Ngoại ô Đông Lăng thành có một cứ điểm quân sự, nơi đó là quân doanh Hắc Long Quân, cũng là điểm khảo hạch lâm thời trưng binh nhập ngũ.
Mặt trời vừa ló, đã có rất nhiều thanh niên trai trán đi vào giáo trường.
Đoạn thời gian trước, Đông Lăng Quận và Thiên Vũ Quận chiến tranh nhưng binh lực không đủ. Cho nên, Lâm Nhược Hiên tuyên bố Mộ Binh, cần trong một năm ngưng chiến này bổ sung binh lực.
Điều kiện trưng binh lần này rất đơn giản, chỉ cần tuổi tròn mười sáu, có tu vi hay không, thông qua khảo hạch thì có thể nhập ngũ.
Rất nhiều thiếu niên nô nức tấp nập báo danh, thậm chí cả học sinh Đông Lăng học phủ còn đang học cũng báo danh.
Có thể nói.
Lần trưng binh này, số người báo danh tham gia nhiều nhất.
Đương nhiên.
Xuất chinh nhập ngũ, bình thường chia làm ba loại.
Loại thứ nhất là đầy bầu nhiệt huyết, hi vọng ra một phần sức, đến bảo vệ gia viên của mình.
Loại thứ hai, hi vọng thành lập công huân, công thành danh toại.
Loại thứ ba, chỉ hy vọng sau khi nhập ngũ, có thể nhét đầy bao tử.
- Vân Phi Dương đến!
Đột nhiên, có người la lớn.
Rất nhiều thiếu niên đang tiến vào giáo trường nhao nhao ngừng chân.
Bọn họ quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Vân Phi Dương cùng đám học sinh Quý Thủy Đường chen chúc đi tới.
Một khắc này.
Rất nhiều người toát ra ánh mắt sùng bái.
Bọn họ thuộc về loại người thứ tư, chính vì nghe nói đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận cũng nhập ngũ, dưới sự ảnh hưởng của thần tượng lôi kéo cũng lựa chọn tham quân.
- Ha ha ha.
Diệp Nam Tu đi phía sau, thấy mọi người nhìn qua, cười nói:
- Phi Dương ca, bây giờ ngươi là danh nhân Đông Lăng Quận rồi.
Hắc Vũ vuốt mông ngựa nói:
- Lấy thực lực Phi Dương ca không cần khảo hạch, trực tiếp có thể làm tướng quân.
- Đúng đúng.
Mọi người Quý Thủy Đường cực kỳ đồng ý.
- Cắt.
La Mục theo phía sau, lười biếng nói:
- La Mục ta mới là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí tướng quân.
Hắn vốn không có ý định nhập ngũ, lại bị Vân Phi Dương kéo qua, tên này nói đường đường nam nhi bảy thước, tự nhiên muốn trên chiến trường tẩy lễ một phen, mới có thể chân chính trưởng thành.
Xoát.
Đột nhiên, một thiếu niên dáng người khôi ngô ngăn trở đường đi, ôm quyền nói:
- Các hạ là Vân Phi Dương?
- Không sai.
Vân Phi Dương hỏi:
- Ngươi là?
Thiếu niên nói:
- Ta gọi Quan Trường Thắng.
Nói xong vung tay, tế ra trường đao nặng nề, nói:
- Nghe nói các hạ có tu vi cường hãn, Quan mỗ hôm nay đến đây thử tài.
- Xéo đi.
Hắn nói còn chưa dứt lời, bàn chân to của La Mục đã đạp tới.
Nhiều người như vậy đang nhìn, mình thật vất vả đột phá đến Vũ Sư, tự nhiên muốn trước mắt bao người bày ra oai phong.
Nhưng.
Quan Trường Thắng cũng không thể coi thường.
Hắn bắt được công kích La Mục, trường đao vung lên, ngăn lại một cước, cũng đẩy cước ấy ra.
- Đạp đạp.
La Mục lui lại mấy bước, mới đứng vững thân thể.
Xoát
Quan Trường Thắng khẽ chuyển đại đao, thuần linh lực cuồng bạo bạo phát, hình thành đao khí cường hãn.
Vân Phi Dương âm thầm khen:
- Đại đao người này rất có phân lượng, lại có thể múa nhẹ nhàng như thế, không phải một tay mơ.
Bành!
Đao khí bay tới, La Mục nâng quyền đánh cho vỡ nát.
- Mẹ ta ơi!
- La Mục thật mạnh, vậy mà có thể tay không đánh nát đao khí!
Mọi người chấn kinh.
Biểu hiện oai phong cỡ này quá xuất sắc, có thể cho max điểm, nhưng La Mục lại lùi gấp, biểu hiện trên mặt rất đặc sắc.
Mẹ nó.
Đi ra trang bức thôi mà gặp được cao thủ!
Không sai.
Quan Trường Thắng trong đồng giai cũng là cao thủ, hắn lại tinh thông đao pháp, chính là Đao Sư đỉnh phong cực kỳ hiếm thấy, người này không đi học phủ, mà du lịch giang hồ cùng sơn lâm, có thể nói tự học thành tài, danh phù kỳ thực.
La Mục chỉ dựa vào thân thể cường hãn vẫn còn kém quá xa.
Bành.
Quan Trường Thắng bước ra một bước, trường đao lần nữa vung lên, lần này hình thành đao khí càng thêm mãnh liệt, sinh ra cảm giác đè nén.
Trong lòng La Mục giật mình, vội vàng tránh sau lưng Vân Phi Dương.
Thân thể hắn mạnh, nhưng cũng không dám nhiều lần ngạnh kháng đao khí, nếu không sẽ chết người.
Vân Phi Dương lắc đầu, tiện tay vung lên, nhẹ nhõm hóa giải đao khí.
- Hả?
Quan Trường Thắng khẽ giật mình, chợt thu đao, kính nể nói:
- Có thể nhẹ nhõm hóa giải đao khí của ta, không hổ là đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi cũng không tệ.
Đông đông đông!
Lúc này, giáo trường truyền đến tiếng trống điếc tai, mấy binh lính Hắc Long Quân đi tới, quát:
- Khảo hạch nhập ngũ sẽ mở ra, nhanh chóng tiến về giáo trường, người đến muộn lấy quân pháp xử trí.
- Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương mang theo bọn người Diệp Nam Tu bước đi.
Đám thiếu niên tham gia nhập ngũ, cũng tiến về giáo trường.
- Soái ca!
Vân Phi Dương mới vừa tiến vào giáo trường, trong một góc sân thấy Tô Tình phất tay, nói:
- Chúng ta ở chỗ này.
Lương Âm đứng bên cạnh nàng.
- Ách?
Vân Phi Dương đi tới, nói:
- Các ngươi cũng báo danh?
- Ô ô.
Tô Tình lườm hắn một cái.
- Chỉ cho đàn ông các ngươi tham quân, không cho phép nữ nhân chúng ta nhập ngũ?
- Ha ha.
Vân Phi Dương cứng ngắc cười một tiếng.
- Có thể.
Tô Tình cười một tiếng, kéo Lương Âm ra, tự giác lùi ra sau nhiều bước. Thật sự là bạn thân tốt nhất trong lịch sử, bao giờ cũng tranh thủ cơ hội cho bạn mình.
Vân Phi Dương nhìn đài cao phía trước, cười hỏi:
- Hai ngày nay, tu luyện như thế nào?
Lương Âm cúi đầu đáp
- Còn tốt.
Tiểu ny tử thẹn thùng, dù sao, nàng không thể giống với lúc ở Tây Uyển Cư, nơi này có rất nhiều người, rất ngượng ngùng.
Đám người tập hợp.
