Vì mạng sống, Cung Lập Chương ngoan ngoãn giao không gian giới chỉ.
Vân Phi Dương cũng không làm khó hắn.
- Ngươi có thể đi.
- Vân thiếu hiệp, cáo từ!
Cung Lập Chương kéo thân thể bị thương bay đi, khi hắn ra khỏi Sài gia, xác định đã an toàn, nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nếu người này làm khó mình, sợ rằng sẽ không còn mạng đi ra.
Sau khi Cung Lập Chương rời đi.
Ánh mắt Vân Phi Dương khóa chặt trên thân đám cao tầng Sài gia, trong con ngươi lóe ra sát cơ.
Mọi người thấy thế, hãi nhiên thất sắc.
Một tên cao tầng vội lên tiếng:
- Vân thiếu hiệp, Sài Cẩu và phụ thân hắn đắc tội ngươi đã bị ngươi tru sát, còn xin bỏ qua cho Sài gia ta!
Mọi người đều hiện ra ánh mắt cầu xin.
- Thôi thôi.
Vân Phi Dương thu hồi sát cơ.
Sài gia Gia chủ và con hắn bị giết cũng coi như xong nhiệm vụ trừ gian diệt ác, không cần thiết toàn diệt Sài gia.
- Hi vọng các ngươi sau này học được giáo huấn, chuyên tâm tu luyện võ đạo, đừng ỷ vào thế lớn khi nhục bách tính.
Nói xong câu đó, Vân Phi Dương cảm giác quanh thân mình phóng xuất ra Thánh Quang rất vĩ đại!
- Vâng vâng!
Đám người rối rít đáp lời.
- Vợ ơi, chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương kéo tay Yến Sơn Tuyết rời đi.
Tên này còn đang diễn, còn đang chiếm tiện nghi!
Mắt tiễn hắn rời đi, từng người Sài gia mềm nhũn chân ngã trên mặt đất, gấp rút hô hấp, sau lưng đều bị mồ hôi làm ướt.
Mọi người không nghi ngờ.
Nếu vừa rồi đối phương động sát tâm, Sài gia khẳng định sẽ biến mất ở thế giới này.
Thi thể Sài Phấn Tiến và Sài Cẩu vẫn nằm bên cạnh họ nhưng không có người nào bi thương.
- Lục Nhi!
Một tên cao tầng đứng lên, phẫn nộ nói:
- Cả ngày xui khiến Sài Cẩu mưu chiếm phụ nữ, tội không thể tha!
- Giết hắn!
Những người khác phẫn nộ.
Sài Cẩu và người hầu hắn làm không thiếu sự việc táng tận lương tâm, trước kia trở ngại gia chủ, chỉ có thể mở một mắt, nhắm một mắt.
Bây giờ Sài Phấn Tiến đã chết, không có gì cố kỵ, tên cẩu nô tài này phải chết!
- Nhị gia...
"Phốc."
Hạ nhân gọi Lục Nhi bị lợi kiếm đâm thủng ngực, đi theo thiếu gia.
Trước khi chết, hắn còn nghĩ: