Sau khi nghe Phương Dạ đưa ra điều kiện bổ sung xong, trên trán Mã Thiết Sơn lập tức xuất hiện vài tuyến đen, nhưng ông ta cũng không phản đối mà đồng ý luôn.
Phạm Ngọc Lan có chút quan tâm, hỏi: “Con trai, người này thoạt nhìn rất mưu mẹo đấy, con cảm thấy mình thắng được ông ta không?”
Dù con trai bà có thể lấy được một trăm triệu đi nữa nhưng nếu thua thì bà ấy cũng rất đau lòng...
Phương Dạ an ủi: “Mẹ yên tâm đi, con trai mẹ từ xưa đến nay chưa bao giờ đánh trận không nắm chắc phần thắng, một đấm của con có thể xử lý dễ dàng tên già đầu này.”
Giọng nói của anh không cố ý hạ thấp, hoàn toàn bị đối phương nghe thấy, tuyến đen trên trán Mã Thiết Sơn càng ngày càng nhiều, nhưng ông ta vẫn duy trì thân phận, không mở miệng nói lời mỉa mai.
“Vậy thì tốt rồi.” Phạm Ngọc Lan lại nói: “Nhưng con phải khống chế tốt sức lực của mình đấy, đừng mới đấm người ta một cái thôi mà người ta đã sinh bệnh, đến lúc đó sẽ bị kiện đấy, không ổn đâu!”
“Nhìn qua thì cơ thể của ông ta khá rắn chắc đấy, nhưng có lẽ nhìn thì ngon đấy mà chắc không dùng được đâu nhỉ...”
“Khụ khụ!” Mã Thiết Sơn cuối cùng cũng không nghe nổi nữa, cố ý ho khan vài tiếng: “Người anh em, vừa rồi tôi quên nhắc tới một chuyện, trước khi thi đấu, cậu nhất định phải ký vào giấy sinh tử để chứng minh hai bên tự nguyện tham gia, cho dù trong lúc thi đấu có xảy ra bất kỳ trường hợp thương vong gì, thì bên kia cũng không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào.”
“Vậy thì tốt rồi, tôi còn đang sợ nếu tôi đấm một cái sẽ đấm chết ông đây.” Phương Dạ lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Mã Thiết Sơn: “...”
Sau khi Lưu Phỉ dặn dò vài câu, nữ quản lý xinh đẹp vội vàng mang giấy bút đến.
“Chết sống có số, giàu sang nhờ trời, nếu như người anh em thật sự có bản lĩnh này, thì thầy Mã tôi đây tất nhiên sẽ nhận mệnh!” Sau khi ký vào giấy sinh tử, Mã Thiết Sơn đắc ý nói: “Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cậu một câu, người như tôi sẽ không nhẹ tay trong lúc thi đấu đâu, vậy nên cậu phải tự lo liệu lấy!”
Phương Dạ chưa kịp lên tiếng, thì Lưu Phỉ đã hả hê nói: “Giấy sinh tử đã ký xong rồi, vậy thì để tôi giới thiệu lai lịch của đại sư Mã, ông ta là đệ tử đời thứ hai của phái Hỗn Nguyên ở Hà Bắc, đã nhiều lần giành chức vô địch trong các cuộc thi võ thuật và đánh bại rất nhiều cao thủ võ sĩ nước ngoài, người trong giới võ thuật gọi ông ta là Thiết Sơn Vương của phái Hỗn Nguyên!”
Một cái tên vừa vang dội vừa bá đạo như vậy khiến mấy bác gái nghe xong đều hơi ngạc nhiên, biểu cảm của những người khác cũng tương tự.
Tất cả mọi người đều chỉ là người bình thường, sao có thể biết mấy chuyện ở giới võ thuật?
“Ồ, nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu.” Phương Dạ hờ hững chắp tay: “Đừng nói nhảm nữa, bây giờ chúng ta bắt đầu luôn đi.”
Nhìn thấy hành động qua loa rõ ràng của anh, vẻ tự mãn trên mặt Lưu Phỉ lập tức đình trệ, trong lòng Mã Thiết Sơn cảm thấy có chút không vui, người thanh niên này thật là lỗ mãng, theo lý mà nói, ít nhất cũng phải gọi tôn kính một tiếng thầy chứ...
Đám đông nhanh chóng tạo thành một vòng tròn lớn, Phương Dạ và Mã Thiết Sơn lần lượt đứng ở trung tâm vòng tròn, khoảng cách giữa hai người cách nhau hơn một mét, đây là khoảng cách hoàn hảo để phát huy sức mạnh nắm đấm của bọn họ.
Mã Thiết Sơn cẩn thận làm tư thế dáng đi ngựa, nhưng lại lạnh nhạt nói: “Người anh em, ai tới trước nào?”
