Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Vạn Trạch Thiên)

Tấm thép chống đạn của chiếc xe này rất dày, trọng lượng cả xe ít nhất cũng phải hơn năm tấn, muốn nâng cũng không nâng nổi!

Cho dù bây giờ gọi xe cần cẩu đến, đợi làm xong mọi việc thì đã muộn rồi, còn rước dâu cái mông gì nữa?

Trong lúc tuyệt vọng, Hồ Tiến chỉ đành thoả hiệp: “Người anh em, có gì từ từ nói, chuyện trước đó là tôi không đúng, xin anh hãy rộng lượng mà bỏ qua cho tôi!”

“Cậu không đúng chỗ nào, sao tôi không thấy?” Phương Dạ cười lạnh nói: “Không phải lúc nãy cậu đã nói có tiền thì muốn làm gì làm sao? Hôm nay tôi cứ không dời chiếc xe này đấy, dù sao cũng chỉ có hơn một ngàn vạn, tuỳ cậu muốn làm gì làm!”

“Chiếc xe này hơn một ngàn vạn?” Trước mặt Hồ Tiến đột nhiên tối đi, suýt nữa đã ngã ngồi xuống đất.

Có nằm mơ anh ta cũng không ngờ quả báo của mình lại đến sớm như vậy. Lúc nãy anh ta lấy xe Benz chặn đường người ta, người ta lập tức lấy chiếc xe hơn ngàn vạn đến chặn ngược lại, lại còn bày ra bộ dạng không thiếu tiền!

Có phải hôm nay anh ta ra đường chưa xem ngày không, sao chuyện máu chó như thế này cũng gặp phải…

“Dạ, người ta kết hôn cũng không dễ dàng, chuyện này bỏ đi.” Lúc này, Lý Danh Dương lại nói đỡ cho Hồ Tiến.

“Được, vậy tôi sẽ bỏ qua cho cậu một lần.” Phương Dạ cười nhạt: “Sau khi cậu xin lỗi bạn tôi, tôi sẽ lập tức lái đi.”

“Chuyện này…” Hồ Tiến hơi do dự. Tỏ ra yếu thế với người giàu có như Phương Dạ thì không sao, nhưng nếu xin lỗi Lý Dương Danh, vậy hôm nay mặt mũi của anh ta sẽ không còn nữa. Sau này ở trước mặt vợ, có lẽ anh ta cũng không thể đứng thẳng người.

Phương Dạ lười lãng phí thời gian với anh ta, làm động tác muốn rời đi: “Cậu từ từ nghĩ, chúng tôi đi trước đây.”

“Đừng đừng đừng, tôi xin lỗi còn không được sao?” Hồ Tiến không còn cách nào khác, chỉ đành cúi người xin lỗi Lý Danh Dương ở trước mặt mọi người: “Cậu em Lý, hôm nay là tôi không đúng, tôi không nên lấy xe chặn đường cậu, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”

Từ xa, Bàng Linh nhìn thấy chồng mình cúi người với bạn trai cũ, cô ta đột nhiên tức đến muốn nổ phổi.

“Sớm làm như vậy thì không phải đã xong rồi sao?” Phương Dạ giữ lời, rất nhanh đã lái chiếc Dartz Kombat mạ vàng đi.

Sau khi nhìn đoàn xe rời đi, sắc mặt của Hồ Tiến vui buồn thất thường, giống như trong lòng đang lên kế hoạch chuyện gì đó.

“Chồng, rốt cuộc lúc nãy anh làm gì vậy? Tại sao lại xin lỗi tên nghèo nàn đó?” Sau khi lên chiếc S300, Bàng Linh hỏi liên tục.

“Vừa rồi tình thế cấp bách, anh cũng chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi.” Hồ Tiến hừ lạnh nói: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ lấy lại thể diện này. Anh phải để bọn họ biết, có tiền chưa chắc có thể muốn làm gì làm!”

Đoàn xe đủ để gây chấn động cả thành phố Bạch Thuỷ chạy quanh một vòng thành phố theo phong tục, sau đó mới về nhà họ Lý. Lúc nhìn thấy con trai và con dâu bước xuống siêu xe, cha mẹ Lý và họ hàng đều sững người.

“Con trai, mấy… mấy chiếc xe này là sao?”

Trong giọng của cha Lý có chút run run, vừa nhìn là biết mười mấy chiếc siêu xe này có giá không thấp, tiền thuê chắc chắn không thể rẻ được!

Đừng nói là tiền thuê, cho dù là tiền đổ xăng một ngày cũng có thể hù chết người đấy.

Đương nhiên là Phương Dạ biết người lớn lo lắng cái gì, anh cười nhẹ nói: “Chú Lý, mấy chiếc xe này là do con mượn của bạn, không tốn tiền, một lát đưa người ta gói thuốc là được.”

Cha Lý hơi không tin: “Dạ, con làm gì có nhiều bạn bè giàu có như vậy? Nói thật với chú xem rốt cuộc đã tốn hết bao nhiêu tiền?”

Phương Dạ thề thốt nói: “Thật sự không tốn tiền, không tin chú tự mình hỏi tài xế đi.”

