Phương Dạ đang nhóm lửa cho bếp lò bên trong không cần ngẩng đầu lên cũng biết người tới khẳng định là Phương Như Long.
Phương Như Long người thật lại không được như tên gọi, chưa tốt nghiệp trung học đã bỏ học đi làm côn đồ. Ỷ vào việc mình là chi trên trong dòng họ Phương, có qua lại thân thiết với con trai trưởng họ là Phương Hằng, trong vòng mười tám dặm trong thôn cực kì ngang ngược hống hách, không ai dám trêu chọc vào. Phương Dạ khi còn bé đã từng chịu không ít đau khổ với anh ta, mãi sau này khi cha trông nom việc nhà đưa anh vào trong huyện mới xem như thoát ra khỏi bể khổ.
Phương Dạ bây giờ nào giống như xưa nữa, đương nhiên không cần dè chừng anh ta, trong lòng đã âm thầm quyết định xong, nếu như Phương Như Long dám động đến mình, thì anh cũng không ngại cùng anh ta tính toán nợ cũ năm xưa!
Những người khác thấy người đến là tên sao chổi Phương Như Long này, tất cả đều câm như hến, lẳng lặng cúi đầu làm việc, ngay cả liếc nhìn cũng không dám nhìn anh ta một cái, sợ dẫn tới phiền phức.
Phương Như Long có tiếng là vui buồn thất thường kèm cả thần kinh có vấn đề, thấy ai hơi không vừa mắt lập tức sẽ nổi trận lôi đình, rồi bắt lấy người đó hành hạ một trận tàn bạo, bị đánh thôi là còn nhẹ!
"Còn nhóm lửa làm cái đếch gì, đọc sách cho lắm ngu cả người, mau tới đây bóp chân đấm lưng cho ông nội mày nào!" Phương Như Long thấy Phương Dạ không lên tiếng, lập tức chỉ vào mặt anh, chửi mắng ầm ĩ.
Một người khoảng ba mươi tuổi, Phương Đại Sơn, nhìn thấy vậy thì hơi ngứa mắt, cất lời: "Như Long, Phương Dạ đang nhóm lửa, cậu đừng làm khó cậu ấy."
Bốp!
Dường như không có dấu hiệu gì báo trước, Phương Như Long đã tát cho Phương Đại Sơn một cái thật mạnh, ngã nhào xuống nền đất, rồi một chân đạp mạnh lên trên lưng Phương Đại Sơn.
"Phương Đại Sơn, đừng tưởng rằng lớn hơn tao mấy tuổi là có thể ở trước mặt tao diễu võ giương oai, mày chỉ là chi dưới thôi, không có tư cách này!" Phương Như Long cúi người xuống, dùng tay vỗ mạnh vào vùng quan trọng trên mặt của Phương Đại Sơn.
Phương Dạ đứng bật dậy, biểu cảm cực kì bình tĩnh nhìn Phương Như Long.
"Bỏ cái chân thối của anh ra."
Phương Như Long giả vờ nói: "Mày nói cái gì cơ? Mày nói nhỏ quá tao không nghe được gì, nói to lên xem nào?"
Phương Dạ đột nhiên ra tay nhanh như chớp, nắm lấy một bên tai của anh ta, rồi vặn cho một cái thật mạnh.
Phương Như Long đau đớn đến mức gào thét lên, nhanh chóng nhấc chân ra khỏi người Phương Đại Sơn.
"Đau quá, đau quá, buông tao ra ngay!"
Tất cả những người làm việc vặt đều ngơ ngác đờ đẫn, bọn họ có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Phương Dạ lại dám trực tiếp ra tay. Phải biết rằng quy định của dòng họ Phương cực kì nghiêm khắc, địa vị của chi trên vô cùng cao, cách xa chi dưới, cho dù như thế nào, chi dưới dám động đến chi trên là điều tối kỵ!
Phương Dạ thản nhiên nói: "Cái tai này của anh cái gì cũng không nghe được, có lẽ là bị bụi bẩn bít lại rồi, anh có muốn tôi hộ anh làm sạch một cái không?"
Trên tai như là đang bị kìm nhổ đinh kẹp thật chặt, Phương Như Long không dám dùng sức giãy dụa, đau đến chảy nước mắt, nhưng miệng anh ta vẫn cứng cỏi: "Phương Dạ… mày, cái thằng ranh con, có bản lĩnh thì bỏ tay ra, xem ông mày đạp mày quay về trong bụng mẹ!"
"Được thôi, tôi thả tay đây." Phương Dạ cười nhạt một tiếng, thật sự là buông tay ra.
Phương Như Long được trả lại tự do, còn đang dự định sẽ đạp một cái thật mạnh vào Phương Dạ, thì trên cổ đột nhiên bị xiết chặt, thì ra Phương Dạ lại ra tay lần nữa, bóp lấy cổ anh ta rồi chậm rãi nhấc lên.
Chứng kiến cảnh Phương Như Long ít nhất cũng nặng bảy mươi đến tám mươi cân bị Phương Dạ gầy yếu chỉ dùng một cánh tay đã nhấc lên khỏi mặt đất, những người khác ngạc nhiên tới mức rớt cằm.
