Chương 108: Từ chức.
--- 20/10/2022 ---
===
Từ sau khi tin tức kỳ thi vào trường cao đẳng được khôi phục truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều đang nói về chuyện đó.
Lúc này, trong phòng họp của Bộ Thương mại, chủ đề bàn tán của mọi người vẫn xoay quanh đề tài kỳ thi vào trường cao đẳng này.
"Đúng là không ngờ mà, tôi còn sống và được nhìn thấy nhà nước khôi phục lại kỳ thi vào trường cao đẳng!"
"Còn phải nói à, lúc tôi nghe được tin ấy, phải tới mười phút tôi cũng chưa phản ứng lại được."
"Phải rồi, có bao nhiêu người trong nhà mọi người sẽ tham gia kỳ thi vậy?"
"Có thể nhiều đấy, chỉ cần hợp tiêu chí đều phải tham gia, tôi tính thử trước mắt người báo danh đã phải tới 7, 8 người rồi."
Đúng lúc này, Đồng Tuyết Lục xuất hiện.
Có người mở miệng hỏi cô: "Quản lý Đồng, hẳn cô sẽ không tham gia kỳ thi vào trường cao đẳng phải không?"
"Chuyện này còn cần hỏi nữa à, nếu quản lý Đồng muốn tham gia, trước kia cô ấy cũng sẽ không từ chối Đại học Công Nông Binh."
Ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều đồng loạt dừng trên người Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục liếc nhìn mọi người một cái, cười yếu ớt bảo: "Không, tôi sẽ tham gia."
Mọi người: "?"
"Nhưng không phải trước đó quản lý Đồng nói phải chăm sóc em trai em gái trong nhà à? Chẳng lẽ bây giờ không cần chăm sóc nữa?"
Còn có người không có ý tốt bảo: "3 tháng trước quản lý Đồng từ chối vị trí đề cử đại học Công Nông Binh, không phải vì lúc đó cô đã nghe được tin đồn gì rồi chứ?"
Tầm mắt của Đồng Tuyết Lục dừng ở người người vừa nói cuối cùng: "Anh nói như là muốn ám chỉ điều gì? Bộ trưởng Lâm đề cử tôi vào đại học Công Nông Binh là tháng 6, báo chí viết tin Bộ Giáo dục bàn bạc khôi phục kỳ thi là chuyện trong tháng 8. Người ít học thì nên đọc nhiều sách báo một chút rồi lên tiếng!"
"Ha ha ha."
Mọi người không kìm được nở nụ cười.
Người nọ tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lại không dám phản bác.
Thấy tầm mắt mọi người đều ngừng trên người mình, người này đỏ mặt quay người đi rồi.
Trải qua một phen như vậy, không ai còn dám nói năng lung tung nữa.
Chẳng biết có phải bọn họ cảm giác nhầm không, nhưng mọi người ở đây đều thấy khí thế của Đồng Tuyết Lục càng ngày càng lớn mạnh.
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới tiếp tục giải thích: "Trước kia tôi từ chối thật sự là vì phải chăm sóc em trai em gái trong nhà, bây giờ chuẩn bị tham gia là vì ông nội tôi được gọi về Bắc Kinh rồi."
Nửa tháng trước, cuối cùng lệnh thuyên chuyển của ông cô đã được đưa xuống rồi, tháng sau ông sẽ được điều tới làm Tư lệnh của lục quân Bắc Kinh.
Tuy nhiên cũng phải nói lại, lần này tin tức kỳ thi vào trường cao đẳng được khôi phục có thể tung ra sớm hơn, cũng thật là có một phần công lao cô góp vào.
Trong lịch sử, tin tức kỳ thi vào trường cao đẳng quay lại phải tới cuối tháng 10 mới được thông báo. Lúc đó, chỉ còn hơn 1 tháng nữa là tới kỳ thi, rất nhiều người bị tin tức này đánh một đòn khiến họ trở tay không kịp.
Không sách vở không tài liệu ôn tập, rất nhiều người nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng, nếu có thể được biết tin trước, vậy hoàn cảnh sẽ không còn như vậy nữa.
Tháng 8 khi ông nội nhắc tới chuyện kỳ thi với cô, cô đã uyển chuyển nói chuyện này, ông nội lập tức lợi dụng quyền hành mình có và quan hệ để vận động, mới có thế thúc đẩy tin tức được công bố trước 1 tháng.
- -- Tất nhiên cô sẽ không tiết lộ chuyện như vậy.
