- Công tử.
Lục Nhi nói nhỏ lên lỗ tai Sài Cẩu.
- Bạch Ngọc Trấn là thành trấn thuộc địa bàn của Thiên Nga thành ta quản lý, hương thân cùng gia tộc tai to mặt lớn trong trấn đều quy thuận Sài gia ta.
Sài Cẩu nghe xong, xem thường cười cười, nói:
- Cô nương, nếu không chê, để bản thiếu dẫn dắt cô đi dâng hương đi.
- Cái này sao được.
Yến Sơn Tuyết nở nụ cười xinh đẹp.
Nụ cười này có thể nói nghiêng nước nghiêng thành, cả người Sài Cẩu đều phiêu lên, hắn hận không thể xông lên kéo ngã đối phương.
Nhịn xuống!
Gấp cũng phải mang về nhà trước!
Sài Cẩu giả bộ nho nhã lễ độ, nói:
- Cô nương, mời…
Yến Sơn Tuyết ôm lấy Vân Phi Dương, nói:
- Phu quân, vị công tử này là người tốt nè, chúng ta đi theo hắn thôi.
- Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu cười cười.
Người qua đường xung quanh âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm, tiểu tử, ngươi cứ cười đi, lát nữa sợ rằng khó giữ được cái mạng nhỏ.
- Chậm đã.
Sài Cẩu ngăn cản, nhìn về phía Vân Phi Dương, thản nhiên nói:
- Nàng có thể đi, ngươi lưu lại nơi này.
- Như vậy sao được?
Vân Phi Dương nói:
- Ta và Tuyết Nhi tới đây dâng hương, hi vọng có thể được Phật Tổ phù hộ để mang thai hài tử, không đi sẽ mất linh.
Yến Sơn Tuyết nghe vậy, lặng yên không một tiếng động hung hăng vặn trên cánh tay hắn một cái.
- Nguyên lai là cầu con?
Sài Cẩu nhìn Yến Sơn Tuyết, ý vị thâm trường cười nói:
- Bản thiếu sẽ giúp cô hoàn thành điều tâm nguyện này.
Yến Sơn Tuyết tuy nhiên đang cười, nhưng trong đôi mắt đẹp lại lóe ra một tia sát cơ.
Vân Phi Dương ngược lại không có gì thay đổi, hắn ẩn ý nói:
- Không được, mẹ ta kể, muốn ta và nàng cùng dâng hương mới có hiệu quả.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, người qua đường xung quanh lúc này mới ý thức được, người này có chút ngốc.
- Tốt, cùng đii đi.
Sài Cẩu vốn định thô bạo đánh tiểu tử này một trận cho đơn giản rồi mang theo nữ nhân hồi phủ, nhưng thấy hắn có chút ngốc, nhất thời hứng thú.
Được đám chân tay Sài gia vây quanh, Vân Phi Dương và Yến Sơn Tuyết theo Sài Cẩu rời đi.
Người đi trên đường phố nhao nhao lắc đầu, có người nói:
- Chỉ sợ tiểu huynh đệ kia sẽ mất mạng.
- Quả nhiên, những dân chúng bình thường như chúng ta cưới một nàng dâu xinh đẹp không phải phúc, mà là họa.
Mọi người đồng tình gật đầu.
- Sài công tử.