Hai mười vạn đại quân tùy thời giết tới, thời gian rất gấp gáp, muốn gia cố thành phòng nhanh, phương pháp bình thường khẳng định không được, chỉ có thể dựa vào trận pháp.
Bất quá.
Lâm Chỉ Khê cho rằng, trận pháp gia cố thành phòng không đáng tin cậy.
Dù sao, kiến tạo trận pháp có thể chống lại hai mươi vạn đại quân, cần tốn thời gian rất lâu, thời gian ngắn rất khó hoàn thành.
Quan trọng hơn là.
Trận pháp mặc dù xây xong, cũng phải cần Trận Pháp đại sư gia cố, nếu không rất khó phòng vệ.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương đoán ra ý nghĩ Lâm Chỉ Khê, chân thành nói:
- Nam nhân của ngươi đã nghĩ đến biện pháp này, tự nhiên nắm chắc.
- Đúng không.
Lâm Chỉ Khê lạnh nhạt nhưng trong lòng chờ mong.
Vân Phi Dương tuy biểu hiện rất ngông cuồng, nhưng nói được thì làm được, tỉ như đánh bại Nhiễm Bỉnh Loan, đánh bại Trương Hằng những thiên tài đã từng có thực lực cao hơn hắn.
Trở lại quân doanh.
Vân Phi Dương triệu tập binh lính, tiến về Thiết Cốt Thành.
- Muốn ra tiền tuyến rồi à?
- Quá tốt!
Mọi người hưng phấn bắt đầu chuẩn bị.
Diệt một Mãnh Hổ Trại, bọn hắn cũng không có cảm giác tự hào gì, chân chính chứng minh chính mình chỉ có chiến trường tàn khốc!
Vân Phi Dương trở về Đông Lăng học phủ, thẳng đến phòng viện trưởng Cao Viễn Chúc.
Cao Viễn Chúc xoát đứng lên, nói:
- Ngươi muốn mượn 50 cao thủ trận pháp?
- Ừm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nếu có 100 người không còn gì tốt hơn.
Cao Viễn Chúc tức giận quát.
- Cút.
Nói đùa cái gì thế.
Năm mươi người đã khó, còn muốn 100?
- Ai.
Vân Phi Dương mặt khổ sỡ, nói:
- Viện Trưởng đại nhân, Đông Lăng Quận sắp vào cảnh nước mất nhà tan. Vào lúc này, Đông Lăng học phủ chúng ta không thể ngồi yên không quan tâm đến .
Cao Viễn Chúc trừng to mắt.
Vân Phi Dương đè ép thanh âm, nói tin tức đại quân ba quận xâm phạm cho hắn biết.
- Móa!
Cao Viễn Chúc biết được, chửi ầm lên:
- Thiên Vũ Quận quá bỉ ổi, xúi giục Quận khác đến khi dễ Đông Lăng Quận ta!
Vân Phi Dương phối hợp.
- Khinh người quá đáng!
Cao Viễn Chúc tỉnh táo lại, nhìn hắn sụp đổ, nói:
- Thật không có cao thủ 50 trận pháp đâu.
Lời này nói thật.
Dù sao có thể xưng cao thủ, ít nhất cũng phải bố trí ra trận pháp tứ phẩm trở lên.
Cái này hi hữu như Kiếm Tông, Đao Tông.
Vân Phi Dương nói:
- Gà mờ vừa tiếp xúc trận pháp cũng được.
- Như thế không có vấn đề.
Cao Viễn Chúc đồng ý.
Hai mươi vạn đại quân sắp tiếp cận, có khả năng nước mất nhà tan, Đông Lăng học phủ ra nhân lực, không thể chối từ!
Ngoại ô Đông Lăng thành.
Binh lính Thiết huyết đội tiên phong cưỡi chiến mã, trang bị chiến giáp cùng binh khí phẩm chất cao, bộc phát ra khí thế rung động.
Rất nhiều tân binh đoàn, từ giáo trường nhìn qua, hâm mộ chảy nước miếng.
Vân Phi Dương cưỡi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, lo lắng chờ đợi.
Rất nhanh.
