Người nhà họ Phương ở bên ngoài bãi cỏ rộng vây quanh thành một vòng lớn, con cháu trực hệ hiển nhiên chiếm được vị trí có tầm nhìn tốt nhất, hơn nữa còn có ghế ngồi và được phục vụ trà nước.
Sau khi nghe quản gia công bố danh sách đấu sĩ đấu trâu, tất cả mọi người đều ồ lên.
Phương Vân suýt nữa thì cho rằng lỗ tai ông ấy có vấn đề, đấu sĩ đấu trâu năm nay lại là con trai mình?
"Quản gia có phải nhìn nhầm tên rồi hay không, đấu sĩ đấu trâu làm sao có thể là tên Phương Dạ kia chứ?"
"Tay chân cậu ta nhỏ như vậy, đoán chừng ngay cả con nghé nhỏ cũng không thể quật ngã được đấy chứ?"
"Cái này mà còn nghi ngờ sao? Năm nay chính là con trâu nước lớn của nhà Phương Phúc sẽ vào sân, người mà không có chút bản lĩnh sẽ không thể khống chế được nó!"
"Tôi nhớ rõ đấu sĩ đấu trâu hẳn phải là Phương Như Hải mới đúng chứ, chẳng lẽ bên trong việc này có nội tình gì sao?"
"Xuỵt, chuyện này không thể nói lung tung, coi chừng phạm phải gia quy của người hầu đấy!"
Phương Dạ bình tĩnh nhìn lướt qua trên đài chính, chỉ nhìn thấy trên mặt Phương Hằng đang treo một nụ cười như có như không.
Tô Diệu Anh cũng có chút không rõ nguyên do: "Phương Dạ, vừa rồi ý của quản gia là nói anh đã được chọn làm đấu sĩ đấu trâu, lát nữa phải xuống dưới đấu với con trâu sao?"
Phương Dạ cười hờ hững: "Không phải được chọn, mà là có người đã quyết định nội bộ rồi."
Phương Vân hơi luống cuống tay chân nói: "Không thể nào, con trai tôi làm sao có thể được chọn làm đấu sĩ đấu trâu, nhất định là nhầm lẫn của quản gia, bây giờ tôi phải đi tìm ông ta tranh luận phải trái!"
Trường đấu bò nhà họ Phương hầu như không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào, nó hoàn toàn là một trận thi đấu tay không nguyên bản, nếu như thực lực của đấu sĩ đấu trâu quá kém, rất có thể sẽ rơi vào kết cục thê thảm bị đứt gân gãy xương.
Phương Dạ gọi ông ấy lại: "Cha, chỉ vô dụng thôi, chuyện này nhất định là con trai trưởng họ đã giở trò!"
Tô Diệu Anh đột nhiên hiểu ra: "Ý của anh là Phương Hằng sao?"
Phương Dạ mỉm cười nói: "Không phải anh ta thì còn có thể là ai, cũng chỉ có anh ta mới có khả năng sửa đổi danh sách."
"Không được, cha sẽ không để con đi lên đó chịu chết, cha phải tìm Phương Hằng nói lý lẽ!" Phương Vân tức giận bất bình nói.
"Cha à, đoán chừng người ta đã sớm nghĩ xong cách đối phó rồi, căn bản là chẳng sợ cha sẽ ầm ĩ đâu."
Phương Dạ giãn ra gân cốt một chút: "Không phải chỉ là đấu trâu thôi sao? Con sẽ nhận lấy!"
Phương Vân bực tức nói: "Nhận? Con lấy gì mà nhận? Con trâu đó cường tráng như vậy, tùy ý húc một cái thôi con đã bay lên trời rồi!"
Tô Diệu Anh khuyên nhủ: "Chú à, chú đừng nóng vội, Phương Hằng vậy thì có lẽ cháu có thể nói giúp một lời, nếu không thì để cháu thử xem?"
"Đây cũng là một cách, vậy thì nhờ vào cháu nhé!"
