"Động tác nhanh thật!"
Trong lòng đại sư huynh hoảng hốt, đang định giơ tay lên đỡ, một cước nhanh như gió đã đập vào mặt!
Sau một tiếng "bốp" vang lên, đại sư huynh bị cú đá xoáy gió đá lùi mấy bước.
Từ Lệ nhíu mày, dù Kim Thành Văn là người có thái độ kiêu ngạo, nhưng hiện tại nhìn qua đúng thật kiêu ngạo có bản lĩnh, xét về sức mạnh và tốc độ hay là chiêu thức, anh ta đều có thể đè bẹp đại sư huynh!
Nếu chính mình đối kháng với anh ta, tốc độ và chiêu thức có thể nhỉnh hơn một nửa, nhưng mà so về sức mạnh chắc chắn không bằng!
Thắng bại chắc khoảng năm mươi năm mươi thôi.
Từ Lệ đoán rất chính xác, sau ba tới năm hiệp đấu, đại sư huynh đã bị một cú đá xoáy góc độ xảo quyệt đánh trúng cằm, ngay lập tức ngã xuống đất không đứng dậy được.
"Chỉ với trình độ này mà còn muốn khiêu chiến với tôi, võ thuật truyền thống Trung Quốc của các cậu đúng là rác rưởi!"
Kim Thành Văn cười sảng khoái, giơ ngón tay cái về phía đại sư huynh.
Đương nhiên là giơ ngược xuống dưới.
Nhóm học viên đang vây xung quanh xem mặc dù trong lòng thấy căm phẫn, nhưng thực lực của bọn họ còn yếu hơn nhiều so với đại sư huynh, xông lên chính là tặng đầu cho anh ta mà thôi.
"Với trình độ cùi bắp này của các cậu, thêm một vài người cũng không có vấn đề gì!" Kim Thành Văn ngoắc ngón tay với nhóm học viên: "Nhìn mấy cậu hình như không phục lắm, cùng xông lên đi, đánh tới khi nào mấy cậu thấy tâm phục khẩu phục!"
Hầu hết mấy tên học viên đều là người trẻ tuổi, mặc dù quyền pháp cũng chỉ học không được thành thạo lắm, nhưng cũng không cản trở hành động nhiệt huyết của bọn họ.
"Lại còn nói Hoắc Gia Quyền là khua chân múa tay, bọn họ đúng là khinh người quá đáng!"
"Dù sao tôi cũng không nhịn được!"
"Được, tôi cũng không tin là nhiều người xông lên như thế còn không đáng ngã nổi anh ta!"
"Thế thì lên đi!"
Từ Lệ còn không kịp ngăn cản, mười mấy nam học viên ngay lập tức lao lên vây xung quanh, đấm đá về giữa sân, miệng la hét không ngừng.
Anh em nhà họ Kim có đôi chân và sức mạnh hơn người, ra tay tàn nhẫn, về cơ bản những học viên này hợp lại cũng không bằng, ai bị trúng một cước chỉ có nằm mà kêu gào thôi.
Những người vây xem Taekwondo thì lại lớn tiếng vỗ tay reo hò.
"Quản lý Kim thật là lợi hại mà, một mình một người mà đấu riêng với bảy tám người cũng không bị rơi vào thế hạ phong!"
"Cái này cần gì phải nói, anh ta chính là cao thủ đai đen sáu đẳng, cả thành phố Hoa Hải này cũng không tìm được mấy người như thế đâu!"
"Quản lý Kim nói không sai, quả thật mấy môn võ truyền thống của quốc gia đều chỉ là phô trương, đến đánh tập thể còn đánh không lại Taekwondo thế này, may mắn là tôi không mắc mưu."
"Tôi vẫn cảm thấy phó quản lý đẹp trai hơn một chút, thật muốn gả cho anh ấy!"
"Cậu đúng là đồ mê trai..."
Hai phút sau, những nam học viên của phòng tập Hoắc Gia Quyền đều nằm trên mặt đất, toàn quân thất bại...
Kim Thành Văn làm màu vỗ vỗ phủi đi lớp bụi vốn không hề tồn tại trên đế giày anh ta: "Cô Từ, bây giờ tôi có thể khiêu chiến với cô rồi chứ?"
"Hừ, đến đây đi!"
Nhóm học viên bò ra khỏi sân để nhường lại khoảng trống, hai người đứng trên sân giằng co.
Sau khi hành lễ, Từ Lệ khẽ quát lên một tiếng chủ động tấn công trước.
Bởi vì sức mạnh không đủ, cô quyết định áp dụng chiến thuật đánh du kích, dựa vào ưu thế tốc độ thì đầu tiên phải tìm ra nhược điểm của đối phương, sau đó tung đòn chí mạng.
Kim Thành Văn hình như đã đoán được ý đồ của Từ Lệ, anh ta tạm thời không dùng chân, chuyển sang dùng những nắm đấm thẳng linh hoạt giống như con dao để chống trả đối thủ.
Tốc độ của anh ta không còn khác biệt quá nhiều, cứ như vậy, lợi thế của Từ Lệ sẽ dần dần biến mất không còn gì.