Mọi người vừa nghe ông nội cô sắp được điều về Bắc Kinh làm tư lệnh, thái độ đối với cô càng nhiệt tình hơn.
"Nhưng mà quản lý Đồng à, cô tham gia kỳ thi vào trường cao đẳng, nếu cô đậu, chẳng phải cô cần tạm từ chức vị trí quản lý tiệm ăn trong 4 năm sao?"
- -- Lời này vừa phát ra, phòng họp im lặng mấy giây.
Nếu Đồng Tuyết Lục đậu đại học, chuyện này nghĩa là ai đó có thể thay vị trí của cô trong 4 năm.
Tiệm ăn Đông Phong chính là tiệm ăn cấp 1, nếu có thể thay vào vị trí của cô, dù 4 năm sau không thể thăng chức được, nhưng tiền lương trong 4 năm này tăng lên là sự thật.
- -- Vì thế lúc này ở đây có rất nhiều người nung nấu tâm tư.
Đồng Tuyết Lục cười bảo: "Tôi thương lượng với người nhà rồi, quyết định sẽ từ chức vị trí quản lý."
- -- Một câu làm dậy ba ngàn con sóng, mọi người ở đây lại hoảng sợ thêm một lần nữa.
"Quản lý Đồng, cô không nói đùa đấy chứ? Tuy là tốt nghiệp rồi sinh viên có thể được nhà nước cấp việc, nhưng ai dám chắc vị trí được giao đó sẽ tốt hơn vị trí quản lý chứ?"
"Đúng rồi, quản lý Đồng hoàn toàn không cần từ chức công việc quản lý, sau khi tốt nghiệp về, vị trí sẽ cao, vì sao phải bắt đầu lại từ cơ bản chứ?"
Trong lòng mọi người cảm thấy Đồng Tuyết Lục ngốc quá, vì sao lại bỏ một vị trí tốt như vậy?
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Tôi đã lo liệu xong rồi, tôi sẽ lập tức nói với Bộ trưởng Lâm."
Bình thường người ta giữ lại vị trí là vì sợ không có đường lui, hoặc là tốt nghiệp xong muốn về tiếp tục làm trong ngành nghề này.
Nhưng cô rất rõ ràng, là tiệm ăn nhà nước sẽ không có tương lai. Từ năm sau, tiệm ăn nhà nước bắt đầu sa đà xuống dốc, sau bị chính sách tự do kinh tế đánh vào rồi cuối cùng biến mất, trở thành sản phẩm của thời đại.
- -- Nếu cô không tính quay về tiệm ăn nhà nước, vậy cớ gì cứ phải chiếm lấy không buông?
Chi bằng giao nó ra ngoài, cô còn có thể tự tích lũy thêm nhiều cảm tình tốt và mối quan hệ nữa.
Mọi người thấy cô đã quyết tâm, lòng vừa cảm thấy cô ngốc, vừa rục rịch muốn chiếm lấy vị trí này.
===
Chẳng mấy chốc, nhóm lãnh đạo đã có mặt.
Sau khi học xong, Đồng Tuyết Lục nói lại chuyện mình tham gia kỳ thi và từ chức vị trí quản lý với Bộ trưởng Lâm Bộ trưởng Lâm nghe xong lời này của cô cũng cảm thấy rất sửng sốt: "Quản lý Đồng, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Dạ rồi, cháu suy nghĩ rõ ràng rồi, đơn từ chức cháu sẽ lập tức gửi cho bác."
"Nếu quản lý Đồng đã suy nghĩ kỹ rồi, bác cũng không khuyên bảo nữa, tới lúc từ chức rồi bác sẽ giao tiền bồi thường cho cháu."
Bộ trưởng Lâm không giữ lại và khuyên bảo, vì Đồng Tuyết Lục từ chức, ông ấy có thể xếp người của bản thân vào quản lý tiệm ăn Đồng Phong.
Đồng Tuyết Lục gật đầu, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Vị trí quản lý tiệm ăn không giống với vị trí nhân viên, có thể mua bán hay chuyển nhượng lại cho những người khác, nhất là vị trí quản lý của tiệm ăn cấp một, nó luôn phải vào tay nhân tài mà Bộ Thương mại đề cử.
Nhưng cô từ chức thì có thể nhận được bồi thường tương ứng.
Sau khi thư ký Trác biết Đồng Tuyết Lục muốn tham gia thi vào trường cao đẳng rồi, từ chức vị trí quản lý, cô ấy cũng cảm thán một phen.
