Cho dù có tiền, có muốn mua cũng không dám tùy hứng cùng người ta a.
- 10 ngàn linh thạch lần một.
- 10 ngàn linh thạch lần hai.
- 10 ngàn linh thạch lần ba.
"Ba."
Sau khi hô xong, Kiểu Nguyệt cười nói:
- Chúc mừng Chân công tử, lấy 10 ngàn linh thạch mua toái phiến của Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
Chẳng biết tại sao.
Võ giả ở hiện trường khi nghe được câu này lại có loại cảm giác Kiểu Nguyệt cô nương không phải đang chúc mừng hắn, mà đang châm chọc hắn!
Kiện vật đấu giá thứ tám lấy giá 10 ngàn linh thạch bán đi.
Mặc dù không có đạt tới dự đoán của mình nhưng Tiền Hữu Đa đã rất hài lòng.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương đứng lên, nói:
- Chúng ta trở về.
"Ách?"
Trầm Tiểu Vũ hỏi:
- Ngươi không nhìn hai kiện đấu giá sau à?
Vân Phi Dương cười nói:
- Cùng lắm thì chỉ là Địa giai vũ kỹ và binh khí, có cái gì tốt mà nhìn, không bằng về đi ngủ.
- Vậy cũng đúng.
Trầm Tiểu Vũ đứng dậy, cười nói:
- Chúng ta đi thôi.
"Ba."
Vân Phi Dương bắt lấy tay nàng, không chờ đối phương tức giận, đã đè ép thanh âm nói:
- Chúng ta đang diễn kịch.
Trầm Tiểu Vũ nguýt hắn một cái, từ bỏ tránh thoát.
Bất quá.
Cảm nhận được nhiệt độ của đối phương truyền đến trong lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ bắt đầu nóng lên.
- Hai vị, muốn đi sao?
Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ vừa đi ra khỏi phòng, Tiền Hữu Đa đã xuất hiện.
Hắn vui cười, nói:
- Hai vị, muốn đi à?
- Ừm.
Vân Phi Dương nói:
- Cũng không có vật gì tốt, nhìn nữa cũng không thú vị.
Khóe miệng Tiền Hữu Đa giật một cái.
Bất quá nghĩ đến thân phận người ta, vũ kỹ, binh khí, dược tài khẳng định đều là Địa giai trở lên, nhất thời thoải mái.
Hắn cười nói:
- Chân công tử, xin mời đi theo ta lấy bảo vật ngài đã đấu giá.
Vân Phi Dương thanh toán một vạn một ngàn linh thạch lấy đi hai kiện vật đấu giá.
Sau khi về đến khách sạn.
Hắn đóng cửa lại, bố trí trận pháp ngăn cách.
Lúc này hai tay mới run rẩy lấy mảnh vỡ rỉ sét ra khỏi không gian giới chỉ, trong con ngươi hiện ra vẻ thống khổ.
Thời điểm Kiểu Nguyệt lấy ra vật này, không có ai chú ý rằng lúc ấy Vân Phi Dương tựa như bị sét đánh, cả người chết lặng ngay tại chỗ, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
Theo người khác, đây là phế liệu, không có giá trị cất giữ.
Nhưng theo Vân Phi Dương, nó là bảo vật vô giá.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!