Phương gia võ giả đoán sai, nghĩ Vân Phi Dương là cường giả Hư Không cảnh.
Có thể hiểu được.
Dưới tình huống bình thường, không phải Hư Không cảnh cường giả thì có ai có thể chỉ dựa vào song quyền đã hóa giải một vạn hai ngàn trọng thuần nguyên lực.
Phương Tuấn Kiệt sợ hãi.
Phương gia chỉ là gia tộc nhị lưu, người mạnh nhất cũng mới có tu vi Hư Không cảnh Chân Long kỳ tầng hai, lần này xem như gặp phải cao thủ!
"Răng rắc."
Đột nhiên, Vân Đại Tiện Thần dùng lực một chút, quyền đầu của hai tên Phương gia võ giả bị trói buộc nhất thời bị bóp nát.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Yến Sơn Tuyết trong tối âm thầm lắc đầu.
Trên thế giới này, chỉ sợ cũng chỉ có tên yêu nghiệt này mới có thể lấy tu vi Thối Cốt Kỳ cảnh chà đạp Phá Toái cảnh đại viên mãn dễ như trở bàn tay.
"Xoát!"
Vân Đại Tiện Thần tiện tay ném hai tên Phương gia võ giả đang kêu thảm ra bên ngoài, hắn đi về hướng Phương Tuấn Kiệt, âm u nói:
- Tiểu tử, đến phiên ngươi.
Phương Tuấn Kiệt lui lại một bước, sợ hãi nói:
- Tiền bối, ta chính là dòng chính của Phương gia Vô Song thành!
Lúc này, chỉ có thể nói ra thân phận, hi vọng đối phương nghe nói qua, sau đó kiêng kỵ một hai.
- Vô Song thành, Phương gia?
Vân Đại Tiện Thần cười nói:
- Hình như có nghe nói qua.
Phương Tuấn Kiệt đại hỉ.
Chỉ cần nghe nói qua, nhất định cũng biết danh hào phụ thân mình!
Hắn chắp tay nói:
- Gia phụ tên Phương Văn Hầu, đương đại Gia chủ Phương gia.
- Phương Văn Hầu?
Vân Đại Tiện Thần giả bộ suy nghĩ, chợt vỗ trán.
- Ta nhớ ra, cha ngươi thiếu ta không ít tiền đây.
Thiếu tiền hắn?
Phương Tuấn Kiệt giật mình.
Vân Đại Tiện Thần nói:
- Tiểu tử, hôm nay đụng phải ngươi thật trùng hợp, mang ta đi Phương gia các ngươi nào, ta muốn tính nợ.
- Tốt! Tốt!
Phương Tuấn Kiệt nói:
- Ta mang tiền bối đi.
Chỉ cần có thể về đến Vô Song thành, mình sẽ an toàn.
Vân Đại Tiện Thần lạnh lùng nói:
- Trước nghỉ ngơi một hồi rồi lên đường.
Nói rồi đi đến trước mặt thanh niên đang bị thương nằm tại ven đường, hỏi.
- Uy, ngươi không sao chứ?
- Không có…không có việc gì.
Vân Phi Dương gian nan đứng dậy, xóa đi vết máu trên khóe miệng, trong con ngươi lộ vẻ cảm kích.
Nếu như không phải đối phương xuất hiện, chỉ sợ mình đã chết.
Vân Đại Tiện Thần quăng ra một viên thuốc, nói:
- Đây là Liệu Thương Đan.
Vân Phi Dương nhận thuốc, hơi chút cân nhắc rồi không chút do dự nuốt vào.
Một cường giả Hư Không cảnh hẳn sẽ không độc chết gà mờ như mình đâu.
Đan dược vào miệng lập tức tan ra, kinh mạch bị hao tổn của Vân Phi Dương nhất thời được khôi phục, thống khổ trước ngực cũng giảm bớt không ít.
Hắn cảm kích nói:
- Đa tạ tiền bối!
Vân Đại Tiện Thần nói:
- Mang theo nữ nhân ngươi đi đi.
Trên đời này, chuyện bất bình khắp nơi đều có thể thấy, không thể giúp hết, nhưng đã gặp được thì phải thành toàn đôi tiểu nam nữ này.
Mẹ.
Lão tử thật sự là người tốt.
Vân Phi Dương nhìn về phía Hạ Mộng Thần kiệu trước hoa, nói:
- Mộng Thần, theo ta rời khỏi nơi này, đi đến một địa phương không ai có thể tìm không thấy chúng ta.
- Phi Dương ca.
Hạ Mộng Thần nước mắt chảy dài, nàng nắm đôi bàn tay trắng như phấn, quả quyết từ chối.
- Ta không thể đi.
Vân Phi Dương thống khổ hỏi:
- Vì cái gì?
Hạ Mộng Thần cắn môi mỏng, đáp:
- Ta đi, Hạ gia làm sao bây giờ.
Vân Phi Dương sững sờ.
Đột nhiên, hắn cười rộ lên, cười bi thương, cười như điên.
Vân Đại Tiện Thần âm thầm lắc đầu.
Hoa Lạc cũng từng cự tuyệt Diệp Khai như thế, khi đó, hắn thân ở mộng cảnh nên bất lực, hôm nay gặp được trong hiện thực, tự nhiên muốn giúp một tay.
"Xoát!"
Vân Đại Tiện Thần bắt lấy Vân Phi Dương, đưa hắn đến trước người Hạ Mộng Thần, nói:
- Ngồi vào đi.
- Cái này
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!