===
Sau khi trở lại tiệm ăn, Đồng Tuyết Lục cũng nói cho mấy người trong tiệm ăn quyết định của mình, mấy người cũng vô cùng hoảng hốt.
- -- Khiếp sợ qua rồi, mọi người lại cảm thấy hơi uể oải một chút.
Quách Xuân Ngọc: "Cũng không biết Bộ Thương mại có thể xếp ai vào đây làm quản lý nữa, không phải vì trình độ văn hóa của tôi không được tốt thì chắc chắn tôi sẽ tham gia kỳ thi chung với mọi người!"
Trừ Đồng Tuyết Lục muốn tham gia vào kỳ thi trường cao đẳng ra, Mạnh Thanh Thanh và Ngô Lệ Châu cũng quyết định tham gia, Tiểu Điền thì còn đang do dự.
Sư phụ Lôi gật đầu: "Đúng vậy đấy, tiếc là tôi quê mùa lắm, cả đời sợ nhất là đọc sách."
Sư phụ Mạnh ngồi một bên không hé răng, nhưng trong lòng cũng bất ổn.
Trước kia ông ấy không hợp với Lưu Đông Xương, vất vả lắm mới gặp được một quản lý tốt như Đồng Tuyết Lục, không ngờ cô bỗng mặc kệ.
Nếu mọi chuyện trở nên khó khăn, có lẽ những ngày sau sẽ không quá dễ chịu.
2 người còn lại là Mạnh Thanh Thanh và Ngô Lệ Châu thì vô cùng cảm kích trước đó Đồng Tuyết Lục đã cổ vũ bọn họ học tập.
- -- Quả nhiên cơ hội dành cho những người có tính toán!
===
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục trình đơn từ chức lên, chưa tới 3 ngày, bên Bộ Thương mại đã có sắp xếp.
Người tới đây thay cô họ Mạc, trước đó công tác ở Bộ Thương mại, nghe nói là cháu ruột của Bộ trưởng Lâm.
Đồng Tuyết Lục làm quen với đối phương mấy ngày, đợi lấy được tiền bồi thường rồi thì chính thức rút khỏi tiệm ăn Đông Phong.
Lúc cô đi, đám người Mạnh Thanh Thanh góp tiền tặng cô một phần quà. Tuy là món quà không phải vật gì quý giá, nhưng vẫn khiến cho Đồng Tuyết Lục cảm thấy rất ấm áp.
Cô tặng lại những món ăn vặt đã làm xong trước đó cho mọi người, bảo họ sau này rảnh rỗi có thể đến tìm mình.
Đồng Tuyết Lục từ chức vị trí quản lý, người sung sướng nhất chính là Tiêu Miên Miên.
Trước kia cô bé bị thả tới Ngụy gia, bây giờ Đồng Tuyết Lục không còn đi làm nữa, cô bé có thể theo sau lưng của chị mỗi ngày như một cái đuôi nhỏ rồi.
===
Tháng 9 hoa quế thơm hương, hoa quế trong sân lần lượt bùng nở.
Nhân lúc rảnh rỗi, Đồng Tuyết Lục tính hái hoa quế xuống làm rượu hoa quế.
Làm rượu hoa quế phải dùng hoa quế vừa nở rộ, sau khi sàng lọc cẩn thận thì đặt hoa quế đã hái xuống ở nơi râm mát, hóng gió cho khô hết một ngày. Sau đó chuẩn bị một cái và, không nước không dầu mỡ.
Sau khi bỏ hoa quế vào rồi, đổ thêm một bình rượu để cùng chút đường phèn và cầu kỳ vào chung, lại đậy chặt rồi đặt vào nơi râm mát.
- -- Đợi chừng 2, 3 tháng là có thể dùng rượu hoa quế rồi.
Trước đó Đồng Tuyết Lục muốn triệt sản cho Nguyệt Bính, nhưng vì mọi người xin thay cho nó, bấy giờ cô mới để Nguyệt Bính tạm thời được an toàn.
Mấy hôm trước Ngụy gia liên lạc với một nhà kia có chó, tính để Nguyệt Bính đi lai giống thành chó cha.
Hôm nay cô vội làm việc xong rồi chuẩn bị tắm rửa cho Nguyệt Bính, tính để nó sạch sẽ mà đi làm 'chú rể chó'.
Nguyệt Bính rất thích tắm rửa, vừa nghe thấy Đồng Tuyết Lục muốn tắm cho mình, cái đuôi nó sắp vẫy thành hình xoắn ốc luôn rồi.
