Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Trình Tú Vân và Sử Tu Năng có thể mang một lô quần áo lớn từ Thâm Quyến trở về thì số tiền trên người cũng đã vơi đi 7-8 phần, cả người đều vô cùng mệt mỏi.
Vừa về đến nhà, Sử Tu Năng đã nhanh chóng nằm liệt trên giường không thể dậy nổi.
Trình Tú Vân nhìn ông ta ném quần áo đầy đất, bà ta tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nhặt từ món đồ lên cất kỹ.
Vẫn chưa thu dọn xong thì Sử Tinh Nhụy đã từ bên ngoài lao vào: "Mẹ ơi, cuối cùng thì mẹ và cha cũng đã về rồi, 2 người không về thì con đã bị bắt nạt đến thê thảm rồi hu hu hu..."
Cả người Trình Tú Vân đều mệt mỏi như muốn gãy ra từng khúc, nhất là phần thắt lưng và xương sống của bà ta đều đau đến mức dường như không thể thẳng lưng được nữa. Sử Tinh Nhụy đột nhiên nhào tới như vậy khiến bà ta ngã ra sau 2 bước, lưng của bà ta đâm vào trên mặt bàn, đau đến mức cả mặt đều méo mó.
"Con bé này, con làm gì vậy? Thật là vô lễ, trước đó mẹ đã dạy con như thế nào hả, mẹ đã dạy con là con gái thì phải dịu dàng từ tốn, con nhìn xem con bây giờ giống cái gì hả!"
Trước đó là do Sử Tinh Nhụy giả vờ khóc, không ngờ rằng mẹ của con bé lại không ôm mà còn mắng con bé. Sau khi ăn mắng, Sử Tinh Nhụy ngồi xổm xuống đất khóc lớn lên: "Papa, con gái của cha sắp bị đánh chết rồi, cha ơi hu hu..."
Tiếng khóc của Sử Tinh Nhụy rất lớn, gào khóc chẳng khác gì nhà có tang, khiến cho Trình Tú Vân đau đầu không chịu nổi.
Sử Tu Năng bị đánh thức, ông ta không kiên nhẫn mà mắng: "Vừa về đến nhà đã mắng con, còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài cho ông!"
- -- Trình Tú Vân tức giận đến mức thiếu điều phun máu mà chết.
Sử Tinh Nhụy thấy mẹ của mình bị chửi, trong lòng con bé vô cùng đắc ý, quay người một cái đứng lên, chạy lại giường kéo cánh tay của cha mình: "Cha ơi, cha đã nói rằng sẽ mua váy đẹp cho con, váy ở đâu vậy ạ?"
Con mắt của Sử Tu Năng cũng không thể mở ra được, ông ta qua loa đáp: "Hỏi mẹ của con đi."
- -- Dứt lời thì xoay người ngủ mất.
Sử Tinh Nhụy vừa bị mẹ mắng, tạm thời không muốn để ý đến mẹ của mình, thế là con bé chạy tới bới quần áo, khiến đống quần áo mà Trình Tú Vân vừa sắp xếp đã lộn xộn hết lên.
Trình Tú Vân tức giận đến mức cả bộ ngực kịch liệt phập phồng: "Mẹ vừa mới sắp xếp xong đống quần áo đó, con dừng tay lại cho mẹ!"
Sử Tinh Nhụy làm mặt quỷ với bà ta: "Con muốn quần áo mới, mẹ không đưa cho con thì con sẽ gọi cha, nói rằng mẹ đánh con!"
Nếu bị đánh thức thì Sử Tu Năng sẽ rất khó chịu, ông ta không được ngủ đủ giấc thì sẽ chửi người khác, Trình Tú Vân thật sự không muốn đối đầu với ông ta.
Chỉ có điều, nghe thấy con gái mình uy hiếp như vậy, xém chút nữa thì bà ta đã nổi giận.
- -- Sao bà ta có thể sinh ra cái đồ quỷ sứ phiền phức này?
So với Ôn Như Quy khi còn bé thì Sử Tinh Nhụy đúng là ác ma đầu thai, ỷ vào việc có Sử Tu Năng làm chỗ dựa cho nên hoàn toàn không nghe theo lời nói của người làm mẹ như bà ta.
Trình Tú Vân không còn cách nào, bà ta đành phải lấy 2 chiếc váy đưa cho con bé.
Đôi mắt của Sử Tinh Nhụy sáng bừng lên, con bé nhận váy rồi cười nói: "Cho con tiền tiêu vặt, con hết tiền rồi."
Trình Tú Vân nhíu mày: "Lúc mẹ đi ra ngoài, không phải đã đưa cho con 5 tệ sao? Mới được bao nhiêu ngày mà đã hết rồi?"
Sử Tinh Nhụy đảo mắt vòng vòng: "Con mua dụng cụ học tập, mẹ nhanh nhanh đưa cho con!"
Không biết Sử Tu Năng ở đầu kia đang mắng cái gì, Trình Tú Vân đành phải móc ra 1 tệ đưa cho con bé: "Không tiêu xài phung phí, cũng không được mua đồ ngọt ăn, răng của con..
Bà ta còn chưa nói xong thì Sử Tinh Nhụy đã cầm lấy tiền và váy chạy đi khoe với bạn bè đồng trang lứa trong khu nhà.
Sử Tinh Nhụy có tiền và váy mới đã nhanh chóng quên đi chuyện đầu bị ngứa, Trình Tú Vân vừa mệt vừa tức giận, cộng thêm chuyện còn nhiều việc bận rộn nên lúc nói chuyện, bà ta cũng không chú ý đến lúc Sử Tinh Nhụy nói chuyện thì con bé luôn gãi đâu.
Chính vì vậy cho nên chuyện tóc của Sử Tinh Nhụy có chấy cứ thế bị bỏ qua.
===
Sau đó, 2 người chỉ nghỉ ngơi 1 ngày đã bắt đầu tập trung vào sự nghiệp bán quần áo. Bọn họ mang theo một xấp vải màu mỡ lợn trải bên cạnh đường lớn của chợ, sau đó bày quần áo lên trên.
Thâm Quyến là đặc khu kinh tế hàng đầu của quốc gia, cộng thêm những ưu thế về vị trí địa lý cho nên nền kinh tế phát triển vô cùng nhanh chóng. Quần áo mà 2 người bọn họ mang về từ Thâm Quyến có kiểu dáng mới lạ, người ở Bắc Kinh cũng chưa từng nhìn thấy.
Bởi vì vậy, quần áo vừa được bày bán thì đã có rất nhiều nhiều vây quanh hỏi giá cả.
"Cái áo này 8 tệ, váy thì 10 lăm tệ."
"Tại sao lại đắt như vậy?"
"Chị à, chị nhìn quần áo của tôi này, màu sắc tươi tắn, kiểu dáng cũng là có 1 0 2, khắp cả Bắc Kinh cũng không tìm được người thứ 2 bán nó đâu, hơn nữa tôi còn không tính phiếu vải."
Người phụ nữ hỏi giá nghe thấy không tính phiếu vải thì càng thêm dao động, quan trọng hơn là mấy bộ quần áo này quả thật rất đẹp, không giống như quần áo ở trung tâm bách hóa không đen thì cũng xám, ngẫu nhiên cũng sẽ có mấy món đồ đẹp nhưng chưa kịp mua thì đã bị người ta đặt trước.
Khi mà người đó còn do dự thì đã có một người phụ nữ ăn mặc hiện đại đi đến, cầm lấy 2 chiếc váy: "2 chiếc này bán như thế nào?"
Trình Tú Vân nhanh chóng cười nói: "Màu đỏ 15 tệ, màu lam 18 tệ."
Người phụ nữ cầm 2 chiếc váy ướm thử lên người 2 lần, bộ dạng rất hài lòng.
Trình Tú Vân khen: "Dáng người của vị đồng chí nữ này đẹp đến như vậy, mang 2 chiếc váy này vào lại giống như tiên nữ hạ phàm, khiến người ta nhìn rồi thì không nào rời mắt được nữa."
- -- Ai cũng thích nghe những lời xuôi tai như vậy.
Người phụ nữ được khen đến mức mở cờ trong bụng, đứa 2 chiếc váy lại cho bà ta rồi nói: "Tôi mua 2 chiếc váy này, mấy giờ thì chị dọn hàng, sau này tôi sẽ giới thiệu chị em và đồng nghiệp đến mua."
Nụ cười trên khuôn mặt của Trình Tú Vân càng sâu hơn: "Tôi bán đến trước khi trời tối, nhưng lần này chúng tôi nhập hàng không nhiều cho nên các cô tranh thủ thời gian ghé mua nhé, chắc chắn 2 hôm nữa đã bán sạch."
Người phụ nữ đầu tiên nghe thấy vậy thì cũng không do dự nữa mà nhanh chóng mua 2 bộ.
2 vợ chồng bọn họ đã nhanh chóng bán được bốn bộ quần áo, chờ 2 người phụ nữ đó đi khỏi thì 2 vợ chồng đã cười đến không khép được miệng.
Sử Tu Năng đếm tiền, nhìn bà ta: "Bà được đấy, không ngờ bà lại có khiếu kinh doanh đến như vậy."
Trình Tú Vân uống một ngụm nước: "Tất cả đều là do cuộc sống ép buộc mà thôi."
Nếu như là trước kia thì bà ta sẽ không bao giờ ngồi bên đường bán quần áo, càng không bao giờ dùng khuôn mặt tươi cười đi khen ngợi người khác, nhưng chuyến đi đến Thâm Quyến lần này đã tác động đến bà ta rất nhiều.
Bà ta nhìn thấy bạn thân ngày nào cũng làm ăn buôn bán, toàn bộ Thâm Quyến đều bừng bừng sức sống, bất kể là nam hay nữ cũng đều vô cùng phấn đấu, bà ta tỉ mỉ quan sát cách người ta buôn bán rồi lại bắt chước theo bọn họ.
- -- Người khác có thể làm được thì chắc chắn Trình Tú Vân bà ta cũng có thể làm được.
Sử Tu Năng còn muốn khen bà ta thêm, nhưng lại có người đến mua quần áo.
Giống như lời nói của Trình Tú Vân, chưa đầy 2, 3 ngày thì quần áo cũng đã bán hết, bọn họ không dám ôm quá nhiều hàng về, sau khi bán xong thì chỉ có thể đến Thâm Quyến một lần nữa.
Lần này bọn họ định rằng sẽ mua sỉ nhiều quần áo về hơn, chỉ có thể nhờ thím Lâm chăm sóc Sử Tinh Nhụy một lần nữa.
Ban đầu thì thím Lâm muốn từ chối nhưng Trình Tú Vân đã đưa cho bà ta nhiều hơn 10 tệ so với lần trước để bà ta có thể chăm sóc Sử Tinh Nhụy, cho nên bà ta không từ chối nữa.
===
Công việc làm ăn của Trình Tú Vân bên này đang phát triển mạnh mẽ thì việc kinh doanh của Đồng Tuyết Lục bên kia cũng rất thuận lợi.
Sau khi chọn xong một ngày hoàng đạo thì 'Lỗ Vị Trai' của cô cũng đã khai trương.
Trước khi khai trương thì Đồng Tuyết Lục đã quay về trường học của cô thông báo với những người bạn học về vấn đề này. Bởi vì những mối quan hệ trước kia của cô không tệ, cộng thêm việc trước kia ở tiệm cơm mà cô đã từng làm quản lý, cho nên những người chưa được thưởng thức đều muốn thử một lần.
Thế là vào ngày khai trương, đã có rất nhiều người đến để ủng hộ.
Bởi vì muốn tạo hiệu ứng tốt cho nên Đồng Tuyết Lục còn sử dụng mức khuyến mãi cho 3 ngày đầu khai trương, chỉ cần với hóa đơn trên 5 tệ thì sẽ được giảm giá 10%.
Thời đại này, mặc kệ là đến trung tâm bách hóa để mua đồ hay đến tiệm cơm nhà nước để ăn cơm thì người ta cũng chưa từng nghe đến chuyện giảm giá này.
Mọi người cảm thấy vô cùng mới lạ, lại còn được nghe nói là có thể giảm giá, cảm thấy nếu như không đến ăn thì sẽ thiệt thòi, thế là mọi người đều rối rít đến ăn thử. Một người ăn không hết nhiều như vậy thì sẽ rủ thêm bạn chung lớp cùng đến ăn.
'Lỗ Vị Trai' ngoại trừ bán lẩu Oden ra thì còn có các loại món kho như chân gà kho, cánh vịt kho, cổ vịt kho, còn có rất nhiều đồ ăn vặt mà mọi người chưa từng ăn.
Hương vị tuyệt vời, cay cay mới lạ thơm ngon, hơn nữa còn cho phép mua mỗi loại một ít, như vậy thì mọi người sẽ có thể thử tất cả các loại.
Tài nấu nướng của Đồng Tuyết Lục thì khỏi phải chê, trước đó, chưa đầy nửa tháng mà cô đã có thể vực dậy tiệm cơm Đông Phong, tài nấu nướng của cô đã được mọi người công nhận từ sớm.
Sau khi các bạn học sinh đến ăn thử thì đều rối rít khen không ngừng, thế là 1 truyền 10, 10 truyền 100, danh tiếng nhanh chóng được lan truyền ra ngoài.
Người từ các vùng lân cận biết được chỗ này khai trương, cũng sẽ đến để mua một số món về dùng thử.
- -- Nói tóm lại, buôn bán rất náo nhiệt.
===
Quán rượu bên kia vẫn chưa mở cửa, 3 ngày trước, Đồng Tuyết Lục đã tự mình đến hỗ trợ, tiện thể dẫn theo cả 2 chị em Quách Xuân Ngọc và Quách Vệ Bình.
Quách Xuân Ngọc thông minh, rất nhiều thứ mà cô ấy vừa học thôi đã biết, hơn nữa tính cách của cô ấy cũng nhiệt tình cởi mở, rất thích hợp để làm nhân viên bán hàng.
Tính cách của Quách Vệ Bình thì tương đối hướng nội, cũng không hẳn là người thông minh nhưng được cái dễ chịu, có thể chịu được sự cực khổ, vất vả, lại đồng ý theo theo mọi sắp xếp, Đồng Tuyết Lục cũng rất hài lòng đối với thái độ của cậu ta.
Ngày đóng cửa quán sau ngày đầu tiên khai trương, tính toán doanh thu lại lời được hơn 400.
Quách Xuân Ngọc kinh ngạc há hốc mồm: "Trời ạ, thấy mọi người cũng chỉ có vài tệ, không ngờ doanh thu lại nhiều đến như vậy."
Phải biết rằng bình thường thì tiệm cơm Đông Phong cũng không thu được nhiều tiền đến như vậy trong một ngày.
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Mọi người cần phải chuẩn bị tâm lý, sau 3 ngày đầu này thì sau này cũng không còn nhiều như vậy nữa đâu."
Quách Xuân Ngọc suy nghĩ rồi tỏ vẻ đã hiểu.
Trong 3 ngày đầu là nhờ vào tâm lý hiếu kỳ của mọi người, cũng có rất nhiều người vì muốn nhìn thấy mặt của Đồng Tuyết Lục cho nên mới đến đây, cộng thêm việc có ưu đãi, cho nên mới nhiều người mua.
Sau này không còn ưu đãi thì người mua sẽ giảm xuống, cộng thêm việc vào thời điểm này, mọi người cũng không phải là quá giàu có, chắc chắn không thể ngày nào cũng ra bên ngoài ăn uống thả ga.
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Nhưng mà đây cũng chỉ là tạm thời, bây giờ quốc gia đang chuyên tâm phát triển kinh tế, chất lượng đời sống của nhân dân sẽ ngày càng được cải thiện, người mua được đồ cũng sẽ càng ngày càng nhiều."
Quách Xuân Ngọc gật đầu: "Quản lý Đồng nói đúng lắm, thật ra thì cuộc sống của mọi người trong 2 năm gần đây cũng đã không giống với trước kia."
Nếu đổi lại là trước kia, ai lại dám ngang nhiên buôn bán như thế, bây giờ lúc đi trên đường lớn, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp những người đang buôn bán.
Đồng Tuyết Lục cổ vũ bọn họ, cô nói: "Mọi người cố gắng làm, sau này chờ mọi thứ ổn định, tôi còn sẽ mở thêm cửa tiệm thứ 2, cửa tiệm thứ 3, đến lúc đó thì mọi người đã có thể thăng chức lên làm quản lý, dẫn dắt người khác."
2 chị em Quách Xuân Ngọc và Quách Vệ Bình giật mình.
Khuôn mặt của Quách Xuân Ngọc lập tức sáng rực: "Cảm ơn quản lý Đồng, bọn tôi nhất định sẽ làm thật tốt!"
Khuôn mặt của Quách Vệ Bình lộ ra vẻ không tự tin: "Làm quản lý sao? Em sợ rằng em không..."
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì đã bị chị của mình đánh mạnh một cái, cô ấy dùng ánh mắt để ám chỉ cậu ta ngậm miệng lại.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, người khác có muốn cũng không được, vậy mà cậu ta lại dám tự tay đẩy nó ra, cô ấy cũng chưa gặp ai ngu đến như vậy.
Nếu như Đồng Tuyết Lục nói những lời này trước ngày khai trương thì chắc chắn là cô ấy sẽ không tin tưởng, nhưng nhìn doanh thu có được thì cô ấy không thể không tin.
Việc trang trí quán rượu cũng chưa hoàn tất, cộng thêm việc chưa có giấy phép kinh doanh, công việc của Đặng Hồng cũng mất tầm một tháng để bàn giao lại, chính vì vậy nên thời gian khai trương cũng chỉ có thể trì hoãn.
Mặt khác, về phần 5 người được tuyển chọn, bởi vì quán rượu còn chưa khai trương cho nên Đồng Tuyết Lục cũng chỉ có thể để cho bọn họ thay phiên nhau đến cửa hàng bên này vừa giúp đỡ vừa học tập, nghe theo sự quản lý của Quách Xuân Ngọc.
Trừ việc đó ra, cô còn nhờ Đặng Hồng giúp cô tìm 1, 2 người đầu bếp, dù sao thì sau khi khai trương quán rượu, chỉ có một mình cô là đầu bếp thì không ổn.
'Lỗ Vị Trai' phát triển theo đúng hướng mà Đồng Tuyết Lục đã suy đoán, sau 3 ngày đầu thì cửa hàng cũng không còn náo nhiệt đến như thế, những việc buôn bán cũng xem như là không tệ.
Mặc dù Tiền Thái Hân không đến 'Lỗ Vị Trai' mua đồ, nhưng cô ta vẫn luôn chú ý đến từng cử động của Đồng Tuyết Lục.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục thế mà lại đi khai trương 'Lỗ Vị Trai', trong lòng của cô ta cảm thấy rất khó chịu.
"Có vài người đúng là bùn nhão không thể trét tường, có việc trong đơn vị tốt lại không làm, hết lần này đến lần khác lại muốn tự làm ăn, sau này chắc chắn sẽ phải hối hận!"
Những người trong ký túc xá nghe cô ta nói như vậy, nhìn thoáng qua nhau rồi cũng không trả lời.
Từ khi cơ hội đến bộ Ngoại Giao để thực tập của Tiền Thái Hân bị tước bỏ thì cô ta càng hận Đồng Tuyết Lục hơn. Thế nhưng người nhà cũng đã cảnh cáo cô ta, cho nên cô ta mới không nhắm vào Đồng Tuyết Lục nữa.
Trước kia, 'Lỗ Vị Trai' còn chưa khai trương thì ngày nào cô ta cũng nguyền rủa cho nó đóng cửa, đến lúc đó, Đồng Tuyết Lục sẽ trở thành trò cười cho toàn trường, không ngờ rằng Lỗ Vị Trai lại làm ăn khá đến như vậy, chuyện này như tát thẳng một cú vào mặt của cô ta.
- -- Trong lòng cô ta càng nghĩ càng thấy không can tâm.
===
Đồng Tuyết Lục cũng không biết được sự khó chịu trong lòng Tiền Thái Hân, cô viết một bức thư gửi cho Tạ Quảng Côn (Jackson) ở nước Mỹ, hỏi xem anh ta có thể mua giúp cô một cái bếp từ hay không.
Chiếc bếp từ đầu tiên trên thế giới được người Đức chế tạo ra vào năm 1957, đến năm 1972 thì nước Mỹ mới sản xuất bếp từ, bây giờ ở thập niên 80 này, bếp từ đang được bán rất chạy ở Mỹ và Nhật Bản.
- -- Nhưng Trung Quốc vẫn chưa có bếp từ.
Sau này cô muốn làm lẩu, để làm lẩu thì dùng bếp từ là thuận tiện và an toàn nhất, dùng than đá hay cồn thì cũng không an toàn, nhất là đốt than đá còn dễ bị ngộ độc.
Sau khi viết thư xong, Đồng Tuyết Lục giao nó cho nhân viên công tác trong văn phòng đối ngoại của thành phố.
Ngày nay, thông tin liên lạc của trong và ngoài nước vẫn chưa được tự do hóa, thư tín gửi qua nước ngoài đều phải trải qua vô vàn cửa ải thì mới có thể gửi đi.
Chỉ e rằng việc gửi 1 chiếc bếp từ về không phải là chuyện dễ dàng, trong thư thì Đồng Tuyết Lục cũng đã viết rằng, nếu như không thể gửi về được thì cô nhờ hắn cố gắng tìm giúp cô 1 phần sách hướng dẫn.
Cô muốn hỏi Ôn Như Quy xem anh có người bạn nào có thể chế tạo được hay không, đến lúc đó người đó sẽ trở thành người đầu tiên sản xuất ra bếp từ ở trong nước, đây sẽ là một cách để kiếm thêm tiền.