"Tiểu Anh, xin đừng nhúng tay vào chuyện này." Phương Dạ nghiêm túc nói.
"Tôi là một người đàn ông, không cần phụ nữ phải giải quyết rắc rối cho tôi."
Lời nói này... thật có khí chất đàn ông!
Nhìn đôi mắt trong sáng như bầu trời đầy sao kia của đối phương, trong lòng Tô Diệu Anh như có con nai đang chạy loạn, khuôn mặt xinh đẹp bất giác đỏ lên.
Bầu không khí ngay tại giữa trường đấu có chút vi diệu, hơn nữa khoảnh khắc này lại vô cùng tươi đẹp...
Bốp!
Một tiếng động vang lên, Phương Dạ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đau đến mức sắp chảy nước mắt, mà vẻ mặt Tô Diệu Anh thì còn ngơ ngác.
Hóa ra vừa rồi Phương Vân đã giáng cho con trai mình một cú gõ mạnh vào đầu...
"Thằng nhóc xấu xa, bây giờ không phải là lúc làm anh hùng trước mặt phụ nữ đâu. Ông đây cũng chỉ có một đứa con trai như cậu, cậu mà xảy ra chuyện gì thì ai sẽ phụng dưỡng tuổi già lo hậu sự cho ông đây hả?" Phương Vân tự mình xắn tay áo lên: "Hôm nay ông đây bất chấp tất cả mà sẽ làm đấu sĩ đấu trâu!"
"Cha à, tại sao cha không tin tưởng con trai mình chứ?" Phương Dạ vừa xoa đầu vừa đứng lên: "Con đã từng học môn đấu vật ở trường đại học rồi, đối phó một con trâu chắc chắn không thành vấn đề!"
Phương Vân bán tín bán nghi hỏi: "Thật sao?"
"Còn thật hơn cả ngọc trai!" Phương Dạ nói lời thề son sắc.
"Cha cứ yên tâm ở đây cùng với Tiểu Anh chờ xem, nếu cha thật sự vào trường đấu thì sau khi quay về mẹ nhất định là sẽ lột da cha đấy?"
Trong đầu Phương Vân chợt hiện lên hình ảnh gào thét rống giận của vợ mình, bất giác rùng mình một cái.
"Vậy được rồi, con phải cẩn thận một chút, nếu có gì bất thường thì phải mau chóng đầu hàng, bảo vệ cái mạng nhỏ của con quan trọng hơn!"
WTF?
Cầu xin tha thứ từ một con trâu?
Việc này tôi không thể làm được!
Phương Dạ dở khóc dở cười nói: "Cha yên tâm đi, con sẽ cẩn thận, nhưng cha đừng quên, đấu sĩ giành được chiến thắng sẽ có thể nhận được mười vạn tiền thưởng, đến lúc đó con có thể mua xe mới rồi!"
"Đúng thế, vậy con hãy cố gắng hết sức nhé, cha sẽ cổ vũ cho con!"
Hì hì!
Tô Diệu Anh rốt cuộc cũng nhịn không được cười ra tiếng...
Một người lái siêu xe nửa tỷ như anh mà nói lời này với cha anh nghe có thích hợp không?
Sau khi ba tiếng pháo vang lên, Phương Dạ đeo áo choàng màu đỏ uy phong lẫm liệt bước xuống trường đấu, ngay lập tức xung quanh vang lên tiếng hoan hô rung trời.
Phương Dạ cảm thấy mình giống như là một nhà vô địch quyền anh rất được mong đợi trên võ đài, thản nhiên đón nhận sự tôn thờ sùng bái của những người hâm mộ, bô dạng hết sức kiêu ngạo.
Trên chiếc ghế gỗ lim của khán đài chính, Phương Hằng lạnh lùng nhìn Phương Dạ trong trường đấu với ánh mắt chết chóc.
"Phương Như Long, sự việc lo liệu thế nào rồi?"
