Trương Xuân Kiều bày ra vẻ mặt ''quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi'', mỉm cười nói: ''Bà xem, tôi nói đúng chứ Ngọc Lan, con trai bà thực sự rất bận.''
Gương mặt Phạm Ngọc Lan hơi xám ngắt, nhưng dù sao cũng là người lớn tuổi, bà nhanh chóng trấn tĩnh lại: ''Hahaha, chắc là vậy, dẫu sao con trai tôi cũng là người làm chuyện lớn, tài sản dưới tên nó nhiều như thế, bận tới nỗi không nghe điện thoại cũng đúng thôi...''
Một bà bác tóc ngắn ngồi cạnh bà ấy tò mò hỏi: ''Ngọc Lan, thế bà có thể nói xem rốt cuộc con trai bà có sự nghiệp gì ở Hoa Hải không?''
Phạm Ngọc Lan ấp úng: ''Cái đó... thật ra tôi cũng không rõ, chỉ vô tình nghe nó nhắc tới mấy lần thôi.''
Bà bác kia truy hỏi tới cùng: ''Nếu thằng bé từng nhắc tới thì bà cứ kể vài câu đi, chẳng lẽ không nhớ chút nào?''
''Đúng rồi, nó có mở một quán trà sữa!''
''Quán trà sữa?'' Mấy bà bác quay sang tròn mắt nhìn nhau cười, ý vị hiện cả trong ánh mắt.
Tiết Kim Liên cười, nói: ''Ngọc Lan à, chẳng phải bà nói là Phương Dạ làm chuyện lớn sao? Quán trà sữa thì có vẻ... không giống sự nghiệp lớn lắm nhỉ?''
Phạm Ngọc Lan chỉ đành cứng cổ cứng miệng mà tiếp tục: ''Cái đó... hình như thằng bé còn có một phố thương mại... tên Kim gì ấy nhỉ..."
Mẫu bà bác kia lộ rõ vẻ mặt coi thường.
Có một con phố thương mại ư? Sao bà không nói luôn cả cái thành phố Hoa Hải này là của con trai bà đi...
''Được rồi được rồi, Ngọc Lan à, chắc bà cũng không tin lắm lời con trai mình nói nhỉ? Trước đây còn nói cái gì mà biệt thự view biển vịnh Ngự Hải, chắc cũng là nói dóc thôi đúng không?'' Trương Xuân Kiều vừa cười vừa nói: ''Nói thật thì, mấy người bạn học già chúng tôi trước giờ đều nghe cho vui chứ chưa từng nghĩ đó là thật, bà cũng đừng để ý quá.''
Gương mặt già nua của Phạm Ngọc Lan đỏ bừng, không biết nên nói gì.
Thấy bà trầm mặc không nói gì, mấy bà bác kia tưởng bà đang xấu hổ vì bị bóc mẽ, mặt người nào người nấy đều hiện ra ý cười lạnh nhạt.
Mặc dù là bạn học có mối quan hệ khá tốt, nhưng bọn họ cũng chưa đến mức độ quá thân thiết, cuối cùng Tiết Kim Liên, người có quan hệ tốt nhất với Phạm Ngọc Lan lại lên tiếng giảng hòa: ''Ngọc Lan bà đừng như vậy, tôi tin chắc là bà bị con trai gài bẫy, chuyện này không trách bà, A Kiều, thế tiếp theo chúng ta nên làm gì?''
Trương Xuân Kiều thản nhiên nói: ''Mọi người yên tâm, thực ra tôi đã sắp xếp đâu ra đó cho chuyến đi Hoa Hải lần này rồi, sau khi xuống xe, cháu trai tôi sẽ lái ô tô tới đón chúng ta đi ăn, ăn uống no say rồi chúng ta sẽ xuống phố đi dạo mua sắm, buổi tối chúng ta sẽ ở trong khách sạn năm sao Thụy Hào, cháu tôi sẽ trả toàn bộ chi phí, các bà thấy sao?''
Mấy bà nghe xong còn có thể nói gì được nữa, đương nhiên là giơ hai tay tán thành rồi, Phạm Ngọc Lan chỉ có thể cười trừ, không dám hé răng câu nào, trong lòng thầm mắng thằng con chết tiệt không biết bao nhiêu lần...
''Hắt xì!'' Phương Dạ đang nói chuyện vui vẻ chợt hắt xì một cái, suýt thì dọa chết Thẩm Điền.