Tiêu Miên Miên cũng tới giúp đỡ, 2 bàn tay nhỏ xoa xoa trên người của Nguyệt Bính.
Bây giờ ngoại hình của Nguyệt Bính càng ngày càng to lớn, đứng lên còn cao hơn cả Cục Bột Nhỏ nữa. Tuy là lông cả người nó màu trắng, nhưng nhìn vào thấy rất hung dữ.
Tuy nhiên, nó rất dịu dàng với người nhà, lúc này bị Tiêu Miên Miên làm cho đau cũng không rên lên, ngoan ngoãn đứng bất động ở đó.
Đồng Tuyết Lục đang định hứng một chậu nước tới rửa lại cho Nguyệt Binh, ai ngờ vừa mới đứng dậy thì nhìn thấy trên tóc của Tiêu Miên Miên có một con sâu gì đó xẹt qua rất nhanh.
"Miên Miên, em đừng cử động."
Nói xong, cô đưa tay phải lên tóc của cô bé, muốn làm con sâu rớt xuống.
Ngờ đâu, cô vừa phải vào một cái, lại thấy bên trong có không ít những cái trứng nhỏ màu trắng, còn thêm mấy con sâu đang bò nhanh qua.
- -- Toàn thân của Đồng Tuyết Lục nổi hết da gà lên.
- -- Không phải tóc này của Tiêu Miên Miên đã sinh chấy rồi chứ?
Trước kia cô nghe nói người ở thời kỳ này rất dễ sinh chấy, sau khi về lại Đồng gia, cô rất chú ý việc vệ sinh của 3 anh em, vậy nên trong suốt 1 năm nay, 3 anh em bọn họ chưa từng bị chuyện như vậy.
Nhưng mà trước nay cô chưa từng thấy chấy bao giờ, nay cũng hơi không chắc chắn.
Tiêu Miên Miên chớp mắt to: "Chị ơi, Miên Miên có thể cử động được chưa? Cổ của Miên Miên mỏi quá."
Nguyệt Bính ở bên cạnh thấy bọn họ đột ngột dừng lại không tắm cho mình nữa thì quay đầu qua... Một đôi mắt to nhìn vào các cô, đáy mắt cũng giống như Tiêu Miên Miên vậy, tràn ngập tò mò.
Tự dưng Đồng Tuyết Lục cảm thấy da đầu mình ngứa lên: "Em ngồi yên ở đây, không nên cử động. Chị đi qua bên cạnh gọi bà nội Thẩm tới đây một chuyến."
Tiêu Miên Miên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn làm theo.
Đồng Tuyết Lục chạy tới Ngụy gia nói cho Thâm Uyển Dung biết chuyện này.
Thẩm Uyển Dung: "Miên Miên không ra ngoài chơi đùa với những đứa trẻ khác, cháu lại thích sạch sẽ như vậy, vì sao con bé có thể sinh chấy được?".
Đồng Tuyết Lục kìm lại cảm giác muốn vò đầu của mình: "Cháu cũng không rõ nữa. Bà Nội Thẩm, bà qua xem giúp cháu thử."
Thẩm Uyển Dung đồng ý, đi qua Đồng gia chung với cô, kéo tóc của Tiêu Miên Miễn ra nhìn.
- -- Chết rồi, đúng là chấy thật!
Da gà trên cánh tay của Đồng Tuyết Lục lại nổi lên: "Hôm trước cháu gội đầu cho con bé cũng chưa phát hiện mà, vì sao hôm nay lại tự nhiên sinh chấy rồi?"
Thẩm Uyển Dung nói: "Bà nghi là con bé bị Châu Châu lây cho rồi."
Tình cảm của 2 chị em Tiêu Miên Miên và Ngụy Châu Châu rất tốt, tháng này Ngụy Châu Châu đã bắt đầu đi học, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của 2 chị em.
Mỗi khi tan học cô bé sẽ tới đây chơi với Tiêu Miên Miên, 2 chị em cùng ăn cùng ngủ, có thể là Ngụy Châu Châu đã lây bệnh chấy cho cô bé.
Đồng Tuyết Lục: "Bà nội Thẩm, bà cũng mau xem cho cháu đi, tự nhiên da đầu cháu ngứa quá, cháu nghi là cháu cũng bị lây bệnh rồi."
"Vậy cháu mau ngồi xổm xuống đi, để bà xem cho."
Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Thẩm Uyển Dung kéo tóc cô ra kiểm tra mấy lần: "Không có, hắn là mấy ngày nay Châu Châu đi học bị bạn học lây cho, về nhà thì lại lây sang cho Miên Miên. Cũng may mà chúng ta phát hiện ra sớm, nếu không mấy đứa nhỏ đều không tránh được rồi."
Đồng Tuyết Lục lập tức thở vào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng vẫn thấy bị ám ảnh, cứ cảm giác như da đầu mình ngứa lắm vậy.
Tiêu Miên Miên không biết đã xảy ra chuyện gì, chớp đôi mắt to như quả nho đen: "Chị ơi, đầu của Miên Miên bị sao vậy? Có sâu ạ?",
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Tóc của em sinh chấy, chị phải nghĩ cách triệt hết chấy cho em."
Thấm Uyển Dung bảo: "Cháu tắm rửa nốt cho Nguyệt Bính trước đi, bà về nhà lấy lược bí và giấm trắng tới."
Đồng Tuyết Lục gật đầu đồng ý, đầu tiên vào bếp đun một ấm nước, lại về dội sạch cho Nguyệt Bính, để cho nó phơi nắng bộ lông ở trong sân.
Nguyệt Bính mà tắm xong thì sẽ chạy tới chạy lui như điên rồi trong sân, còn hay vẫy vẫy lông, chạy mấy vòng mới mệt đến thè lưỡi, ghé xuống đất trống, bất động.
Thẩm Uyển Dụng cầm mấy đồ đạc tới, lại giúp dùng giấm trắng gội đầu cho Tiêu Miên Miên.
Sau khi gội xong thì lấy khăn ủ tóc khoảng mười phút, rồi lại gội sạch thêm lần nữa.
Đồng Tuyết Lục: "Bà nội Thẩm, giấm trắng này thật sự có tác dụng với chấy ạ?"
Thẩm Uyển Dung: "Có tác dụng với chấy, nhưng có thể không làm gì được trứng chấy, vậy nên lát nữa còn phải dùng lược bí chải trứng của bọn nó ra."
Bảo Đồng Tuyết Lục nấu ăn thì cô làm được, nhưng với mấy thứ như chấy rận này, cô thật sự cảm thấy rất khủng bố.
Lần đầu tiên Thẩm Uyển Dung thấy cô lộ ra dáng vẻ sợ hãi, không kìm được mà cảm thấy rất mắc cười: "Cháu sợ thì đứng sang một bên là được rồi, bà chải cho Miên Miên."
Chải lược mấy lần, diệt được mấy con chấy và một số trứng chấy, Đồng Tuyết Lục thấy mà da đầu lại bắt đầu ngứa rồi.
"Bà nội Thẩm, vậy là không còn gì nữa rồi ạ?"
Thẩm Uyển Dung: "3, 4 ngày tiếp theo vẫn phải dùng giấm trắng gội đầu, rồi chải lược bí mỗi ngày mấy lần nữa."
- -- Hay thật! Trong lòng Đồng Tuyết Lục quyết định đêm nay bắt đầu chia giường ngủ với Tiêu Miên Miên.
Đợi đến lúc Ngụy Châu Châu đi học về rồi, Thâm Uyển Dung vỗ tóc kiểm tra cho cô bé một phen, quả nhiên cũng trúng chiêu.
Đồng Tuyết Lục kiểm tra cho 2 anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín nốt, may mà 2 anh em bọn họ không bị.
===
Tới tối rồi, Tiêu Miên Miên thấy chăn nhỏ và gối nhỏ của mình bị bày trên giường nhỏ thì lập tức hoang mang.
Đồng Tuyết Lục bị đôi mắt to ngập nước của cô bé nhìn tới chột dạ, nhưng vẫn giải thích chi tiết cho cô bé: "Miên Miên, trên tóc em có sinh chấy, nếu chị ngủ với em, có thể chấy sẽ lây sang cho chị, nên mấy ngày này em ngủ một mình nhé, em có làm được không?"
Môi nhỏ hồng hồng của Tiêu Miên Miên mím lại, gật đầu, giọng mềm mại hơi giận: "Miên Miên làm được."
Đồng Tuyết Lục tính xoa đầu cô bé theo bản năng, nhưng tay đưa đến giữa không trung mới hối hồn lại, chuyển thành véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Miền Miên ngoan lắm, ngày mai chị sẽ làm bánh hoa quế cho em."
