Tiếng xương gảy vang lên, cùng lúc đó là theo hai tiếng kêu thảm!
Vân Phi Dương ném ra hai tên hộ vệ ra ngoài, vỗ vỗ tay, nhếch miệng cười nói:
- Ta đã nói qua, chớ xem thường ta.
- Ngươi…
Sài Cẩu hãi nhiên.
- Không phải Vũ Thần?!
Nhẹ nhõm phế bỏ hai tên Vũ Thần đại viên mãn, không phải Vũ Thần có thể làm được.
- Vợ ơi.
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, nói:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi Đại Diễn tự dâng hương nào.
- Ừm.
Yến Sơn Tuyết cười một tiếng với Sài Cẩu, nói:
- Sài công tử, ta đi đây.
Mỉm cười này quá rung động lòng người.
Sài Cẩu nhất thời bị mê đến thần hồn điên đảo, hắn lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, dám đả thương hạ nhân Sài gia ta, còn dám đi?
"Ba! Ba!"
Hắn giơ tay lên đập hai lần.
"Xoát xoát!"
Mười mấy tên hộ viện nhao nhao lao ra bao vây Vân Phi Dương, mà thực lực bọn hắn kém nhất cũng đến Vũ Thần.
- Giết tên này cho ta!
Sài Cẩu ra lệnh, hơn hai mươi người giết tới.
Một khắc đồng hồ sau.
Sài Cẩu và Lục Nhi sợ hãi đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Bởi vì hơn hai mươi hộ viện đã bị Vân Phi Dương đạp ngã xuống đất đang thống khổ giãy dụa.
- Sài công tử.
Vân Phi Dương ngồi trên lưng một tên hộ viện, cười nói:
- Còn chơi không?
Đại ca.
Là ta chơi.
Hay ngươi đang chơi đây?
- Ngươi…
Sài Cẩu nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ nói:
- Ngươi…ngươi là ai?
Một đám Vũ Thần bị giải quyết trong chớp mắt, hắn không phải người ngu, khẳng định đã ý thức được đối phương là cao thủ.
Chí ít cũng giống như phụ thân!
- Ta à.
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Sài Cẩu, một cánh tay chế trụ cổ hắn, nói:
- Đi Hoàng Tuyền, ngươi sẽ biết.
"A!"
Sài Cẩu hét thảm.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Mình chưa dùng lực, loạn kêu cái gì.
Lục Nhi té cứt té đái chạy vào trong, vừa chạy vừa quát lớn:
- Lão lão gia, không tốt!