Cao Viễn Chúc mang người từ cổng thành đi tới.
Nhân số không phải 100, học sinh bình thường có thiên phú trận pháp, cũng bị hắn mang tới.
Cao Viễn Chúc nói:
- Tiểu tử, nhiêu đây người đã đủ chưa?
- Đủ.
Vân Phi Dương vung tay lên, nói:
- Xuất phát.
Trăm thiết kỵ mở đường phía trước, trăm Trận Sư theo phía sau, hướng về Thiết Cốt Thành.
Bách tính nội thành cũng không biết Thiết Cốt Thành sắp đứng trước nguy cơ đại quân áp cảnh, nhưng nhìn thấy có quân đoàn xuất động thì thói quen tuôn ra, tiễn đưa quân nhân vệ gia hộ quốc.
Xoát.
Chỗ tối, một đạo hắc ảnh bay vút đi, theo sau quân đội.
Độc Hạt.
Sát thủ mạnh nhất Ám Bộ cũng xuất động.
- Tiểu gia hỏa, đừng để ta thất vọng.
Lâm Nhược Hiên đứng trên tường thành, vẻ mặt nghiêm túc.
Đội tiên phong Thiết Huyết lên đường chỉ mới bắt đầu, sau đó hắn tuyên bố quân lệnh, phái tân binh trong khu huấn luyện lên chiến trường.
Tuy vội vàng, nhưng cũng bất đắc dĩ.
Đối mặt đại quân ba quận sắp đến phải giữ vững Thiết Cốt Thành.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương suất đội đuổi tới Thiết Cốt Thành.
Phó Tướng Hắc Long Quân Từ Phàm phụ trách thủ thành tự mình mở cửa nghênh đón, cũng hành lễ hướng Lâm Chỉ Khê.
Vào thành.
Vân Phi Dương không có thời gian nói chuyện tào lao, lăng không dậm chân bay lên, nhìn xuống cả tòa Thiết Cốt Thành.
Vị trí địa lý Thiết Cốt Thành thật không tệ, tọa lạc tại một đại sơn mạch đứt gãy, muốn đi vào Đông Lăng Quận, nhất định phải đi qua thành này.
- Thủ ở nơi này, chẳng khác nào giữ vững toàn bộ Đông Lăng Quận.
Vân Phi Dương chầm chậm rơi xuống.
Nhớ kỹ địa hình, hắn bắt đầu bố trí trận pháp.
Đầu tiên, tự nhiên là cổng thành Thiên Vũ Quận, một khi phát sinh chiến tranh, địch quân khẳng định tiến công nơi này.
Xoát.
Vân Phi Dương ngồi trên tòa nhà cao, thức hải hiện ra 32 Kỳ Môn trận.
Trận pháp phổ thông khó có thể chống lại đại quân công kích, lúc này phải dựa vào trận pháp Tiêu Dao Hoàng sáng tạo.
Khó trách.
Hắn dám thề son sắt gia cố thành phòng.
Trận pháp trong 32 Kỳ Môn trận rất nhiều, nhưng thích hợp với chiến tranh đại quy mô chỉ có một loại tên Tụ Quang Phòng Ngự Trận.
Trận này phòng ngự có thể so với Vũ Vương.
Linh Niệm võ giả chỉ cần cường đại, muốn bố trí bao lớn, thì bố trí bao lớn.
Bất quá.
Cũng có khuyết điểm.
Nhất định phải có nhật quang hoặc ánh trăng chiếu xạ mới có thể hình thành phòng ngự trận, nếu không không cách nào vận chuyển!
Vân Phi Dương muốn bố trí, cũng là loại này.
Mà muốn làm, phải làm trận pháp bao phủ cả toàn thành!
Quy mô Thiết Cốt Thành không nhỏ, muốn bố trí trận pháp này rồi chèo chống vận chuyển, khảo nghiệm vô cùng kinh khủng đối với Linh Niệm của võ giả.
Linh Niệm Vân Phi Dương rất mạnh, nếu như dùng thực lực để hình dung thì chính là Vũ Vương đỉnh phong.
Với hắn mà nói, phòng ngự bao phủ cả tòa Thiết Cốt Thành này hẳn không có độ khó.
Nhưng muốn bố trí ra trận pháp đại quy mô rất cần thời gian.
Cũng may.
Có hơn một trăm Trận Sư đi theo.
Bọn họ có tác dụng vẽ trận văn, mỗi người được phân đến một vị trí dựa theo bản vẽ tàn khuyết của Vân Phi Dương mà phác hoạ trận tuyến tại đó.
Phác hoạ trận tuyến, là kiến thức cơ bản mỗi một Trận Sư, chuyện này không phải vấn đề quá lớn.
Như thế.
Vân Phi Dương từ cổng thành bắt đầu, ven đường tìm kiếm địa điểm đặt mắt trận, hơn một trăm Trận Sư bắt đầu dựa theo vị trí hắn đánh dấu, tiến hành phác hoạ.
Dù như thế.
Cũng phải cần vài ngày mới có thể bố trí xong.
- Quận chúa, hắn đang làm gì thế?
Nhìn Vân Phi Dương đi qua đi lại hai ngày ở ngoài thành, Từ Phàm rốt cục nhịn không được hỏi thăm.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Hắn đang bố trí trận pháp.
Từ Phàm có chút mộng.
Tuy không hiểu trận pháp, nhưng cũng đã gặp người ta bố trí qua, nào có giống hắn nói bừa nhảy loạn như thế.
Lâm Chỉ Khê cũng rất mê mang.
Nếu như bố trí trận pháp, hẳn tại một khu vực, trước an bày mắt trận sau lại chậm chậm phác hoạ trận văn, mà tên này chỉ đi dạo vòng vòng còn việc còn lại để mấy tên tập sự làm.
Càng không thể lý giải là, 100 Trận Sư cũng bị tách ra, không có mắt trận làm dẫn đạo mà cứ khắc hoạ trận tuyến kỳ lạ.
Đừng nói Lâm Chỉ Khê.
Học sinh cùng cao thủ Đông Lăng học phủ cũng rất khó hiểu.
Trên bản vẽ, trừ trận tuyến cố định ra, căn bản không có mắt trận, bọn hắn hoàn toàn không biết mình đang bố trí cái gì.
Bọn hắn nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, bọn hắn đang bố trí một tòa trận pháp bao phủ toàn thành.
Chờ toàn bộ trận tuyến nối liền cùng một chỗ vận chuyển, chắc chắn sẽ sáng tạo kỷ lục trận pháp rộng lớn nhất Đông Lăng Quận.
Bọn họ chính là người tham dự trực tiếp cho kỹ lục này!
Hai mười vạn đại quân tùy thời giết tới, thời gian rất gấp gáp, muốn gia cố thành phòng nhanh, phương pháp bình thường khẳng định không được, chỉ có thể dựa vào trận pháp.
Bất quá.
Lâm Chỉ Khê cho rằng, trận pháp gia cố thành phòng không đáng tin cậy.
Dù sao, kiến tạo trận pháp có thể chống lại hai mươi vạn đại quân, cần tốn thời gian rất lâu, thời gian ngắn rất khó hoàn thành.
Quan trọng hơn là.
Trận pháp mặc dù xây xong, cũng phải cần Trận Pháp đại sư gia cố, nếu không rất khó phòng vệ.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương đoán ra ý nghĩ Lâm Chỉ Khê, chân thành nói:
- Nam nhân của ngươi đã nghĩ đến biện pháp này, tự nhiên nắm chắc.
- Đúng không.
Lâm Chỉ Khê lạnh nhạt nhưng trong lòng chờ mong.
Vân Phi Dương tuy biểu hiện rất ngông cuồng, nhưng nói được thì làm được, tỉ như đánh bại Nhiễm Bỉnh Loan, đánh bại Trương Hằng những thiên tài đã từng có thực lực cao hơn hắn.
Trở lại quân doanh.
Vân Phi Dương triệu tập binh lính, tiến về Thiết Cốt Thành.
- Muốn ra tiền tuyến rồi à?
- Quá tốt!
Mọi người hưng phấn bắt đầu chuẩn bị.
Diệt một Mãnh Hổ Trại, bọn hắn cũng không có cảm giác tự hào gì, chân chính chứng minh chính mình chỉ có chiến trường tàn khốc!
Vân Phi Dương trở về Đông Lăng học phủ, thẳng đến phòng viện trưởng Cao Viễn Chúc.
Cao Viễn Chúc xoát đứng lên, nói:
- Ngươi muốn mượn 50 cao thủ trận pháp?
- Ừm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nếu có 100 người không còn gì tốt hơn.
Cao Viễn Chúc tức giận quát.
- Cút.
Nói đùa cái gì thế.
Năm mươi người đã khó, còn muốn 100?
- Ai.
Vân Phi Dương mặt khổ sỡ, nói:
- Viện Trưởng đại nhân, Đông Lăng Quận sắp vào cảnh nước mất nhà tan. Vào lúc này, Đông Lăng học phủ chúng ta không thể ngồi yên không quan tâm đến .
Cao Viễn Chúc trừng to mắt.
Vân Phi Dương đè ép thanh âm, nói tin tức đại quân ba quận xâm phạm cho hắn biết.
- Móa!
Cao Viễn Chúc biết được, chửi ầm lên:
- Thiên Vũ Quận quá bỉ ổi, xúi giục Quận khác đến khi dễ Đông Lăng Quận ta!
Vân Phi Dương phối hợp.
- Khinh người quá đáng!
Cao Viễn Chúc tỉnh táo lại, nhìn hắn sụp đổ, nói:
- Thật không có cao thủ 50 trận pháp đâu.
Lời này nói thật.
Dù sao có thể xưng cao thủ, ít nhất cũng phải bố trí ra trận pháp tứ phẩm trở lên.
Cái này hi hữu như Kiếm Tông, Đao Tông.
Vân Phi Dương nói:
- Gà mờ vừa tiếp xúc trận pháp cũng được.
- Như thế không có vấn đề.
Cao Viễn Chúc đồng ý.
Hai mươi vạn đại quân sắp tiếp cận, có khả năng nước mất nhà tan, Đông Lăng học phủ ra nhân lực, không thể chối từ!
Ngoại ô Đông Lăng thành.
Binh lính Thiết huyết đội tiên phong cưỡi chiến mã, trang bị chiến giáp cùng binh khí phẩm chất cao, bộc phát ra khí thế rung động.
Rất nhiều tân binh đoàn, từ giáo trường nhìn qua, hâm mộ chảy nước miếng.
Vân Phi Dương cưỡi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, lo lắng chờ đợi.
Rất nhanh.
Cao Viễn Chúc mang người từ cổng thành đi tới.
Nhân số không phải 100, học sinh bình thường có thiên phú trận pháp, cũng bị hắn mang tới.
Cao Viễn Chúc nói:
- Tiểu tử, nhiêu đây người đã đủ chưa?
- Đủ.
Vân Phi Dương vung tay lên, nói:
- Xuất phát.
Trăm thiết kỵ mở đường phía trước, trăm Trận Sư theo phía sau, hướng về Thiết Cốt Thành.
Bách tính nội thành cũng không biết Thiết Cốt Thành sắp đứng trước nguy cơ đại quân áp cảnh, nhưng nhìn thấy có quân đoàn xuất động thì thói quen tuôn ra, tiễn đưa quân nhân vệ gia hộ quốc.
Xoát.
Chỗ tối, một đạo hắc ảnh bay vút đi, theo sau quân đội.
Độc Hạt.
Sát thủ mạnh nhất Ám Bộ cũng xuất động.
- Tiểu gia hỏa, đừng để ta thất vọng.
Lâm Nhược Hiên đứng trên tường thành, vẻ mặt nghiêm túc.
Đội tiên phong Thiết Huyết lên đường chỉ mới bắt đầu, sau đó hắn tuyên bố quân lệnh, phái tân binh trong khu huấn luyện lên chiến trường.
Tuy vội vàng, nhưng cũng bất đắc dĩ.
Đối mặt đại quân ba quận sắp đến phải giữ vững Thiết Cốt Thành.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương suất đội đuổi tới Thiết Cốt Thành.
Phó Tướng Hắc Long Quân Từ Phàm phụ trách thủ thành tự mình mở cửa nghênh đón, cũng hành lễ hướng Lâm Chỉ Khê.
Vào thành.
Vân Phi Dương không có thời gian nói chuyện tào lao, lăng không dậm chân bay lên, nhìn xuống cả tòa Thiết Cốt Thành.
Vị trí địa lý Thiết Cốt Thành thật không tệ, tọa lạc tại một đại sơn mạch đứt gãy, muốn đi vào Đông Lăng Quận, nhất định phải đi qua thành này.
- Thủ ở nơi này, chẳng khác nào giữ vững toàn bộ Đông Lăng Quận.
Vân Phi Dương chầm chậm rơi xuống.
Nhớ kỹ địa hình, hắn bắt đầu bố trí trận pháp.
Đầu tiên, tự nhiên là cổng thành Thiên Vũ Quận, một khi phát sinh chiến tranh, địch quân khẳng định tiến công nơi này.
Xoát.
Vân Phi Dương ngồi trên tòa nhà cao, thức hải hiện ra 32 Kỳ Môn trận.
Trận pháp phổ thông khó có thể chống lại đại quân công kích, lúc này phải dựa vào trận pháp Tiêu Dao Hoàng sáng tạo.
Khó trách.
Hắn dám thề son sắt gia cố thành phòng.
Trận pháp trong 32 Kỳ Môn trận rất nhiều, nhưng thích hợp với chiến tranh đại quy mô chỉ có một loại tên Tụ Quang Phòng Ngự Trận.
Trận này phòng ngự có thể so với Vũ Vương.
Linh Niệm võ giả chỉ cần cường đại, muốn bố trí bao lớn, thì bố trí bao lớn.
Bất quá.
Cũng có khuyết điểm.
Nhất định phải có nhật quang hoặc ánh trăng chiếu xạ mới có thể hình thành phòng ngự trận, nếu không không cách nào vận chuyển!
Vân Phi Dương muốn bố trí, cũng là loại này.
Mà muốn làm, phải làm trận pháp bao phủ cả toàn thành!
Quy mô Thiết Cốt Thành không nhỏ, muốn bố trí trận pháp này rồi chèo chống vận chuyển, khảo nghiệm vô cùng kinh khủng đối với Linh Niệm của võ giả.
Linh Niệm Vân Phi Dương rất mạnh, nếu như dùng thực lực để hình dung thì chính là Vũ Vương đỉnh phong.
Với hắn mà nói, phòng ngự bao phủ cả tòa Thiết Cốt Thành này hẳn không có độ khó.
Nhưng muốn bố trí ra trận pháp đại quy mô rất cần thời gian.
Cũng may.
Có hơn một trăm Trận Sư đi theo.
Bọn họ có tác dụng vẽ trận văn, mỗi người được phân đến một vị trí dựa theo bản vẽ tàn khuyết của Vân Phi Dương mà phác hoạ trận tuyến tại đó.
Phác hoạ trận tuyến, là kiến thức cơ bản mỗi một Trận Sư, chuyện này không phải vấn đề quá lớn.
Như thế.
Vân Phi Dương từ cổng thành bắt đầu, ven đường tìm kiếm địa điểm đặt mắt trận, hơn một trăm Trận Sư bắt đầu dựa theo vị trí hắn đánh dấu, tiến hành phác hoạ.
Dù như thế.
Cũng phải cần vài ngày mới có thể bố trí xong.
- Quận chúa, hắn đang làm gì thế?
Nhìn Vân Phi Dương đi qua đi lại hai ngày ở ngoài thành, Từ Phàm rốt cục nhịn không được hỏi thăm.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Hắn đang bố trí trận pháp.
Từ Phàm có chút mộng.
Tuy không hiểu trận pháp, nhưng cũng đã gặp người ta bố trí qua, nào có giống hắn nói bừa nhảy loạn như thế.
Lâm Chỉ Khê cũng rất mê mang.