Tiêu Miên Miên nghe thấy có đồ ăn, bấy giờ sự bi thương mới giảm đi một chút.
Qua mấy ngày, chấy trên đầu 2 người Tiêu Miên Miên và Ngụy Châu Châu mới được chữa dứt hoàn toàn.
Đợi Nguyệt Bính sung sướng quay lại từ nông thôn, sinh nhật Đồng Tuyết Lục cũng tới rồi.
===
Ngày 27 tháng 9 là Tết Trung Thu, trước Tết Trung Thu 1 ngày chính là sinh nhật Đồng Tuyết Lục.
Vì buổi nướng thức ăn mừng năm mới rất thành công, Đồng Tuyết Lục suy nghĩ, quyết định lần sinh nhật này vẫn nên bày tiệc nướng.
Tiệc nướng rất đơn giản, mọi người còn được tụ tập lại nướng đồ ăn, nói chuyện, ngắm trăng, không khí vô cùng hòa hợp.
Tới hôm sinh nhật, trừ Tư lệnh Tiêu còn ở Tây Bắc và Phác Kiến Nghĩa đi công tác ở nước ngoài ra, những người khác đều có mặt.
Vốn là Ôn Như Quy muốn về trước 1 ngày, nhưng không xin nghỉ phép được.
Nhưng vào hôm sinh nhật Đồng Tuyết Lục, anh là người đến đầu tiên.
Anh nhớ ngày này năm trước bọn họ vẫn chưa xác định quan hệ, không ngờ chẳng mấy chốc đã qua 1 năm rồi.
Năm trước Ôn Như Quy tặng cho cô một cái áo khoác dài quân đội, năm nay tặng một đôi giày da nữ.
Độ chắc chắn của giày da thời trước hoàn toàn không so được với đời sau, tuy là chất lượng không tồi, chất liệu tốt, nhưng kiểu dáng cũng quá xấu.
- -- Nhưng mà ở thời đại này, đây đã là kiểu dáng thời trang nhất rồi.
Đồng Tuyết Lục nhìn giày da, nhíu mi nhìn anh: "Chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói khi yêu nhau không được tặng giày sao?"
Ôn Như Quy không hiểu, hỏi: "Vì sao không thể tặng giày?"
Đồng Tuyết Lục trừng mắt nhìn: "Em nghe nói trong lúc yêu nhau không được tặng ô, vì tặng ô 2 người sẽ chia tay, đang yêu nhau cũng không được tặng giày, vì người được tặng sẽ mang giày chạy theo người khác."
Mặt Ôn Như Quy lập tức tái đi: "Trước kia anh chưa từng nghe tới mấy cái đó, hay là em đưa giày cho anh đi, anh lập tức đưa tiền cho em làm quà."
Nói xong, đôi mắt như mực của anh cứ đăm đăm vào đôi giày trên tay cô, hệt như chỉ cần cô gật đầu một cái, anh sẽ lập tức đoạt lấy giày mang đi thủ tiêu vậy.
Đồng Tuyết Lục thấy anh nhìn giày như nhìn kẻ thù ác, suýt nữa không kìm được cười: "Anh cũng tặng rồi, không sao."
"Có sao chứ, anh không muốn... em chạy theo người khác."
Nói xong thì vành tai anh đỏ lên.
Đồng Tuyết Lục lấy 1 hào trong túi tiền ra đưa qua: "Anh cầm đi, coi như là em mua chỗ anh, vậy là phá nguyền rồi."
Ôn Như Quy nghi ngờ hỏi: "Làm vậy có thể hóa giải thật à?"
Anh là người nghiên cứu vật lý và khoa học, cũng không tin quỷ thần, nhưng khi đối mặt với chuyện của Đồng Tuyết Lục, anh thà tin là nó đúng.
Đồng Tuyết Lục gật đầu, nhoài người qua hôn lên mặt anh một cái: "Cảm ơn món quà anh tặng, em thích lắm."
Không có gì bất ngờ, khuôn mặt của Ôn Như Quy lại lập tức đỏ hồng.
Tuy 2 người đã quen nhau hơn nửa năm rồi, cũng hôn không ít lần, nhưng Ôn Như Quy vẫn thẹn thùng như vậy.
Đồng Tuyết Lục rất thích nhìn dáng vẻ mặt đỏ hồng của anh, mỗi lần thấy anh như vậy, trong lòng cô sẽ nảy sinh đủ loại suy nghĩ tà ác.