Em gái hiểu chuyện vội đưa khăn giấy cho Phương Dạ: ''Anh sao vậy? Không phải do điều hòa lạnh quá khiến anh cảm lạnh rồi chứ?''
''Tôi không sao, vẫn ổn, chắc là có người đang mắng tôi, đúng rồi, ban nãy nói đến đâu rồi nhỉ?'' Với thể chất của Phương Dạ, cho dù ném anh vào hầm băng cũng chẳng xảy ra chuyện gì, có mỗi cái điều hòa thì ảnh hưởng gì đến anh được chứ?''
''Nói đến chuyện anh chọn một con FreZe Nikrob EV để đấu với người ta rồi đó.'' Thẩm Điềm cười híp mắt, nói: ''Anh bịa chuyện nghe rất cuốn, nói tiếp đi, tôi thích lắm.''
Phương Dạ cười ha ha: ''Có trời đất chứng giám, tôi không hề bịa chuyện này, cơ mà như tôi đã nói, cô thích câu chuyện của tôi, hay là thích tôi?''
Thẩm Điềm bị anh trêu đỏ cả mặt, đánh nhẹ hai cái vào người anh: ''Đáng ghét, anh nhanh nói tiếp đi.''
''Được rồi, vậy tôi bịa tiếp nhé... à không, nói tiếp nhé...''
Sau khi ra khỏi trạm xe, Phạm Ngọc Lan cứ rướn cổ lên nhìn đông nhìn tây, người đi lại ở ngoài tấp nập, không nhìn thấy bóng dáng Phương Dạ đâu, cuối cùng thì niềm hy vọng duy nhất còn sót lại trong bà cũng tắt ngúm.
Tiết Kim Liên không nhịn được vỗ vai bà ấy: ''Ngọc Lan, bà đừng nhìn nữa, chắc chắn con trai bà không tới đâu, bỏ cuộc đi.''
''Thằng nhóc thối này dám không nghe điện thoại của bà, đợi gặp rồi nhất định sẽ dạy cho một bài học, haizz, có phải do hồi nhỏ đánh nó ít quá nên nó sinh hư không.'' Phạm Ngọc Lan hậm hực nói.
Trong lúc Phạm Ngọc Lan đang tức sôi cả máu, Trương Xuân Kiều nhận được một cuộc điện thoại.
''Alo, có phải cháu trai cả không? Đúng vậy, bác xuống xe rồi, giờ đang đứng đợi ở trạm xe này... Bọn bác có sáu người, hai xe chắc đủ rồi... Được, cứ thế đi nhé.''
Bà ta cúp máy xong, một bà bác lại hỏi: ''A Kiều, là điện thoại của cháu trai bà sao?''
Trương Xuân Kiều tỏ vẻ hơi đắc ý, nói: ''Đúng vậy, cháu trai tôi sợ tôi chờ lâu lên đã sớm tới rồi, thằng bé sẽ nhanh chóng kêu tài xế lái xe qua đón chúng ta thôi.''
Tiết Kim Liên bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ: ''Lại còn có cả tài xế, thế chắc xe của cháu trai bà là loại xe sang lắm nhỉ?''
''Khụ, cũng chỉ là loại xe thể thao giá tầm trăm tới vạn tệ thôi, không thật sự là xe sang ấy mà.'' Trương Xuân Kiều cười nói: ''Đứa cháu cả này của tôi chẳng có ưu điểm gì, chỉ được cái hiếu thuận lễ phép với bề trên, thằng bé đối xử với tôi như mẹ ruột nó, hơn nữa lại rất biết giữ lời, nói tới đón tôi là nhất định sẽ tới đón.''
Mấy lời sau quả thực như dao găm chí mạng, Phạm Ngọc Lan cảm thấy trong người không khỏe rồi.
Thật sự càng lúc càng tức chết, cháu người ta có tâm như vậy, còn con mình không được cái nước gì hết.
Haizz, thật là hổ thẹn!
Hai chiếc S350 màu đen nhanh chóng đỗ ở ria đường, cánh cửa mở ra, một cậu trai trẻ nhanh chân chạy tới trước mặt Trương Xuân Kiều, nho nhã lễ phép nói: ''Bác, các dì, mọi người đi đường vất vả rồi, xin mời lên xe ạ.''