Khỏe đến cỡ nào đây!
Phương Như Long gần như không thể thở nổi, khuôn mặt bị nghẹn khí đỏ bừng bừng, hai chân đạp loạn xạ, nhưng mà Phương Dạ cực kì vững vàng, vẫn tiếp tục duy trì tư thế đó.
Phương Đại Sơn đứng dậy xong rồi còn cầu xin ngược lại cho Phương Như Long: "Phương Dạ, đừng làm lớn chuyện sau này khó giải quyết, Phương Như Long dù sao cũng là chi trên, tha cho cậu ta một lần đi!"
Phương Dạ thuận tay ném Phương Như Long ra ngoài cửa, rồi lạnh lùng nói: "Nếu anh còn dám đến nhà bếp quấy rối, coi chừng tôi ném anh vào trong khe núi!"
Phương Như Long như được ân xá, lập cập rời đi, không dám nói một câu nào.
Phương Đại Sơn thở dài: "Phương Dạ, lần này cậu gây ra rắc rối lớn rồi, Phương Như Long nhất định sẽ không từ bỏ, chắc chắn sẽ trả thù cậu, cậu phải cẩn thận đấy!"
Phương Dạ mỉm cười: "Yên tâm đi, anh ta không đến còn tốt, nếu anh ta thật sự muốn báo thù, tôi nhất định sẽ làm cho anh ta vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm nay, chúng ta mặc dù là chi dưới, nhưng cũng là người, không phải súc vật để mặc cho người khác làm nhục!"
Nghe anh nói vậy, trong lòng những người khác lập tức dâng lên sự đồng cảm, những năm gần đây bọn họ đã chịu đựng đủ sự khốn nạn của Phương Như Long, ước gì có người có thể dạy dỗ anh ta thật cẩn thận!
Sao chổi chuyên gây sự đã đi khỏi, nhà bếp rất nhanh khôi phục lại trạng thái bận rộn như ban đầu.
Mà lúc này đây, con trai trưởng họ, nho nhã, lịch sự, đang đưa Tô Diệu Anh đi tham quan nhà thờ tổ.
Anh ta chỉ vào một bức tường làm bằng đá cẩm thạch khắc đầy tên nói: "Cô Tô xem này, trên tường này chính là gia phả của dòng họ Phương, cho dù là chi trên hay chi dưới, tất cả mọi người mang họ Phương đều được khắc tên vào đây."
"Ồ."
Tô Diệu Anh cầm máy ảnh chụp liên tục mấy tấm, đúng lúc ánh mắt của cô ta lướt qua một góc khuất trên bức tường thì đột nhiên phát hiện một cái tên khiến cô ta cảm thấy hứng thú.
Phương Dạ!
Sẽ không trùng hợp đến thế chứ, chẳng lẽ anh ấy cũng là người trong dòng họ Phương?
Tô Diệu Anh thầm nghĩ trong lòng, chỉ vào cái tên khắc trên đó hỏi: "Ngài Phương, người mang tên Phương Dạ này có tham gia lễ giỗ tổ hôm nay không?"
"Phương Dạ? Chắc là có tham gia." Phương Hằng có phần không hiểu nổi: "Người đó chỉ là chi dưới, nếu như tới đây, theo quy định chắc là tới phòng bếp làm việc vặt."
Tô Diệu Anh mỉm cười nói: "Anh có thể đưa tôi đến phòng bếp tham quan một chút được không?"
Phương Hằng nhíu mày: "Cô Tô, phòng bếp chỉ toàn lửa với khói, vừa bẩn vừa hôi, không có gì đẹp mắt đâu."
Là con trai trưởng họ quyền cao chức trọng, anh ta thật sự không muốn đến những nơi như phòng bếp, không xứng với thân phận của anh ta!
"Tôi cảm thấy rất hứng thú với văn hóa ẩm thực của các anh cho nên chỉ muốn nhìn xem cách chế biến đồ ăn như thế nào thôi." Tô Diệu Anh lơ đãng nói: "Đối với một nhiếp ảnh gia về phong tục tập quán dân tộc như tôi, bẩn và hôi không phải vấn đề to tát gì."
Phương Hằng không có cách nào, chỉ có thể đồng ý: "Vậy được rồi, tôi dẫn em đi xem."
Anh ta mời Tô Diệu Anh đến tham gia lễ giỗ tổ, thật ra là vì mục đích theo đuổi cô gái bạch phú mỹ đỉnh cấp này. Tất nhiên sẽ trăm phương ngàn kế lấy lòng cô ta, đừng nói là đi tham quan phòng bếp, kể cả cô ta muốn tham quan chuồng heo cũng được!
Dòng họ Phương cũng coi là có chút tiếng tăm nhưng ra khỏi huyện Lê thì chẳng là cái gì, còn dòng họ Tô thì đứng đầu trong toàn bộ các dòng họ ở tỉnh Nam Lĩnh, chính là danh môn vọng tộc đàng hoàng, chỉ cần có thể trở thành rể hiền của dòng họ Tô. Phương Hằng coi như là một phát bay lên trời, tương lai sau này có thể thêm một dấu ấn mạnh mẽ vào lịch sử dòng họ Phương, làm rạng danh tổ tiên…