===
Tạ Quảng Côn còn chưa hồi âm thì đã đến ngày kết hôn của Tưởng Bạch Hủy.
Đồng Tuyết Lục trang điểm cho cô ấy theo như giao ước, bởi vì Tưởng Bạch Huy không có dụng cụ trang điểm, cho nên cô đã mua cho cô ấy một bộ.
Tưởng Bạch Hủy nhận đồ trang điểm, vui vẻ ôm lấy cô: "Tuyết Lục, tớ thật sự cảm ơn cậu, tớ siêu cấp thích món quà này của cậu!"
Đồng Tuyết Lục cười đáp: "Cậu thích thì tốt rồi, mau ngồi xuống đi, chú rể đang đến đón cậu, tớ phải nhanh chóng trang điểm xong cho cậu."
Tưởng Bạch Hủy nghe thấy vậy thì vội vàng ngồi xuống: "Đúng rồi, sau này cậu chỉ tớ cách trang điểm đi, tớ nghe nói rằng phụ nữ nước ngoài đi làm đều trang điểm."
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Được thôi, thật ra thì trang điểm không khó, chỉ cần luyện tập nhiều thì sẽ đẹp lên thôi."
Đường nét trên khuôn mặt của Tưởng Bạch Hủy không tệ, ngũ quan xinh đẹp, Đồng Tuyết Lục dựa vào đường nét đó mà trang điểm cho cô ấy, sao cho vừa có vẻ đoan trang, vừa mang theo sự quyến rũ.
Sau khi trang điểm xong, xém chút nữa thì Tưởng Bạch Hủy không nhận ra bản thân mình ở trong gương: "Ông trời ơi, thì ra là khuôn mặt của tớ lại xinh đẹp như thế này sao?"
Chị em họ hàng của Tưởng Bạch Hủy tận mắt chứng kiến kỹ thuật trang điểm hóa vịt thành thiên nga của Đồng Tuyết Lục, bọn họ cũng không kiềm lòng được mà rối rít tán thưởng.
"Đồng chí Đồng trang điểm quá giỏi, vừa rồi tôi nhìn mà cũng không hiểu."
"Tôi cũng vậy, nhưng mà thật sự Bạch Hủy trang điểm lên thì rất đẹp, đợi lát nữa em rể đến, thì chắc chắn sẽ không thể nào rời mắt khỏi Bạch Hủy."
Mọi người trong phòng đều nở nụ cười, khuôn mặt của Tưởng Bạch Hủy ửng hồng, cô ấy trừng mắt nhìn chị họ của mình.
Không lâu sau đó, mẹ của Tưởng Bạch Hủy cũng đến, nhìn thấy con gái của mình trở nên xinh đẹp đến như vậy thì bà ta cũng liên tục khen ngợi.
Bởi vì bên ngoài cần hỗ trợ cho nên mẹ của Tưởng Bạch Hủy dẫn một đám con gái ra bên ngoài phụ giúp, trong phòng cũng chỉ còn 2 người Đồng Tuyết Lục và Tưởng Bạch Hủy.
Tưởng Bạch Hủy kéo cánh tay của Đồng Tuyết Lục, cô ấy nói: "Nếu như chúng ta có thể cùng đi ra nước ngoài thì tốt rồi, cậu lại cứ chạy đi làm ăn."
Đồng Tuyết Lục cười đáp: "Cậu có chí hướng của cậu, hơn nữa tình hình của mình cũng không thích hợp để đi ra nước ngoài."
Tưởng Bạch Hủy biết được tình hình của cô, sau đó cũng không nói tiếp mà lại đổi đề tài: "Em họ của tớ, chính là người đứng bên cạnh cậu khi nãy, cậu cảm thấy con bé như thế nào?"
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút rồi đáp: "Là người có khuôn mặt tròn kia sao?"
Tưởng Bạch Hủy gật đầu: "Đúng vậy, chính là con bé, năm nay em họ của tớ đã 19 tuổi, tốt nghiệp trung học, trước đó cũng có đi thi đại học, nhưng tiếc là không đậu."
Đồng Tuyết Lục nói: "Vậy thì có thể thi lại đấy."
Tưởng Bạch Hủy lắc đầu: "Con bé không đặt sự chú ý vào trong việc học, mục tiêu của con bé chính là được gả cho một gia đình tử tế, giúp chống nuôi dạy con cái."