Vân Phi Dương phát hiện không ít gương mặt quen thuộc, tỉ như Vân Lịch cùng Vân Hoa, lại tỉ như bọn người Nhiễm Bỉnh Loan cùng Mạc Thiếu Khai đã từng đối nghịch.
Bọn họ có phạm vi chính mình, tụ tập cùng một chỗ, ngẫu nhiên nhìn về phía Vân Phi Dương, trong con ngươi hiện ra vẻ e ngại.
Trước đây không lâu.
Tên này cưỡi hổ tính nợ, đánh cường giả nhà mình hộc máu, để bọn hắn nhận ra bọn hắn đã không có tư cách để ghi hận nữa rồi.
Thế giới lấy võ làm đầu.
Khi một người chỉ mạnh hơn mình một chút, bọn họ sẽ ghen ghét, sẽ căm hận, nhưng lúc đạt đến trình độ cao không thể chạm, chỉ có thể nhìn lên thì bọn hắn lại cảm thấy việc này bình thường.
Thùng thùng.
Đột nhiên, tiếng trống lại vang lên.
Đài cao phía giáo trường, một lão giả đầu bạc mặt có vết thương trên mặt chầm chậm đi tới.
Người này mặc dù đã tuổi xế triều, nhưng người khoác chiến giáp, đôi mắt già nua lấp lóe tinh quang, có thể nói càng già càng dẻo dai!
Xoát.
Binh lính Hắc Long Quân thủ dưới đài hành lễ.
Lão giả cũng chào quân lễ, hướng về mọi người dưới đài nói:
- Lần này khảo hạch nhập ngũ, do Hàn mỗ phụ trách.
Thanh âm to, bao hàm uy nghiêm quân nhân, nhìn không ra lão nhân đã qua tuổi trăm tuổi.
- Hàn lão tướng quân đây hả?
- Không ngờ lần phụ trách khảo hạch này lại do lão nhân gia đảm nhiệm!
Mọi người nổi lòng tôn kính.
Hàn Thạch, danh hiệu Thượng Tướng, người sáng lập Hắc Long Quân.
Cả đời lão, đại tiểu chiến dịch kinh lịch mấy trăm tràng, tọa trấn Thiết Cốt Thành năm mươi năm, chống cự ngoại địch tiến công vô số lần, chưa bao giờ thất thủ.
Tuy giờ đã gỡ giáp, nhưng uy vọng tại Đông Lăng Quận không kém Lâm Nhược Hiên, dạng nhân vật linh hồn này đến chủ trì khảo hạch nhập ngũ, tuyệt đối sẽ phấn chấn nhân tâm!
Ngoại ô Đông Lăng thành có một cứ điểm quân sự, nơi đó là quân doanh Hắc Long Quân, cũng là điểm khảo hạch lâm thời trưng binh nhập ngũ.
Mặt trời vừa ló, đã có rất nhiều thanh niên trai trán đi vào giáo trường.
Đoạn thời gian trước, Đông Lăng Quận và Thiên Vũ Quận chiến tranh nhưng binh lực không đủ. Cho nên, Lâm Nhược Hiên tuyên bố Mộ Binh, cần trong một năm ngưng chiến này bổ sung binh lực.
Điều kiện trưng binh lần này rất đơn giản, chỉ cần tuổi tròn mười sáu, có tu vi hay không, thông qua khảo hạch thì có thể nhập ngũ.
Rất nhiều thiếu niên nô nức tấp nập báo danh, thậm chí cả học sinh Đông Lăng học phủ còn đang học cũng báo danh.
Có thể nói.
Lần trưng binh này, số người báo danh tham gia nhiều nhất.
Đương nhiên.
Xuất chinh nhập ngũ, bình thường chia làm ba loại.
Loại thứ nhất là đầy bầu nhiệt huyết, hi vọng ra một phần sức, đến bảo vệ gia viên của mình.
Loại thứ hai, hi vọng thành lập công huân, công thành danh toại.
Loại thứ ba, chỉ hy vọng sau khi nhập ngũ, có thể nhét đầy bao tử.
