"A."
Yến Sơn Tuyết ứng một tiếng.
Vân Phi Dương còn cười ngốc nói:
- Sài công tử thật sự là người tốt, khó trách nương ta thường nói, trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt.
Yến Sơn Tuyết thầm nghĩ:
- Tên này diễn quá giỏi.
- Người tốt?
Sài Cẩu nhìn về phía thủ hạ, cười nói:
- Bổn công tử lần đầu tiên nghe được có người nói như vậy đấy.
Lục Nhi và đám thủ hạ đều cười.
Trong lòng bọn họ nghĩ:
- Tiểu tử ngốc, chờ trở lại Sài gia, ngươi sẽ biết Sài công tử người tốt bao nhiêu, không chỉ giúp ngươi chiếu cố vợ, còn có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện có con.
Rất nhanh.
Một đoàn người đến Sài phủ.
"Oa."
Yến Sơn Tuyết nhìn thấy cửa lớn Sài phủ, hai tay hợp lại cùng nhau, hâm mộ nói:
- Đây là nhà ai, khí phái như thế?
- Tuyết Nhi cô nương, đây là phủ đệ công tử nhà ta!
Lục Nhi vội đáp.
Yến Sơn Tuyết kinh ngạc hô:
- Nhà Sài công tử? Ôi trời ơi!
Nói rồi sùng bái nhìn về phía Sài Cẩu, đối phương thì vung cây quạt, cười nói:
- Tuyết Nhi cô nương, nếu cô ưa thích, có thể vào phủ quan sát.
- Phu quân!
Yến Sơn Tuyết quơ cánh tay Vân Phi Dương, cười nói:
- Chúng ta có thể vào xem không?
- Cái này. . .
Vân Phi Dương có chút khó khăn, cuối cùng nói:
- Tốt thôi.
Sài Cẩu vui vẻ.
Hắn đang nghĩ lỡ như đối phương cự tuyệt, có nên thô lỗ động thủ mời vào Sài phủ hay không, không nghĩ tới sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy.
Vân Phi Dương và Yến Sơn Tuyết được Sài Cẩu chỉ huy đi vào Sài phủ, cư dân nội thành mắt thấy một màn này thầm thở dài.
- Tự chui đầu vào lưới a.
Trong thành, Sài Cẩu còn có thể bảo trì phong độ công tử, nhưng vừa tiến vào phủ đệ, trên mặt mỉm cười nhất thời trở nên dâm đãng.
"Khục."
Hắn cho đám thủ hạ một cái ánh mắt.
Mấy tên tráng hán ngăn trước người Vân Phi Dương, thản nhiên nói:
- Tiểu tử, đi thôi, chúng ta đi uống trà.
- Uống trà?
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Cám ơn, ta không khát.
"Haha."
Một tên thủ hạ cười xấu xa nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!