Đồng Tuyết Lục: "..."
Đột nhiên, Tưởng Bạch Hủy lại nhỏ giọng nói: "Tính tình của em họ tớ rất dịu dàng, trong nhà còn có 3 người anh trai, con bé là đứa nhỏ nhất cho nên rất được cưng chiều. Bác cả và thím cả của tớ đã nói rằng, đợi đến lúc con bé cưới chồng thì chắc chắn là bọn họ sẽ chuẩn bị của hồi môn phong phú cho con bé."
Đồng Tuyết Lục cho rằng cô ấy chỉ muốn tám chuyện, thuận miệng đáp: "Vẫn là câu nói cũ, mỗi người có chí hướng riêng, chỉ cần không phạm pháp thì con bé có thể lựa chọn cuộc sống mà con bé muốn."
Tưởng Bạch Hủy lại gật gật đầu: "Tớ biết, chỉ có điều, tớ nhắc đến con bé với cậu là để hỏi xem, cậu cảm thấy em họ của tớ và anh của Châu Châu có hợp nhau hay không?"
Đồng Tuyết Lục có hơi bó tay luôn rồi, thì ra cô ấy nói nhiều đến như vậy là muốn cô làm bà mai cho em họ của cô ấy.
Cô không hề nghĩ ngợi mà từ chối: "Hẳn là cậu đã biết tính cách của tớ rồi, tớ không thích dính vào những chuyện này."
Tưởng Bạch Hủy ngừng lại một lúc, lắc lư cánh tay của cô: "Nhưng mà tớ cũng không phải là người nào xa lạ, mối quan hệ của 2 chúng ta là như thế nào chứ? Tớ cảm thấy em họ của tớ rất xứng đôi với Ngụy Nhiên, cậu làm người trung gian giúp tớ nha."
"Huống chi trước đó, không phải là cậu đã giúp căn cứ kết bạn với nữ sinh ở trường học hay sao?"
Đồng Tuyết Lục đáp: "Chẳng qua tớ cũng chỉ là người hỗ trợ truyền đạt của hoạt động giao lưu gặp gỡ của căn cứ và trường học mà thôi, vấn đề kiểm tra và tổ chức thì đều là do nhà trường quyết định, tớ không có tham gia vào."
"Đúng vậy, lần này chẳng qua là cũng chỉ muốn cậu nói giúp một câu thôi, cậu kể về em họ của tớ cho bà nội Thẩm nghe, sau đó sắp xếp cho 2 người bọn họ gặp mặt, những chuyện khác cũng không làm phiền đến cậu nữa."
"Cầu xin cậu đấy Tuyết Lục, cậu giúp tớ một chút nha."
Tưởng Bạch Hủy chờ mong nhìn cô: "Hôm nay là ngày tớ kết hôn, cậu không thể nào từ chối tớ đâu!"
Trong lòng của Đồng Tuyết Lục xuất hiện một cảm giác không thoải mái, nhưng cô cũng không thể hiện ra bên ngoài: "Sau này tớ sẽ hỏi bà nội Thẩm xem sao."
Thật ra cũng không cần hỏi nữa, gia thế của Ngụy gia không chỉ cao hơn Tưởng gia một bậc đâu, môn không đăng, hộ không đối.
Hơn nữa, cha mẹ của 2 anh em Ngụy Nhiên và Ngụy Châu Châu đều đã mất, Thẩm Uyên Dung muốn tìm cho Ngụy Nhiên một người vợ đảm đang.
Tính tình của em họ Tưởng Bạch Hủy rất trẻ con, làm việc gì cũng mang dáng vẻ sợ hãi rụt rè, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn chọn cháu dâu của Thẩm Uyên Dung.
Nhưng bây giờ Tưởng Bạch Hủy lại ép cô phải đồng ý, không cho phép cô từ chối, chuyện này khiến cho cô cảm thấy hơi khó chịu.
Tưởng Bạch Hủy nở nụ cười: "Thật tốt quá, bà nội Thẩm thích cậu đến như vậy, chỉ là cậu tiến cử một người thì chắc chắn bà ấy sẽ chọn em họ của tớ."
Đồng Tuyết Lục nhìn cô ấy, từ chối cho ý kiến.
===
Không lâu sau đó, chú rể đã đến đón người, trong nhà lại sôi nổi hẳn lên.
Quả nhiên là như suy đoán của mọi người, khi Lương Thiên Dật nhìn thấy Tưởng Bạch Hủy trang điểm thì anh ta đã ngây người ra.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ như một tên ngốc của anh ta thì đều bậc cười.