- Vân Phi Dương đến!
Đột nhiên, có người la lớn.
Rất nhiều thiếu niên đang tiến vào giáo trường nhao nhao ngừng chân.
Bọn họ quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Vân Phi Dương cùng đám học sinh Quý Thủy Đường chen chúc đi tới.
Một khắc này.
Rất nhiều người toát ra ánh mắt sùng bái.
Bọn họ thuộc về loại người thứ tư, chính vì nghe nói đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận cũng nhập ngũ, dưới sự ảnh hưởng của thần tượng lôi kéo cũng lựa chọn tham quân.
- Ha ha ha.
Diệp Nam Tu đi phía sau, thấy mọi người nhìn qua, cười nói:
- Phi Dương ca, bây giờ ngươi là danh nhân Đông Lăng Quận rồi.
Hắc Vũ vuốt mông ngựa nói:
- Lấy thực lực Phi Dương ca không cần khảo hạch, trực tiếp có thể làm tướng quân.
- Đúng đúng.
Mọi người Quý Thủy Đường cực kỳ đồng ý.
- Cắt.
La Mục theo phía sau, lười biếng nói:
- La Mục ta mới là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí tướng quân.
Hắn vốn không có ý định nhập ngũ, lại bị Vân Phi Dương kéo qua, tên này nói đường đường nam nhi bảy thước, tự nhiên muốn trên chiến trường tẩy lễ một phen, mới có thể chân chính trưởng thành.
Xoát.
Đột nhiên, một thiếu niên dáng người khôi ngô ngăn trở đường đi, ôm quyền nói:
- Các hạ là Vân Phi Dương?
- Không sai.
Vân Phi Dương hỏi:
- Ngươi là?
Thiếu niên nói:
- Ta gọi Quan Trường Thắng.
Nói xong vung tay, tế ra trường đao nặng nề, nói:
- Nghe nói các hạ có tu vi cường hãn, Quan mỗ hôm nay đến đây thử tài.
- Xéo đi.
Hắn nói còn chưa dứt lời, bàn chân to của La Mục đã đạp tới.
Nhiều người như vậy đang nhìn, mình thật vất vả đột phá đến Vũ Sư, tự nhiên muốn trước mắt bao người bày ra oai phong.
Nhưng.
Quan Trường Thắng cũng không thể coi thường.
Hắn bắt được công kích La Mục, trường đao vung lên, ngăn lại một cước, cũng đẩy cước ấy ra.
- Đạp đạp.
La Mục lui lại mấy bước, mới đứng vững thân thể.
Xoát
Quan Trường Thắng khẽ chuyển đại đao, thuần linh lực cuồng bạo bạo phát, hình thành đao khí cường hãn.
Vân Phi Dương âm thầm khen:
- Đại đao người này rất có phân lượng, lại có thể múa nhẹ nhàng như thế, không phải một tay mơ.
Bành!
Đao khí bay tới, La Mục nâng quyền đánh cho vỡ nát.
- Mẹ ta ơi!
- La Mục thật mạnh, vậy mà có thể tay không đánh nát đao khí!
Mọi người chấn kinh.
Biểu hiện oai phong cỡ này quá xuất sắc, có thể cho max điểm, nhưng La Mục lại lùi gấp, biểu hiện trên mặt rất đặc sắc.
Mẹ nó.
Đi ra trang bức thôi mà gặp được cao thủ!
Không sai.
Quan Trường Thắng trong đồng giai cũng là cao thủ, hắn lại tinh thông đao pháp, chính là Đao Sư đỉnh phong cực kỳ hiếm thấy, người này không đi học phủ, mà du lịch giang hồ cùng sơn lâm, có thể nói tự học thành tài, danh phù kỳ thực.
La Mục chỉ dựa vào thân thể cường hãn vẫn còn kém quá xa.
Bành.
Quan Trường Thắng bước ra một bước, trường đao lần nữa vung lên, lần này hình thành đao khí càng thêm mãnh liệt, sinh ra cảm giác đè nén.