“Người trong nước chúng tôi trọng kính già yêu trẻ, vậy nên ông đi trước đi.” Phương Dạ cười toe toét nói: “Tránh cho việc sau khi đánh bại ông bằng một đấm, lại nói người trẻ như tôi không biết võ công, vậy thì khó nghe lắm?”
Sau khi nghe những lời của anh xong, trên trán của người nào đó lập tức nhân đôi tuyến đen...
"Nếu đã như vậy, lão phu cũng không khách khí nữa, tiếp chiêu đi, đây là cú đấm thứ nhất!”
Mã Thiết Sơn bỗng hạ thấp người xuống, sau đó hạ thấp vai và hóp bụng lại, ngưng tụ lực dưới bụng trên nắm tay phải của mình, sau đó vung thẳng ra, nhắm vào ngực của Phương Dạ.
Chiêu này thoạt nhìn bình thường, tốc độ cũng không nhanh, trên nắm đấm cũng không có luồng gió nào, cảm giác không mạnh bằng cú đấm vừa rồi của vệ sĩ.
Nhưng mà, chỉ có cao thủ chân chính mới biết, một đòn này ẩn chứa nội lực cực mạnh, được chia thành ba tầng, một tầng càng mạnh hơn một tầng, có thể chồng chất lên nhau một cách hoàn hảo, để tầng cuối cùng có thể gây ra lực sát thương lớn nhất, hạ gục kẻ thù trong một lần.
Nắm đấm chưa tới, nhưng lực đã tới!
Trong khoảnh khắc ra đòn, một cảm giác áp bách mãnh liệt khiến Phương Dạ biết mình đã đánh giá thấp đối thủ, nhưng anh cũng không hoảng sợ mà lập tức ngưng tụ áo giáp sừng trên ngực, vì an toàn, thậm chí anh còn một hơi ngưng tụ ra năm tầng!
Rắc!
Sau một tiếng giòn vang, lực của nắm đấm đã phá vỡ hoàn toàn tầng áo giáp sừng thứ nhất.
Nhưng chỉ thế thôi sao?
Ngay lúc trong đầu Phương Dạ vừa lóe lên ý nghĩ này, trong đầu ý nghĩ này vừa lóe lên, đòn thứ hai đã xông tới, đánh vỡ tầng thứ hai của áo giáp sừng, tầng thứ ba của áo giáp sừng xuất hiện một vết nứt!
Á đệt, quả nhiên ông già này có chút kỹ năng thực sự.
Phương Dạ không có thời gian để suy nghĩ nhiều, lực thứ ba đã đến.
Rắc rắc rắc!
Dưới sự tàn phá chồng chất của ba đòn, tất cả năm lớp áo giáp sừng đều bị phá vỡ ngay lập tức, phần thân trên của Phương Dạ rung chuyển với chút lực còn lại, nhưng phần thân dưới của anh vẫn không chuyển động tí nào.
“Nhóc con, vậy mà có thể đỡ được ba đòn của tôi!” Trên mặt Mã Thiết Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vốn dĩ ông ta tưởng chắc hẳn đối phương chỉ có thể đỡ được một hai tầng lực thôi, nhưng không nghĩ tới, vậy mà sau khi đỡ được hết ba tầng lực, cơ thể chỉ khẽ lung lay thôi!
Rốt cuộc người này có lai lịch gì, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có tu vi như thế, thật là đáng sợ!
Trong lòng Mã Thiết Sơn nổi lên một trận sóng gió, thật ra Phương Dạ cũng không khá hơn bao nhiêu, bởi vì áo giáp sừng của anh nhiều nhất chỉ có thể chồng lên năm tầng thôi, nếu như cú đấm thứ hai mạnh hơn nữa, thì sợ người chịu thiệt vẫn là anh.
Anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, trực tiếp sử dụng các điểm kỹ năng nâng cấp trên áo giáp sừng, chỉ thấy kỹ năng này lập tức biến đổi, trở thành Linh Giáp Thuật hoàn toàn mới!
Cùng lúc đó, cú đấm thứ hai của Mã Thiết Sơn cũng tung ra, lần này ông ta không tiếc chút sức lực nào, trực tiếp vận dụng lực gấp năm lần mạnh nhất của mình!
Nếu cú đấm này thật sự đánh xuống, thì lực mà nó bạo ra sẽ mạnh đến mức ngay cả bức tường đá cũng không thể chịu nổi chứ nói gì là một người đang sống sờ sờ.
Mã Thiết Sơn cũng không dám khinh thường, dù sao thì anh cũng đã ký giấy sinh tử, cho dù đánh chết đối phương cũng không có vấn đề gì!
Khi Phương Dạ xoay chuyển suy nghĩ của mình, một tấm khiên áo giáp hoàn toàn trong suốt không biết từ đâu bay ra trước ngực anh, trong cơ thể anh dường gì có thứ gì đó hơi bị kéo ra.
Cảm giác kỳ lạ này... Sao lại không khác gì nhiều khi thiên sứ dùng Diệt Tà vậy nhỉ?