Tưởng Bạch Hủy ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: "Ôm em."
Nét mặt của cô ấy khi nói lời này không thể là nói tương tự như nét mặt của Đồng Tuyết Lục vào ngày cô kết hôn, mà có thể nói là giống nhau như đúc.
Thấy vậy, bọn người Tạ Hiểu Yến và Điền Phượng Chi đều ngơ ngác, thế nhưng tất cả mọi người đã nhanh chóng ồn ào gọi Lương Thiên Dật đi ôm cô dâu của mình, các cô ấy cũng nhanh chóng ném chuyện kỳ quái này ra phía sau.
Lương Thiên Dật hồi hộp đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, anh ta bước qua định ôm Tưởng Bạch Hủy lên.
Ai ngờ, không biết là do quá kích động hay là do chiều cao và cân nặng của Tưởng Bạch Hủy vượt quá khả năng của anh ta, mà anh ta ôm 2 lần cũng không thể nhấc Tưởng Bạch Hủy lên.
Đám người thấy thế càng cười to hơn nữa.
"Chú rể à, rốt cuộc là cậu có được hay không vậy?"
"Vừa rồi chỉ mới chống đẩy 10 cái mà bây giờ còn bế cô dâu không nổi, cậu không làm quá đấy chứ."
Lương Thiên Dật bị cười đến mức mặt anh ta cũng đỏ bừng như Quan Công, nét thẹn thùng trên khuôn mặt của Tưởng Bạch Hủy cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Cuối cùng, 2 người đã nắm tay đi ra ngoài.
Khi 2 người kết hôn được 1 tuần, Lương Thiên Dật đã ra nước ngoài du học.
Sau đó, Đồng Tuyết Lục cũng đã nói chuyện của em họ Tưởng Bạch Hủy cho Thẩm Uyên Dung nghe, đã bị từ chối như dự đoán của cô.
===
Ngày ngày, Đồng Tuyết Lục đều đến căn cứ để thăm Ôn Như Quy, trên đường gặp được Vương Tiểu Vân cũng đang đến căn cứ.
Sau khi biết được thân phận của nhau, 2 người bọn họ đã nói chuyện với nhau.
Đi qua cửa của căn cứ, 2 người Ôn Như Quy và Chu Diễm chạy đến, trong tay mỗi người còn cầm theo một bó hoa.
Nhìn thấy cô gái của mình, 2 người cùng tặng hoa.
Ánh mắt của Ôn Như Quy mang theo tình cảm dịu dàng: "Hoa này do chính tay anh trồng."
Đồng Tuyết Lục ôm lấy bó hoa, lúm đồng tiền cũng xinh như hoa: "Hoa thơm quá, em rất thích."
Chu Diễm đứng bên thấy thế, anh ta gãi đầu một cái rồi vội vàng nói: "Tiểu Vân, hoa này cũng do chính tay anh trồng."
Vương Tiểu Vân không nghi ngờ gì, đưa lên mũi ngửi một cái, một giây sau thì sắc mặt đã tái mét: "Vì sao nó lại có mùi khai của nước tiểu?"
Đồng Tuyết Lục: "...?"
Ôn Như Quy: "...?"
Chu Diễm: "...?"
Ôn Như Quy thấy vẻ mặt mờ mịt của Đồng Tuyết Lục, anh lại gần nói nhỏ bên tai cô: "Anh ta hái trộm hoa của viện trưởng, chắc hẳn là cháu trai của viện tưởng lại lén tè bậy trong bụi hoa của ông ấy rồi."
Đồng Tuyết Lục: "..."
Vương Tiểu Vân nhanh chóng nhận ra rằng mình đã bị lừa, hoa này không thể nào là do anh ta tự trồng được!
Cô ấy tức giận đến mức dùng hoa đập Chu Diễm, còn chưa kịp mắng thì cô ấy đã nôn khan.
Chu Diễm sốt ruột, nắm lấy cánh tay của cô ấy hỏi không ngừng: "Tiểu Vân, em làm sao vậy?"
Vương Tiểu Vân nôn khan không nói nên lời.
Chu Diễm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Đồng Tuyết Lục đang muốn gọi bác sĩ giúp bọn họ, ai ngờ chưa kịp mở miệng thì cô cũng cảm thấy buồn nôn.
Cô 'ọe' một tiếng, cũng nôn khan.
[HẾT CHƯƠNG 136]