- -- Ví dụ như lúc này, cô muốn đè anh dưới thân để bắt nạt.
- -- Chậc chậc, nội tâm cô quả là có linh hồn một nữ lưu manh.
Những người khác lục đục tới đây, giống như hôm lễ năm mới vậy, trong tay họ đều mang theo đủ loại thịt.
Điểm khác với lễ mừng năm mới là, lần này có thêm Tiêu Thừa Bình đi theo nữa.
Sau khi Tiêu Thừa Bình được gọi về Bắc Kinh, thường không được mời tới tham gia những buổi tụ họp từ trước đến nay của họ.
Về phần làm sao anh ta biết được, tất nhiên là biết thông qua chỗ của Phương Tĩnh Viện.
Lúc này 2 người đang cãi nhau.
Khuôn mặt Phương Tĩnh Viện giận tới mặt đỏ bừng: "Mắt đậu xanh, anh có biết xấu hố hay không hả, lần nào cũng chực ngay cửa lớn để đi theo tôi, anh còn như vậy nữa tôi sẽ đến đơn vị các anh nói với lãnh đạo anh đó!"
Tiêu Thừa Bình gãi đầu: "Ai bảo tôi đi theo cô? Đường cũng không phải của nhà cô. Còn nữa, Tuyết Lục cũng không nói là tôi không được tới đây, cô cần gì phải giận dữ như vậy?"
Phương Tĩnh Viện không ngờ da mặt anh ta lại dày như thế: "Cô ấy lương thiện quá nên ngại đuổi anh ra đấy, không phải lần nào cũng đi theo tôi, sao anh biết có tụ tập được? Bây giờ anh lập tức cút ngay cho tôi!"
Nói xong, cô ấy đưa tay ra đấy Tiêu Thừa Bình đi.
Tất nhiên Tiêu Thừa Bình không muốn đi, nhưng Phương Tĩnh Viện là một đồng chí nữ, anh ta cũng không thể đẩy thẳng lại, thế là nó sang một chỗ khác.
Phương Tĩnh Viện bỗng đẩy vào khoảng không, cả người ngã khuyu xuống mặt đất.
"A a a, mắt đậu xanh mau cứu tôi!"
Tiêu Thừa Bình dở khóc dở cười, vậy mà vẫn còn gọi anh ta là mắt đậu xanh.
Nhưng anh ta cũng không thể thấy chết không cứu, đưa tay bắt lấy tay của Phương Tĩnh Viện, kéo cô ấy ngã về phía mình.
Phương Tĩnh Viện bị anh ta kéo mạnh, cả người ngã lên anh ta, đập mạnh vào trong ngực anh ta.
Phương Tĩnh Viện đau đến mức hít khí lạnh, đẩy mạnh anh ta ra bảo: "Ngực của anh làm bằng cái gì vậy, sao lại cứng như thế?"
"Ngực đàn ông chắc chắn phải cứng rồi."
Làn da ngăm đen của Tiêu Thừa Bình bỗng nhiên đỏ lên, nhưng vì trời rất tối nên không ai nhìn thấy.
Thật ra trong lòng anh ta và Phương Tĩnh Viện đều có cùng cảm xúc và sợ hãi.
- -- Anh ta chưa bao giờ biết ngực phụ nữ lại mềm mại như thế.
Ban nãy, khi cô ấy ngã lên, anh ta giống như bị giật điện vậy, không ngờ cả người lại run lên.
Không biết có phải trong lòng có quỷ không, mà theo bản năng, anh ta không dám đối diện với cô ấy.
Phương Tĩnh Viện 'hừ' một tiếng, trừng mắt với anh ta một cái, bảo: "Lần nào nhìn thấy anh cũng xảy ra chuyện không hay, anh cách tôi xa ra một chút."
Nói xong cô ấy xoay người chạy đi tìm Đông Tuyết Lục.
Tiêu Thừa Bình nhìn theo bóng dáng người kia, đưa tay lên ôm lấy ngực, lúc này chỗ kia đang nhảy lên vô cùng điên cuồng.
- -- Đây là lần đầu tiên anh ta có cảm giác thế này.
Nhớ tới cảnh 2 người chạm vào nhau ban nãy, yết hầu anh ta lăn lộn mấy cái theo bản năng, sau đó cảm thấy rất khát nước.
Anh ta đi nhanh vào phòng khách rót một cốc nước lạnh lớn, uống cạn, lúc này mới đè được cảm giác bồn trong lòng xuống một chút.