Hai người liều mạng tung ra vài quyền hướng về phía đối phương, Từ Lệ chịu một chút vất vả, Kim Thành Văn đánh càng ngày càng hăng, sau khi đã quen thuộc nhịp độ của đối phương, anh ta đột nhiên thu quyền, lắc chân và đạp mạnh vào phần eo của Từ Lệ một cái.
"Đánh hay lắm!"
Hóa ra Từ Lệ đã sớm đề phòng chiêu này của anh ta, sau khi xoay người né tránh dễ dàng, thừa dịp đối phương còn chưa thu hết chiêu đã đấm một quyền về phía mặt anh ta!
Nhưng mà quyền vừa tới trước mặt, khóe miệng Kim Thành Văn hơi hơi nhếch lên, anh ta giơ tay trái lên chặn lại cú đấm của Từ Lệ.
Từ Lệ bị bất ngờ không kịp thay đổi chiêu thức, đã bị một cú đá về phía trước đạp thẳng vào bụng, phải lùi lại về phía sau vài bước.
"Thấy bở thì đào, thấy mềm thì đục", đương nhiên Kim Thành Văn biết rõ đạo lý này, ngay lập tức dốc sức bắt kịp.
Dưới những đòn ra chân như vũ bão, Từ Lệ chỉ có thể vất vả mà chống đỡ.
"Cô Từ, cô bây giờ như nỏ mạnh đã hết đà, vẫn nên ngoan ngoãn đáp ứng làm người phụ nữ của tôi, tránh lại chịu khổ!"
Từ Lệ cắn môi không nói lời nào, nhưng ánh mắt quật cường đã nói lên hết thảy.
Bởi vì phải liên tục chống đỡ đòn tấn công dữ dội của đối phương, cánh nay non mịn của cô ta bắt đầu run lên nhè nhẹ, đại sư huynh thấy rất đau lòng, chỉ biết lớn tiếng nói: "Sư muội, đừng kiên trì, nếu còn cố chống đỡ như vậy tiếp thì em thật sự sẽ bị thương nặng đấy!"
Thấy sư tỷ bị người ta hành hạ, có một vài nữ học viên che mắt lại không dám nhìn nữa.
"Tôi sẽ không thừa nhận thất bại!"
Mặc dù cánh tay đã tê dại nhưng Từ Lệ vẫn không tỏ ra yếu đuối.
Hiện giờ ưu thế nghiêng hẳn về phía Kim Thành Văn, nhưng anh ta vẫn thấy có chút thẹn quá hóa giận vì còn chậm chạp chưa hạ gục được đối phương.
Người phụ nữ này rõ ràng lung lay sắp ngã xuống, thế nhưng lại cố tình không ngã, thật đáng ghét mà!
Những đòn tấn công liên tục cũng khiến chân anh ta có cảm giác khó chịu, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, chỉ sợ Từ Lệ không ngã, mà chính mình sẽ bị mệt quá mà ngã xuống, như vậy chẳng phải là bị cười chết à?
"Cô Từ, nếu như cô vẫn không đưa ra lời nhận thua, tôi phải ra tuyệt chiêu đấy, cô cũng đừng nên hối hận!"
"Có... Có chiêu thức gì ghê gớm cứ việc đánh ra đi, đừng giống như đàn bà mà lề mề không đánh!"
"Cô, cô lại dám xúc phạm tôi à?"
Ở quê hương của Kim Thành Văn, trọng nam khinh nữ chính là truyền thống, nếu trực tiếp nói một người đàn ông giống đàn bà, thì đây chính là sự xúc phạm nghiêm trọng nhất, thời cổ đại còn đến mức phải quyết đấu sống chết nữa đấy.
Kim Thành Văn giận quá mất khôn, ngay lập tức bật người xuất ra tuyệt chiêu ba cú đá của chính mình!
Đây chính là chiêu thức song phi trứ danh của Taekwondo mà giờ cải tiến thành sát chiêu, nó có thể ở khoảng thời gian rất ngắn mà đá trúng ba lần vào một mục tiêu. Hơn nữa lực tấn công tăng dần theo bậc, sức công phá của cú đá cuối cùng có thể gấp đôi lực tấn công của cú đá đầu tiên, thực lực của đối phương kém một chút về cơ bản là không thể ngăn cản nổi.
Kim Thành Văn dồn lực vào hai chân, quát lớn: "Người phụ nữ ngu ngốc này, đây chính là cô ép tôi, chịu chết đi!"
"Xin chào, cơm hộp đến rồi đây... Ấy? Tại sao lại đông người thế này?"
Sau khi nhìn về đám người đang đứng vây quanh sân, vẻ mặt của Phương Dạ vừa mới chạy tới phòng tập Hoắc Gia Quyền bỗng dưng trở nên mờ mịt khó hiểu.
Anh cũng không nhìn thấy Từ Lệ đang đứng giữa sân.
Như bị bị tiếng nói làm xao nhãng, ba cú đá của Kim Thành Văn đột nhiên gián đoạn...
"Xin lỗi, quấy rầy mọi người một chút, cho hỏi ai vừa gọi trà bưởi mật ong này thế nhỉ?" Tuy bị mọi người nhìn vào có chút sợ hãi nhưng Phương Dạ vẫn kiên trì hỏi.
"Là của tôi, ở trong này!"
Bên trong đám người, đại sư huynh liều mạng vẫy tay...