Mẹ Lý vỗ vỗ chồng mình: “Ông già, bây giờ là lúc nào rồi mà ông còn do dự nữa. Mau để con trai và con dâu vào kính trà đi, đừng để họ hàng chê cười, hai ông bà thông gia còn đang đợi kìa!”

“Đúng đúng đúng, kính trà trước!”

Lúc nhà họ Lý đang vô cùng ồn ào náo nhiệt, trong khách sạn Bách Thuỷ Thiên Nguyên cao cấp của thành phố Bạch Thuỷ, Phó tổng giám đốc Hồ Viễn nhận được điện thoại của em trai.

“Anh, hôm nay em mất sạch thể diện rồi, anh nhất định phải trút giận cho em!”

“Em đừng gấp, từ từ nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Hồ Tiến dặm mắm thêm muối kể lại chuyện lúc nãy, Lý Danh Dương bị anh ta miêu tả thành tên khốn chó cậy thế chủ, dựa vào người bạn giàu có mà làm nhục anh ta.

“Nhà siêu giàu tên Phương Dạ? Không thể nào, anh có không ít bạn bè ở thành phố Hoa Hải, trước giờ chưa từng nghe qua cái tên này.” Hồ Viễn lục lại hết trí nhớ của mình cũng không nhớ ra ở thành phố Hoa Hải có nhà giàu nào mang họ Phương, nghĩ lại thì có lẽ chỉ là một nhà giàu mới nổi thôi.

“Em muốn anh trút giận giúp em như thế nào?”

“Anh, có phải tên họ Lý đã đặt tiệc ở chỗ anh không?”

“Không sai, cậu ta đã đặt sảnh Tử Vi nhỏ nhất.”

“Tối nay anh hãy nghĩ cách để cậu ta không thể dùng sảnh Tử Vi, như vậy không phải là em có thể trút được cơn giận này rồi sao?” Hồ Tiến thấp giọng nói: “Tổn thất của khách sạn anh cứ tính cho em, để anh không phải khó xử!”

“Chút chuyện nhỏ này cứ giao cho anh. Quên nói với em một chuyện, Tổng giám đốc của khách sạn tụi anh đã từ chức vì bị bệnh, bây giờ trong khách sạn một mình anh quản. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì tháng sau anh có thể lên chính thức rồi!”

“Vậy thì tốt quá, chúc mừng anh thăng chức!” Hồ Tiến nghe thấy thì vui mừng khôn xiết. Lần này tốt quá rồi, có anh hai ở đây, chuyện báo thù của anh ta chắc chắn sẽ thành công!

“Được rồi được rồi, một lát anh sẽ đi sắp xếp. Hôm nay là ngày vui của em, em thả lỏng tâm trạng một chút, tối nay hai chúng ta đi uống vài ly.”

“Vâng, anh hai…”

Sau khi cúp máy, Bàng Linh vội vàng hỏi: “Sao rồi? Anh của anh có đồng ý không?”

“Còn phải nói, đó là anh ruột của anh mà!” Hồ Tiến đắc ý nói: “Cục cưng, tối nay em cứ chờ xem kịch hay đi. Anh bảo đảm tiệc rượu của tên họ Lý đó chắc chắn sẽ không tổ chức được, cho bọn họ tức chết!”

Bàng Linh nghi hoặc nói: “Không phải anh của anh chỉ là một Phó tổng giám đốc thôi sao, anh ấy còn có khả năng này sao?”

“Anh ấy sắp lên chính thức rồi.” Hồ Tiến cười nói: “Bây giờ khách sạn do một mình anh ấy quản, dù tên Phương Dạ có nhiều tiền thế nào thì cũng không thể làm gì. Bích Thuỷ Thiên Nguyên là tài sản của nhà họ Tần ở Hoa Hải, ở trước mặt người ta, loại nhà giàu mới nổi như anh ta không bằng cả sh*t!”

“Vậy thì tốt quá, cuối cùng cũng có thể trút giận rồi!”

Màn đêm còn chưa buông xuống, trước cửa khách sạn Bích Thuỷ Thiên Nguyên đã vô cùng náo nhiệt. Mấy cặp vợ chồng kết hôn trong cùng một ngày đều chọn đãi tiệc ở đây, bởi vì Lý Danh Dương đặt sảnh tiệc nhỏ nhất nên vị trí đứng cũng khó thấy nhất.

Phương Dạ chịu trách nhiệm đứng ở một bên đón khách. Anh bớt chút thời gian rảnh nói: “Dương Tử, tôi thấy cậu cũng mời không ít khách, tại sao không đặt chỗ to hơn?”

Lý Danh Dương cười khổ nói: “Những sảnh lớn hơn của khách sạn đều đã được đặt hết rồi, tôi có thể đặt được sảnh Tử Vi là đã xem như may mắn lắm rồi!”

“Không thể chọn khách sạn khác sao?”

“Khách sạn khác cũng vậy thôi. Cậu tưởng ở đây là thành phố lớn như Hoa Hải sao, có thể đặt được chỗ là không tệ rồi!”

Đang nói chuyện, lại có thêm một cặp vợ chồng ra đứng vị trí đón khách, còn là vị trí chính giữa có tầm nhìn tốt nhất, trong phút chốc đã che mất hơn nửa người Lý Danh Dương và Nhan Đình Đình…

 

 
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!