Ai ngờ, vừa ngẩng đầu lên, anh ta đã nhìn thấy Phương Tĩnh Viện đang đứng bên cạnh cửa sổ, lúc này cô ấy đang nói chuyện với Tiêu Miên Miên.
Chốc chốc cô ấy lại bĩu môi, rồi thỉnh thoảng thì lắc đầu.
Anh ta bỗng cảm thấy dáng vẻ Phương Tĩnh Viện nói chuyện rất đáng yêu, còn muốn xoa nắn cái mặt tròn tròn của cô ấy nữa.
- -- Đúng là gặp quỷ rồi!
===
Trừ chuẩn bị thịt nướng và gia vị ra, Đồng Tuyết Lục còn làm một ít bánh hoa quế và nước ô mai.
Nhưng mà lúc này cô không ở bên ngoài lo việc chiêu đãi mọi người, mà là ở trong phòng lo dỗ Ôn Như Quy.
- -- Vì Ôn Như Quy ghen rồi.
Ban nãy Đồng Gia Tín chạy từ bên ngoài về nhà, cầm trong tay một kiện hàng nhận được từ chỗ bưu tá.
Kiện hàng không phải của ai khác, mà chính Tạ Quảng Côn đã về nước Mỹ hơn nửa năm gửi tới.
Bên trong trừ tập minh họa cho Đồng Gia Tín ra, còn có quà sinh nhật cho cô nữa.
Vừa khéo Ôn Như Quy nhìn thấy kiện hàng này, sau đó đáng yêu lớn lập tức sinh hờn dỗi, uống một vò giấm lớn.
Đồng Tuyết Lục thấy tất cả mọi người đều ở trong sân, bèn nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhoài người qua đưa tay chọc vào ngực anh.
"Anh thành thật cho em, lần trước lúc chúng ta ở Dương Châu, có phải anh cảm lạnh vì cố ý tắm nước lạnh không?"
Lòng Ôn Như Quy 'lộp bộp' một tiếng, lỗ tai lập tức đỏ chói: "Em phát hiện ra rồi?"
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Nói vậy là em đoán đúng rồi?"
Ôn Như Quy đỏ mặt gật đầu, 2 mắt không dám đối diện với cô: "Anh... không muốn em ra ngoài chụp ảnh với đồng chí Tạ."
Lúc đó anh thật sự không muốn thấy cảnh cô ở cùng Tạ Quảng Côn, mà anh lại không thể làm gì bỉ ổi, chỉ đành tự làm cho bản thân bị bệnh.
Lúc trước ở Dương Châu, Đồng Tuyết Lục còn hơi nghi ngờ, nhưng lúc đó có những người khác nên cô không hỏi anh.
Sau khi về rồi, cô bận bịu đến mức quên luôn chuyện đó, không ngờ bây giờ anh thấy kiện hàng của Tạ Quảng Côn thì kích động như vậy, lúc này cô mới nhớ tới chuyện hồi ở Dương Châu.
Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười: "Thật ra anh không cần lo lắng, em với đồng chí Tạ là bạn bè, em... trong lòng em cũng chỉ có một mình anh thôi."
Lòng của Ôn Như Quy như có pháo hoa nở rộ, lần đầu tiên anh cảm nhận được rõ cái gì gọi là vui như mở cờ trong bụng.
Đôi mắt như mực của anh nhìn cô, đáy mắt tràn đầy nhu tình: "Trong lòng anh cũng chỉ có em thôi."
- -- Từ khi bắt đầu đến hiện tại, vẫn luôn là vậy.
- -- Sau này cũng sẽ như thế.
Nói xong, anh khẽ nâng mặt cô lên, sau đó hôn vào cánh môi hồng mềm mại của cô.
Ban đầu, anh thật sự rất dịu dàng, rồi dần dần biến thành một Tiểu Ôn bá đạo.
- -- Dịu dàng mà mãnh liệt.
... Vài phút sau.
Giọng nói Đồng Tuyết Lục có hơi không ổn: "Như Quy, anh buông ra, anh... thiêu cháy em rồi."
Cơ thể Ôn Như Quy cứng đờ, tim đập đến suýt nữa muốn tắt thở.
Đồng Tuyết Lục nhìn khuôn mặt đã đỏ đến mức nặn ra máu của anh, nhịn cười bảo: "Em đã nói là thích anh mãnh liệt một chút, nhưng anh như vậy là mãnh liệt quá."
"..."
[HẾT CHƯƠNG 108]