Vân Đại Tiện Thần rất hài lòng thả Phương Văn Hầu ra, thản nhiên nói:
- Nhanh chuẩn bị linh thạch đi, thời gian của ta có hạn.
- Đúng đúng!
Phương Văn Hầu không chút do dự, vội vàng chạy về Phương gia, mấy người Thôi An Trác cũng lần lượt về nhà trù bị linh thạch.
Sau khi bọn họ đi hết, Thao Thiết theo sát đi tới, thấp giọng nói:
- Bản Vương biểu hiện thế nào?
- Không tệ.
Vân Đại Tiện Thần cười nói:
- Rất có phong phạm một của bảo tiêu.
Thao Thiết thấp giọng nói:
- Chút nữa thu được linh thạch, ngươi phân cho bản Vương nhiều chút nhé!
- Có thể.
Vân Đại Tiện Thần sảng khoái nói:
- Cho ngươi 50 ngàn khỏa!
Nghe được con số này, hai mắt Thao Thiết lóe lên kim quang, xém chút hạnh phúc mà ngất.
Ta khinh.
Phong phạm Thần thú đâu.
Bên trong Kiệu hoa.
Mắt thấy các cường giả Vô Song thành kiêng kị người áo đen vạn phần, Hạ Mộng Thần cả kinh.
- Phi…Phi Dương ca, vị tiền bối này là đại nhân vật!
- Ừm.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, nói:
- Tiền bối giúp chúng ta giải quyết phiền phức, muội không cần gả cho Phương gia, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ đi tìm Hạ gia gây phiền phức.
Hạ Mộng Thần rơi nước mắt nhào vào ngực hắn, nức nở nói:
- Phi Dương ca, đây không phải mộng chứ?
Vân Phi Dương an ủi nàng, nói:
- Đây không phải mộng, chúng ta gặp được người tốt.
Hiệu suất bọn người Thôi An Trác rất nhanh, chỉ một lát đã chuẩn bị đủ linh thạch chạy tới cửa thành, nộp đủ số, một viên không thiếu.
Phương gia 200 ngàn.
Thôi gia 100 ngàn.
Sáu gia tộc, 120 ngàn.
Vân Đại Tiện Thần lập tức thu được 42 Vạn Linh thạch, số lượng này làm cho Yến Sơn Tuyết ngoài thành âm thầm líu lưỡi.
Linh thạch tới tay, việc đôi tiểu tình nhân kia cũng được giải quyết, Vân Đại Tiện Thần muốn rời khỏi.
Bất quá.
Thời điểm vừa mới chuẩn bị rút lui, Thôi An Trác lại chắp tay hỏi:
- Xin hỏi tôn tính đại danh bằng hữu!
Các đại gia tộc cũng có chút chờ mong.
Đánh cũng đã đánh, linh thạch cũng giao, nếu từ đầu đến cuối rồi vẫn không biết đối phương có thân phận gì, là ai thì thật bi kịch.
Ai.
Thu nhiều linh thạch như vậy.
Vẫn thỏa mãn yêu cầu này của bọn họ đi!
Vân Phi Dương dừng lại.
Hắn chầm chậm kéo hắc bào xuống trước mặt mọi người, khuôn mặt anh tuấn xuất hiện, miệng khẽ nhếch hiện ra mỉm cười mê chết các thiếu nữ.
Khi Thôi An Trác thấy rõ tướng mạo đối phương khẽ giật mình, cảm thấy cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào.
Bọn người Phương Văn Hầu cũng như thế.
Đột nhiên.
Thôi An Trác nhớ, hắn cả kinh hô:
- Ngươi…ngươi là Vân Phi Dương!
Lời vừa nói ra, bọn người Phương Văn Hầu nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, có người càng nói:
- Không sai, đúng là hắn, thiên tài đến từ hạ đẳng vị diện!
Phương Tuấn Kiệt nghe vậy, thần sắc đột nhiên ngốc trệ.
Nhớ lại chap trước, khi ngoài thành gặp được người trùng tên với Vân Phi Dương, hắn phách lối nói qua:
- Coi như ngươi là Phàm Giới Vân Phi Dương, dám cản bản thiếu cũng chỉ có con đường chết.
Kết quả?
Kết quả thế nào!!!
Phương Tuấn Kiệt co quắp trên mặt đất, lòng tràn đầy đắng chát.
Khó trách hắc bào nhân này sẽ bắt cóc mình, nguyên lai là do nói ra câu kia đã đắc tội Vân Phi Dương chân chính.
Thật sự là tìm đường chết a!
- Hắn là Vân Phi Dương?
- Há không phải Cuồng Tông đệ tử à?
- Trời ơi!
Võ giả nội thành bắt đầu kinh hô.