Chương 196:
“Tai điếc à? Còn không mau lái xe đi, tin ông đây xuống xe dạy cho mày một trận không?”
“Đi ngay đây, đi ngày đây!” Cậu thanh niên không dám chọc phải loại xã hội đen thế này, chỉ đành lái xe điện của mình sang một bên.
“Ngu ngốc thèm chửi mà, làm tốn thời gian của ông đây!” Người đàn ông đầu húi cua nhổ bãi nước bọt xuống đất, định khởi động xe về phía trước thì thấy chỗ chiếc eDonkey nhỏ lúc trước đậu có con Land Rover thế chỗ, đó là Phương Dạ mặc áo vest màu vàng.
Người đàn ông đầu húi cua giận tím mặt, mấy con xe điện này nhiều quá hả, chửi đi một chiếc lại có một chiếc khác tới?
“Thằng ôn kia, cút ra cho ông đây, đừng có ở đó mà chắn đường!”
“Chắn đường?” Phương Dạ nhìn lên, thấy đây đúng là bãi đậu xe điện, nào có chặn đường cản lối người ta?
Anh lười để ý đến loại người ích kỷ này, dù sao xe cũng đã dừng lại ở chính giữa, cứ khóa xe lại mà đi thôi, người đàn ông đầu húi cua tức đến đỏ mặt tía tai, nổi giận đùng đùng mở cửa xe đi xuống.
“Thằng nhóc thối này không những mắt mù mà tai còn điếc à? Ông đây đang nói chuyện với mày đấy, còn không đứng lại, coi chừng ông đây xử mày!”
Phương Dạ không mặn không nhạt đáp: “Anh mới mù ấy, không thấy biển chỗ dừng xe điện à?”
Người đàn ông đầu húi cua nói: “Để biển thì sao, ông đây thích đỗ chỗ nào thì đỗ, mày quản được chắc?”
“Tôi không quản được, nhưng xe của tôi anh cũng không quản được, chỉ cần là ở chỗ để xe, tôi thích đậu chỗ nào thì đậu.”
“Lời mày nói cũng kiêu căng quá đi, mày có tin ông đây đập xe mày xong sẽ đập luôn cả mày không?”
“Không tin.” Phương Dạ nghiêm nghị lắc đầu: “Có giỏi thì anh đập nó đi.”
“Thằng nói thối tha, mày thật là cho rằng tao không dám làm gì mày?” Người đàn ông đầu húi cua chỉ Phương Dạ mắng: “Tao đếm ba tiếng, mày còn không chuyển đi thì ông đây cho mày đẹp mặt!”
“Cứ đếm, tôi mà chuyển thì xem như tôi thua.”
“Một, hai, ba! Mẹ kiếp mày chờ đấy cho ông!” Người đàn ông đầu húi cua mở hộp đuôi ra, lấy một thanh thép dài hơn một mét, phần đầu được mài, nhìn trông rất sắc bén!
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Phương Dạ, người đàn ông đầu húi cua tức giận đến mức vung thanh thép, đập nát chiếc eDonkey nhỏ bé.
“Làm gì đấy?!”
Có một tiếng hét đột ngột truyền ra từ ngân hàng, khiến người đàn ông đầu húi cua sợ giật bắn mình.
Người đến là anh Mã nhân viên bảo vệ đã gặp lần trước, theo sau còn có hai tên đàn em.
Người đàn ông đầu húi cua vừa thấy là người quen lập tức cợt nhả nói: “Anh Mã, thằng nhóc này đậu xe điện lung tung, em muốn dọa nó một tý thôi.”
Anh Mã cười lạnh nói: “Đậu xe lung tung? Đây vốn là chỗ đậu xe điện, cái biển to vậy mà không thấy sao?”
Người đàn ông đầu húi cua ngây người, trước đây anh ta chạy tới chạy lui ngân hàng không ít lần, cho nên rất quen thuộc với những bảo vệ này, thật không ngờ thái độ của anh Mã tựa hồ có chút không đúng cho lắm?
“Anh Mã, đây…”
Anh Mã trừng anh ta một cái: “Đừng có này nọ nữa, mau lái xe đi cho tôi, còn đậu lung tung, tôi sẽ gọi cảnh sát đến kéo xe cậu đi đấy!”