"Thưa đại thiếu gia, đã lo liệu ổn thỏa rồi. Tôi sợ Phương Dạ không chết nên đã cố tình thêm thuốc bột gấp đôi!”
"Tốt, anh làm rất tốt!" Phương Hằng nặng nề mà vỗ vỗ tay vịn: "Phương Dạ ơi là Phương Dạ, mày cứ từ từ mà đắc ý đi, đợi lát nữa sẽ khiến mày khóc không ra nước mắt!"
Lại là ba tiếng pháo qua đi, vài tên đàn ông cường tráng ngực trần đang kéo nhân vật chính của hôm nay ra trường đấu.
Con trâu nước lớn hai mắt đỏ thẫm, khóe miệng chảy nước miếng, từ trong lỗ mũi hì hục phun ra khí trắng, bốn móng chân không ngừng đào bới loạn xạ trên mặt đất, vừa nhìn thấy đã biết trạng thái không hề tầm thường, mấy người trong họ vây xem đều bị sốc.
"Chết tiệt, con trâu này hình như đang trong thời kỳ động dục!"
"Ai dám khiêu khích con trâu trong tình trạng này, mấy người đàn ông đoán chừng cũng chẳng thể lại gần nó, không phải là kéo nhầm đấy chứ."
"Ôi mẹ ơi, lần đấu bò này sẽ không gây ra tai nạn chết người đấy chứ?"
"Chúng ta vẫn nên tìm một chỗ cao một chút, lỡ như con trâu này mà phát điên lên thì chạy không thoát khỏi nó đâu!"
"Cậu nói rất có lý..."
Mấy người vất vả lắm mới kéo được con trâu nước đến giữa trường đấu. Sau khi nhìn thấy áo choàng màu đỏ tía khoác trên người Phương Dạ, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của con trâu nước lớn.
Sau khi nhìn thấy con trâu to lớn giống như một ngọn núi nhỏ, Tô Diệu Anh lùi lại hít một ngụm khí lạnh, mà Phương Hằng và Phương Như Long lại vui vẻ ra mặt.
Thuốc bột này quả nhiên đủ mạnh!
"Trận đấu bắt đầu!" Sau khi tiếng khua chiêng của quản gia vang lên, mấy người đàn ông cường tráng đồng thời nới lỏng dây thừng trong tay.
Ọ!
Sau khi con trâu nước lớn ngửa mặt mặt lên trời thét dài, nó cúi đầu lao về phía Phương Dạ, bốn cái chân trâu to khỏe đạp đất phát ra tiếng đội lại rung trời. Động lực lớn như một chiếc xe tăng!
Phương Dạ tay không tấc sắt lẳng lặng đứng yên tại chỗ, vẻ mặt anh lãnh đạm như thể căn bản chưa hề nhìn thấy con trâu to lớn đang nghiền áp mà tiến đến.
Nếu là đấu sĩ đấu trâu có kinh nghiệm thường sẽ lợi dụng ưu thế nhanh nhẹn để né đòn công kích sau khi bắt đầu trận đấu. Đợi cho con trâu hao tổn nhiều sức lực rồi mới bước vào quá trình vật lộn. Cuối cùng nhân lúc đang hăng hái một mạch lưu loát hạ gục nó!
Thế nhưng, nhìn tư thế này của Phương Dạ giống như căn bản không hề có ý định né tránh.
Phương Như Long choáng váng nhìn chằm chằm líu lưỡi nói không nên lời: "Thằng nhóc này đang giả ngu gì vậy chứ, còn không định tránh ra sao?"
"Hừ, tôi ước gì một lần đã đâm chết ngay cậu ta mới tốt!" Phương Hằng nghiến răng nghiến lợi nói: "Mọi chuyện xong xuôi, sau này sẽ không còn ai có thể phá hoại chuyên tốt của ông đây nữa!"
Những đám cỏ lớn bị móng trâu xốc tung lên, bùn đất liên tục văng ra, khoảng cách của hai bên chỉ còn chưa tới mười mét!