Ngoài thành hiện ra lệ khí bàng bạc khiến Thôi An Trác giật mình nghĩ thầm, đừng nói có hung thú cường đại xuất hiện nghe?
Khi hắn thấy rõ một tử phát nam tử bay đến, theo khí tức bạo phát trên người thì càng thêm khó hiểu.
Một nhân loại sao phát ra khí tức cùng tương tự hung thú thế?
Thôi An Trác không nghĩ đến tử phát nam tử đột nhiên xuất hiện lại là một trong Thần thú của Thần Giới.
- Cặn bã!
Thao Thiết xông lại, đấm ra một quyền, phẫn nộ quát:
- Ăn bản Vương một quyền!
Sau lưng hắn hiện ra bản thể thú hình, mặc dù có chút mơ hồ nhưng dị thường khiếp người.
- Đây là vũ kỹ?
Mấy tên Hư Không cảnh cường giả ở hiện trường tưởng lầm thành một loại vũ kỹ nào đó khi thấy bản thể phía sau Thao Thế.
- Khí thế mặc dù dọa người, nhưng lại không có lực lượng cường đại bạo phát, kẻ này dám liều mạng cùng Thôi gia chủ, chắc phải chết.
Mấy tên Hư Không cảnh cường giả cười rộ lên.
Thao Thiết cũng không phải võ giả, cũng không tu luyện võ đạo, trừ bộc phát lệ khí đặc biệt quanh thân ra ngoài cũng không có bộc lộ thuần nguyên lực.
Rất dễ bị người nghĩ lầm hắn không có thực lực gì.
Thao Thiết không có thuần nguyên lực nhưng trong thân thể ngưng tụ thú lực thuần túy nhất, không đánh trên thân mục tiêu, rất khó khiến người ta phán đoán ra uy lực.
- Không biết sống chết!
Thôi An Trác cười lạnh một tiếng xem thường, cũng song quyền vung lên, đón lấy đột kích của đối phương.
Cuối cùng.
Hai người đối bính một quyền.
"Oanh!"
Âm thanh quyền và quyền va vào nhau vang lên đinh tai nhức óc, dư uy bạo phát trong nháy mắt chấn vỡ bàn đá trên đường phố, phòng ốc sụp đổ!
"Đăng đăng đăng!"
Thôi An Trác liên tục lùi gấp, mỗi khi lui một bước, mặt đất dưới chân đều lõm xuống, cho đến khi lui hơn hai mươi bước mới đứng vững thân thể.
Thao Thiết trái lại, đứng yên tại chỗ, lạnh lẽo âm u cười nói:
- Cặn bã.
"Oa!"
Thôi An Trác phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên bị thương.
Vân Đại Tiện Thần mừng thầm.
Quả nhiên, Thao Thiết ăn linh thạch lâu như vậy không để mình thất vọng, là một tay chân rất không tệ.
Hư Không cảnh cường giả đang xem chiến sợ hãi.
Chân Long kỳ tầng bảy như Thôi gia chủ dạng lại bị một quyền đánh thổ huyết, chẳng lẽ, tu vi tử phát nam tử đã đạt tới tầng chín, hoặc bước vào Khai Khiếu kỳ?
Mà đối phương vẻn vẹn chỉ là bảo tiêu của người áo đen?
"Xoát!"
Mấy tên Hư Không cảnh cường giả cùng nhau nhìn về phía Vân Đại Tiện Thần, âm thầm suy đoán, người này có bảo tiêu cấp bậc như thế, sợ rằng thân phận không tầm thường.
Thôi An Trác bị thương cũng ý thức được điểm này, hắn xóa đi vết máu trên khóe miệng, hỏi:
- Các hạ là ai?
Vân Đại Tiện Thần cười đáp:
- Ta không nói cho ngươi biết.
Nói rồi ra lệnh:
- Bảo tiêu, đánh tên này đến khi nào phục thì thôi cho ta!
"Xoát!"
Vì linh thạch, Thao Thiết vẫn rất có tinh thần chuyên nghiệp, hắn bước ra một bước đập tới Thôi An Trác.
Thôi An Trác vốn bị thương, đâu thể nào ngăn cản được, vẻn vẹn mấy chiêu đã bị Thao Thiết đánh liên tục bại lui.
- Các ngươi còn chờ gì nữa!
Hắn quay qua quát to với đám cường giả Hư Không cảnh đang vây xem.
- Lên hết cho ta!
Vô Song thành có quy định, nếu có võ giả đến nội thành nháo sự, các đại gia tộc sẽ liên thủ, cùng chung mối thù.
- Lên!
"Xoát xoát!"
Sáu tên cường giả Hư Không cảnh bay tới, không chút do dự tấn công Thao Thiết.
- Một đám cặn bã!
Thao Thiết đứng trên đường phố, song quyền vung lên hình thành hai cỗ khí lưu to lớn cuốn về phía sáu tên Hư Không cảnh.
- Không tốt!
Mọi người kinh hãi, vội vàng lui lại, tuy gian nan tránh được nhưng sáu đạo khí lưu đánh hư không ít kiến trúc trong nội thành.