Trong lòng La Mục giật mình, vội vàng tránh sau lưng Vân Phi Dương.
Thân thể hắn mạnh, nhưng cũng không dám nhiều lần ngạnh kháng đao khí, nếu không sẽ chết người.
Vân Phi Dương lắc đầu, tiện tay vung lên, nhẹ nhõm hóa giải đao khí.
- Hả?
Quan Trường Thắng khẽ giật mình, chợt thu đao, kính nể nói:
- Có thể nhẹ nhõm hóa giải đao khí của ta, không hổ là đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi cũng không tệ.
Đông đông đông!
Lúc này, giáo trường truyền đến tiếng trống điếc tai, mấy binh lính Hắc Long Quân đi tới, quát:
- Khảo hạch nhập ngũ sẽ mở ra, nhanh chóng tiến về giáo trường, người đến muộn lấy quân pháp xử trí.
- Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương mang theo bọn người Diệp Nam Tu bước đi.
Đám thiếu niên tham gia nhập ngũ, cũng tiến về giáo trường.
- Soái ca!
Vân Phi Dương mới vừa tiến vào giáo trường, trong một góc sân thấy Tô Tình phất tay, nói:
- Chúng ta ở chỗ này.
Lương Âm đứng bên cạnh nàng.
- Ách?
Vân Phi Dương đi tới, nói:
- Các ngươi cũng báo danh?
- Ô ô.
Tô Tình lườm hắn một cái.
- Chỉ cho đàn ông các ngươi tham quân, không cho phép nữ nhân chúng ta nhập ngũ?
- Ha ha.
Vân Phi Dương cứng ngắc cười một tiếng.
- Có thể.
Tô Tình cười một tiếng, kéo Lương Âm ra, tự giác lùi ra sau nhiều bước. Thật sự là bạn thân tốt nhất trong lịch sử, bao giờ cũng tranh thủ cơ hội cho bạn mình.
Vân Phi Dương nhìn đài cao phía trước, cười hỏi:
- Hai ngày nay, tu luyện như thế nào?
Lương Âm cúi đầu đáp
- Còn tốt.
Tiểu ny tử thẹn thùng, dù sao, nàng không thể giống với lúc ở Tây Uyển Cư, nơi này có rất nhiều người, rất ngượng ngùng.
Đám người tập hợp.
Vân Phi Dương phát hiện không ít gương mặt quen thuộc, tỉ như Vân Lịch cùng Vân Hoa, lại tỉ như bọn người Nhiễm Bỉnh Loan cùng Mạc Thiếu Khai đã từng đối nghịch.
Bọn họ có phạm vi chính mình, tụ tập cùng một chỗ, ngẫu nhiên nhìn về phía Vân Phi Dương, trong con ngươi hiện ra vẻ e ngại.
Trước đây không lâu.
Tên này cưỡi hổ tính nợ, đánh cường giả nhà mình hộc máu, để bọn hắn nhận ra bọn hắn đã không có tư cách để ghi hận nữa rồi.
Thế giới lấy võ làm đầu.
Khi một người chỉ mạnh hơn mình một chút, bọn họ sẽ ghen ghét, sẽ căm hận, nhưng lúc đạt đến trình độ cao không thể chạm, chỉ có thể nhìn lên thì bọn hắn lại cảm thấy việc này bình thường.
Thùng thùng.
Đột nhiên, tiếng trống lại vang lên.
Đài cao phía giáo trường, một lão giả đầu bạc mặt có vết thương trên mặt chầm chậm đi tới.
Người này mặc dù đã tuổi xế triều, nhưng người khoác chiến giáp, đôi mắt già nua lấp lóe tinh quang, có thể nói càng già càng dẻo dai!
Xoát.
Binh lính Hắc Long Quân thủ dưới đài hành lễ.
Lão giả cũng chào quân lễ, hướng về mọi người dưới đài nói: