghe tiếng đàn, vui sướng không thôi.
Vân Phi Dương nhìn bộ dáng này của hắn, hận không thể đạp tới, sau đó hung hăng hành hung một trận.
Con vợ nó chứ.
Ta bảo ngươi dẫn ta đi chơi, ngươi lại mang ta đi nghe cầm khúc cao nhã!
- Ông!
Đột nhiên, cầm âm khẽ chuyển, cao âm dần dần giảm xuống, thấu phát cảm giác thê lương.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên lầu có một nữ tử sa mỏng che mặt khoác áo xanh ngồi trên mặt đất, cổ cầm đặt trên hai đầu gối, ngón tay xanh nhạt phát đánh dây cung tỉ mỉ, tản mát ra cầm âm u oán bi thương.
Tâm tính Vân Phi Dương dần ôn hòa lại, cầm âm phát ra tâm tình bi thương khiến hắn cảm giác ảm đạm đến thương tâm.
Mỗi người đều có chuyện đau lòng.
Nữ tử áo xanh đàn tấu từ khúc như nắm giữ Ma lực, có thể nhắc lại chuyện cũ thương tâm.
Đáp.
Thôi Băng Duệ nghe mê mẩn, bị cầm âm mê hoặc, nước mắt tràn mi.
Người khác cũng rơi lệ không ngừng, như cũng nghĩ đến chuyện thương tâm, xúc động tâm linh yếu ớt.
Âm thanh rơi lệ, tiếng ngẹn ngào trong lâu chập trùng.
Dần vào bên trong tiếng đàn, Vân Phi Dương bị kinh động, hắn bỗng nhiên thu hồi tâm thần, nhìn về phía nữ tử đánh đàn trên lầu, trong lòng cả kinh.
-Cầm âm nhiếp tâm, nữ nhân này không đơn giản!
Đột nhiên, tiếng đàn dừng lại.
Than bào nữ tử nhẹ nhàng đứng lên, hơi hơi khom người hướng tạ lễ.
Ba ba!
Một tên công tử ca anh tuấn, vỗ tay nói:
- Thanh Vũ cô nương đàn một khúc Quân Mạc Sầu, rất được tâm ta, bản thiếu thưởng vạn lượng!
Nữ tử áo xanh khom người, nói:
- Đa tạ công tử.
Thanh âm như gió thổi rừng cây, lại như suối chảy róc rách, dễ nghe êm tai!
- Khụ khụ.
Áo lam công tử ngồi bên cạnh ho nhẹ một tiếng, cười nói:
- Cầm kỹ Thanh Vũ cô nương quả nhiên tinh xảo, không uổng công bản thiếu từ Long Hổ Thành chạy đến, thưởng năm vạn lượng!
Công tử ca nói chuyện trước biến sắc, hắn không biết công tử áo lam này, nhưng đã nghe nói qua ngũ tinh Long Hổ Thành!
- Long Hổ Thành? !
- Hình như là ngũ tinh thành!
Mọi người nghị luận, trong con ngươi lấp lóe vẻ kính ý.
- Chậc chậc.
Thôi Băng Duệ thấp giọng nói:
- Không nghĩ tới, công tử ca ngũ tinh Long Hổ Thành cũng cố ý chạy đến nghe tiểu khúc, Thanh Vũ cô nương quả nhiên lợi hại.
Vân Phi Dương rất đồng ý.
Vì nghe một khúc, chạy đến Đông Lăng thành, công tử ca này quả thực bệnh không nhẹ!
- Đa tạ công tử.
Nữ tử áo xanh hơi khom người.
Công tử Long Hổ Thành hô thưởng năm vạn lượng bạc, trong giải ưu lâu tĩnh mịch im ắng, rất nhiều công tử lắc đầu.
- Ai.
Thôi Băng Duệ vẻ mặt đau khổ, thở dài một hơi.
Vân Phi Dương thấy thế, không hiểu hỏi:
- Làm sao?
- Aii.
Thôi Băng Duệ lại thở dài, mới thấp giọng nói:
- Tại Vi Quân Giải Ưu Lâu, người nào thưởng bạc nhiều, người đó có thể cùng Thanh Vũ cô nương đơn độc ở chung.
Vân Phi Dương mong đợi nói:
- Thế nào là đơn độc ở chung?
Thôi Băng Duệ nháy mắt mấy cái, trên mặt hiện ra vẻ nam nhân đều hiểu được.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
Mình không đi sai chỗ, trò vui còn ở phía sau!
Thôi Băng Duệ xin lỗi nói:
- Vốn ta tính toán vì đại ca tranh thủ cơ hội, nhưng đối mặt công tử từ ngũ tinh thành, tiểu đệ xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.
Hắn mang Vân Phi Dương đến, nguyên lai vì mục đích này.
Bất quá.
Công tử Ngũ tinh thành hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, mình lại không thể cùng hắn chính diện giao phong, cho nên chỉ có thể im lặng rút lui.
Thôi Băng Duệ rất xoắn xuýt, cũng rất hổ thẹn.
Nhưng.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương giơ tay lên, lười biếng nói:
- Thanh Vũ cô nương vất vả, thưởng mười vạn lượng!
Thôi Băng Duệ ngây người.
Công tử trong Vi Quân Giải Ưu Lâu cũng quay người nhìn qua.
Nữ tử áo xanh cũng đưa mắt nhìn đến, đôi mắt đẹp thanh tịnh xẹt qua một tia dị dạng, không ngờ có người sẽ thưởng nhiều như vậy.
- Vân Phi Dương!
- Hắn không ở Thiết Cốt Thành làm Thành chủ, sao có tâm tư chạy tới đây nghe cầm khúc?
Rất nhiều công tử ca nhỏ giọng nghị luận.
Thời đại này, dòng chính Đông Lăng thành người nào không biết Vân Phi Dương, con mắt chắc bị mù!
Nghe mọi người nghị luận, công tử áo lam cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngươi chính là Vân Phi Dương?
Thiết Cốt Thành nhất chiến thành danh, được phong làm Thành chủ, tin tức sớm truyền ra Long Hổ Thành, hắn tự nhiên nghe nói, không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này.
Vân Phi Dương không để ý hắn, cười nói:
- Thanh Vũ cô nương , có thể vì Vân mỗ đơn độc khảy một bản hay không?
Nữ tử áo xanh hơi hơi khom người, cười nói:
- Vân thành chủ, mời lên lầu.
Vân Phi Dương đứng dậy.
- Chậm đã!
Công tử Áo lam âm thanh lạnh lùng nói:
- Bản thiếu thưởng thêm mười lăm vạn bạc!
Tính cả 5 vạn thưởng đầu, tên này thưởng 20 vạn, nhiều gấp đôi Vân Phi Dương.
Mọi người chỉ có sợ hãi thán phục.
Bọn họ chỉ là dòng chính, cũng không phải gia chủ, 20 vạn đối với bọn hắn là khoản tiền lớn.
Nữ tử áo xanh cười một tiếng, nói:
- Thật có lỗi, Vân thành chủ, có người thưởng nhiều hơn ngươi.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói:
- Ta lại thêm ba mươi vạn lượng đi!
Hắn lại lật lên gấp đôi!
- Ta đi chết đây….
Khóe miệng Thôi Băng Duệ co giật.
Vì một nữ nhân, ném 40 vạn, quả nhiên là đại ca mẫu mực a!
Công tử Áo lam âm thanh lạnh lùng nói:
- Ta lại thêm 20 vạn!
Mọi người nhao nhao trầm mặc.
Bọn họ nhìn ra, công tử từ Long Hổ Thành muốn tranh đấu cùng Vân Phi Dương. Bây giờ, cũng chỉ có công tử ngoại lai cao tinh thành mới trị được tên này.
Vân Phi Dương cười nói:
- Lại thêm 20 vạn.
Hắn nâng bạc thưởng lên 80 vạn.
Tiền với hắn không quan trọng, dù sao hôm nay mới từ Lâm thành chủ mượn được 1000 vạn!
Nếu như Lâm Nhược Hiên biết, tên này cầm tiền mình đưa để tranh giành tình nhân cùng người khác, khẳng định sẽ tức phun máu.
Công tử áo lam căm tức nhìn Vân Phi Dương.
Dám cùng bổn công tử nâng giá, rất tốt, phi thường tốt!
Hắn lãnh đạm nói:
- Ta ra ….
Xoát!
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, nắm đấm sắt vô tình oanh tới.
- Dám cùng lão tử đoạt nữ nhân, muốn chết!
Vi Quân Giải Ưu Lâu.
Cái tên này rất không tệ, trong mắt người thường rất có ý thơ, trong mắt nam nhân lại rất trực tiếp!
Vân Phi Dương là một người trực tiếp!
Cho nên, hắn không kịp chờ đợi đi vào. Nhưng khi hắn mới vừa tiến vào lại ngốc trệ, bời vì phong cách bên trong hoàn toàn không đúng!
Bên trong Vi Quân Giải Ưu Lâu, không có bố trí nữ tử tươi đẹp, chỉ thấy lụa mỏng vờn quanh thanh nhã, không khí phiêu đãng hương thơm thanh đạm, nữ nhân nơi đây không có tận lực đi trêu chọc khách nhân.
Tiếng đàn thanh nhã, chầm chậm lọt vào tai.
Vân Phi Dương tuy lần đầu tiên tiến vào nơi trăng hoa nhưng trong nhận thức của hắn bên trong phải là mỹ nữ như mây, bầu không khí nhiệt tình như lửa mới đúng!
Nhưng nơi đây.
Trong đại lâu không có mỹ nữ, chỉ có tiếng đàn dập dờn!
Những công tử thân phận không tầm thường Đông Lăng thành, ngồi trên mặt đất, ngón tay khoác lên hai đầu gối, nhẹ nhàng theo tiếng đàn đánh nhịp, còn mẹ nó nhắm mắt lại, gật gù đắc ý, bộ dáng lãnh đạm nhã nhặn.
Một khắc này.
Vân Phi Dương thật hoài nghi, mình có phải đến lộn chỗ?!
- Đại ca.
Thôi Băng Duệ kéo hắn ngồi xuống, cười nói:
- Nghe tiếng đàn mỹ diệu, có thể buông lỏng tâm thần, quên hết mọi thứ ưu sầu.
Vân Phi Dương thấp giọng nói:
- Vi Quân Giải Ưu Lâu này dùng tiếng đàn giải ưu?
- Ừm.
Thôi Băng Duệ nghe tiếng đàn, vui sướng không thôi.
Vân Phi Dương nhìn bộ dáng này của hắn, hận không thể đạp tới, sau đó hung hăng hành hung một trận.
Con vợ nó chứ.
Ta bảo ngươi dẫn ta đi chơi, ngươi lại mang ta đi nghe cầm khúc cao nhã!
- Ông!
Đột nhiên, cầm âm khẽ chuyển, cao âm dần dần giảm xuống, thấu phát cảm giác thê lương.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên lầu có một nữ tử sa mỏng che mặt khoác áo xanh ngồi trên mặt đất, cổ cầm đặt trên hai đầu gối, ngón tay xanh nhạt phát đánh dây cung tỉ mỉ, tản mát ra cầm âm u oán bi thương.
Tâm tính Vân Phi Dương dần ôn hòa lại, cầm âm phát ra tâm tình bi thương khiến hắn cảm giác ảm đạm đến thương tâm.
Mỗi người đều có chuyện đau lòng.
Nữ tử áo xanh đàn tấu từ khúc như nắm giữ Ma lực, có thể nhắc lại chuyện cũ thương tâm.
Đáp.
Thôi Băng Duệ nghe mê mẩn, bị cầm âm mê hoặc, nước mắt tràn mi.
Người khác cũng rơi lệ không ngừng, như cũng nghĩ đến chuyện thương tâm, xúc động tâm linh yếu ớt.
Âm thanh rơi lệ, tiếng ngẹn ngào trong lâu chập trùng.
Dần vào bên trong tiếng đàn, Vân Phi Dương bị kinh động, hắn bỗng nhiên thu hồi tâm thần, nhìn về phía nữ tử đánh đàn trên lầu, trong lòng cả kinh.
-Cầm âm nhiếp tâm, nữ nhân này không đơn giản!
Đột nhiên, tiếng đàn dừng lại.
Than bào nữ tử nhẹ nhàng đứng lên, hơi hơi khom người hướng tạ lễ.
Ba ba!
Một tên công tử ca anh tuấn, vỗ tay nói:
- Thanh Vũ cô nương đàn một khúc Quân Mạc Sầu, rất được tâm ta, bản thiếu thưởng vạn lượng!
Nữ tử áo xanh khom người, nói:
- Đa tạ công tử.
Thanh âm như gió thổi rừng cây, lại như suối chảy róc rách, dễ nghe êm tai!
- Khụ khụ.
Áo lam công tử ngồi bên cạnh ho nhẹ một tiếng, cười nói:
- Cầm kỹ Thanh Vũ cô nương quả nhiên tinh xảo, không uổng công bản thiếu từ Long Hổ Thành chạy đến, thưởng năm vạn lượng!
Công tử ca nói chuyện trước biến sắc, hắn không biết công tử áo lam này, nhưng đã nghe nói qua ngũ tinh Long Hổ Thành!
- Long Hổ Thành? !
- Hình như là ngũ tinh thành!
Mọi người nghị luận, trong con ngươi lấp lóe vẻ kính ý.
- Chậc chậc.
Thôi Băng Duệ thấp giọng nói:
- Không nghĩ tới, công tử ca ngũ tinh Long Hổ Thành cũng cố ý chạy đến nghe tiểu khúc, Thanh Vũ cô nương quả nhiên lợi hại.
Vân Phi Dương rất đồng ý.
Vì nghe một khúc, chạy đến Đông Lăng thành, công tử ca này quả thực bệnh không nhẹ!
- Đa tạ công tử.
Nữ tử áo xanh hơi khom người.
Công tử Long Hổ Thành hô thưởng năm vạn lượng bạc, trong giải ưu lâu tĩnh mịch im ắng, rất nhiều công tử lắc đầu.
- Ai.
Thôi Băng Duệ vẻ mặt đau khổ, thở dài một hơi.
Vân Phi Dương thấy thế, không hiểu hỏi:
- Làm sao?
- Aii.
Thôi Băng Duệ lại thở dài, mới thấp giọng nói:
- Tại Vi Quân Giải Ưu Lâu, người nào thưởng bạc nhiều, người đó có thể cùng Thanh Vũ cô nương đơn độc ở chung.
Vân Phi Dương mong đợi nói:
- Thế nào là đơn độc ở chung?
Thôi Băng Duệ nháy mắt mấy cái, trên mặt hiện ra vẻ nam nhân đều hiểu được.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
Mình không đi sai chỗ, trò vui còn ở phía sau!
Thôi Băng Duệ xin lỗi nói:
- Vốn ta tính toán vì đại ca tranh thủ cơ hội, nhưng đối mặt công tử từ ngũ tinh thành, tiểu đệ xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.
Hắn mang Vân Phi Dương đến, nguyên lai vì mục đích này.
Bất quá.
Công tử Ngũ tinh thành hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, mình lại không thể cùng hắn chính diện giao phong, cho nên chỉ có thể im lặng rút lui.
Thôi Băng Duệ rất xoắn xuýt, cũng rất hổ thẹn.
Nhưng.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương giơ tay lên, lười biếng nói:
- Thanh Vũ cô nương vất vả, thưởng mười vạn lượng!
Thôi Băng Duệ ngây người.
Công tử trong Vi Quân Giải Ưu Lâu cũng quay người nhìn qua.
Nữ tử áo xanh cũng đưa mắt nhìn đến, đôi mắt đẹp thanh tịnh xẹt qua một tia dị dạng, không ngờ có người sẽ thưởng nhiều như vậy.
- Vân Phi Dương!
- Hắn không ở Thiết Cốt Thành làm Thành chủ, sao có tâm tư chạy tới đây nghe cầm khúc?
Rất nhiều công tử ca nhỏ giọng nghị luận.
Thời đại này, dòng chính Đông Lăng thành người nào không biết Vân Phi Dương, con mắt chắc bị mù!
Nghe mọi người nghị luận, công tử áo lam cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngươi chính là Vân Phi Dương?
Thiết Cốt Thành nhất chiến thành danh, được phong làm Thành chủ, tin tức sớm truyền ra Long Hổ Thành, hắn tự nhiên nghe nói, không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này.
Vân Phi Dương không để ý hắn, cười nói:
- Thanh Vũ cô nương , có thể vì Vân mỗ đơn độc khảy một bản hay không?
Nữ tử áo xanh hơi hơi khom người, cười nói:
- Vân thành chủ, mời lên lầu.
Vân Phi Dương đứng dậy.
- Chậm đã!
Công tử Áo lam âm thanh lạnh lùng nói:
- Bản thiếu thưởng thêm mười lăm vạn bạc!
Tính cả 5 vạn thưởng đầu, tên này thưởng 20 vạn, nhiều gấp đôi Vân Phi Dương.
Mọi người chỉ có sợ hãi thán phục.
Bọn họ chỉ là dòng chính, cũng không phải gia chủ, 20 vạn đối với bọn hắn là khoản tiền lớn.
Nữ tử áo xanh cười một tiếng, nói:
- Thật có lỗi, Vân thành chủ, có người thưởng nhiều hơn ngươi.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói:
- Ta lại thêm ba mươi vạn lượng đi!
Hắn lại lật lên gấp đôi!
- Ta đi chết đây….
Khóe miệng Thôi Băng Duệ co giật.
Vì một nữ nhân, ném 40 vạn, quả nhiên là đại ca mẫu mực a!
Công tử Áo lam âm thanh lạnh lùng nói:
- Ta lại thêm 20 vạn!
Mọi người nhao nhao trầm mặc.
Bọn họ nhìn ra, công tử từ Long Hổ Thành muốn tranh đấu cùng Vân Phi Dương. Bây giờ, cũng chỉ có công tử ngoại lai cao tinh thành mới trị được tên này.
Vân Phi Dương cười nói:
- Lại thêm 20 vạn.
Hắn nâng bạc thưởng lên 80 vạn.
Tiền với hắn không quan trọng, dù sao hôm nay mới từ Lâm thành chủ mượn được 1000 vạn!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!