Đây là một ngôi nhà nhỏ ba tầng đã khá nhiều năm tuổi rất phổ biến ở khu phố cổ của Lăng Tây. Còn chưa đi vào tầng một, Phương Dạ đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc.
“Hiện giờ em trai tôi phải uống thuốc bắc hằng ngày để điều dưỡng cơ thể cho nên trong nhà hơi nặng mùi thuốc, hai vị thông cảm cho.” Tạ Bỉnh Thiên giải thích.
“Không sao, tư liệu ở đâu?” Hồng Diệp hỏi.
“Trong máy vi tính trong phòng sách trên tầng hai, để tôi dẫn hai người lên đó.”
Lúc leo cầu thang, tai Phương Dạ bỗng dỏng lên, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng mèo kêu rất khẽ!
Anh hỏi: “Hội trưởng Tạ, trong nhà anh có nuôi mèo à?”
Tạ Bỉnh Thiên cười khổ: “Không có, tôi còn sắp không nuôi nổi mình đây này, đâu còn hơi sức đâu làm quan dọn cớt chứ?”
Phương Dạ lại hỏi: “Vậy hàng xóm nhà anh có nuôi không?”
“Chỉ có nhà bà Tiền có nuôi một con mèo Ba Tư.” Tạ Bỉnh Thiên nghi ngờ hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi thử một chút thôi.”
Tiếng mèo kêu vừa rồi có phần biếng nhác, kể cũng giống tính cách của mèo Ba Tư, cho nên Phương Dạ cũng không nghĩ ngợi nữa.
Sau khi vào phòng sách, Tạ Bỉnh Thiên mở máy tính trong góc lên trước, sau đó lấy ra hai chiếc ghế đầy bụi.
“Bình thường trong nhà không có thời gian quét dọn vệ sinh, ngại quá.” Anh ta vừa phủi bụi vừa xin lỗi.
Hồng Diệp hơi thích sạch sẽ nhưng cũng không nói gì, tính Phương Dạ thoải mái lại càng không để ý.
Sau khi khởi động máy xong, Tạ Bỉnh Thiên mở một tệp tài liệu.
“Cô Nhan xem đi, tuổi tác ba người khả nghi này đều ngoài hai mươi, trong đó có một người là sinh viên, một người là phục vụ quán bar, người cuối cùng không có việc làm, hình như là côn đồ, đặc điểm tướng mạo của họ tương đối gần giống nhau, khớp tới 85% với ảnh phục chế.”
Hồng Diệp chụp lại tên tuổi của ba người bằng điện thoại di động rồi gửi cho Tiêu Phú Quốc, nhờ ông ấy hỗ trợ thu thập dữ liệu, xem thử xem có phát hiện ra được manh mối gì không.
Phương Dạ không nuốt lời, lập tức chuyển ngay cho Tạ Bỉnh Thiên một trăm nghìn, sau đó lại hỏi: “Hội trưởng Tạ, chắc hẳn anh đã điều tra ba người này rồi phải không? Anh có thể nói cho chúng tôi nghe thử cách nhìn của anh không?”
Tạ Bỉnh Thiên cười rạng rỡ nói: “Đúng là tôi đã điều tra sơ bộ. Theo tôi thì người ít khả nghi nhất là tên côn đồ, người khả nghi nhất là cậu sinh viên.”
Hồng Diệp tò mò hỏi: “Ồ, tại sao?”
“Bởi vì tôi nghiên cứu tính cách của ba người họ thì…”
Đúng lúc Tạ Bỉnh Thiên đang nhẹ nhàng nói chuyện thì ngoài cửa sổ phòng sách bỗng dưng xuất hiện một mặt người quỷ dị, đôi mắt quỷ dị đầy oán hận liên tục đảo đi đảo lại giữa Hồng Diệp và Phương Dạ.
Phương Dạ như có linh tính mách bảo, đột nhiên quay đầu nhìn một cái, ngoài cửa sổ trống không, khuôn mặt người kia đã biến mất không còn tung tích.
“Sao thế?” Hồng Diệp phát hiện anh có gì đó là lạ.
“Không có gì, vừa rồi cảm giác như có ai đó nhìn tôi.” Phương Dạ gãi đầu một cái: “Chắc là ảo giác thôi.”
“Nghi thần nghi quỷ...” Hồng Diệp lầm bầm một câu, sau đó hỏi: “Hội trưởng Tạ, xin hỏi toilet ở đâu?”
Vừa rồi cô ta uống không ít bia nên bụng hơi căng.
“Ra ngoài đi thẳng, sau đó rẽ phải là tới.” Tạ Bỉnh Thiên nói: “Có điều đèn nhà vệ sinh ở tầng hai bị hỏng chưa kịp thay, hay là cô lên tầng ba đi cũng được.”
“Không cần.” Hồng Diệp biết em trai anh ta ở trên tầng ba nên đương nhiên từ chối.
Phương Dạ trêu chọc nói: “Nếu như thực sự sợ tối thì tôi có thể đi với cô một chuyến.”
“Nếu anh dám đi theo rình tôi, tôi thiến anh đó!” Hồng Diệp cảnh giác nhìn anh một cái.
Phương Dạ lắc đầu nói: “Không dám không dám...”
Đợi Hồng Diệp đi ra ngoài rồi, Tạ Bỉnh Thiên nói nhỏ: “Ồ, hóa ra hai người không phải một đôi à?”
Phương Dạ cười khổ nói: “Anh nhìn thế nào mà nghĩ chúng tôi giống một đôi?”
“Đương nhiên là khoen mũi rồi.” Tạ Bỉnh Thiên cười nói: “Hai người đeo khuyên giống hệt nhau, chẳng lẽ không phải là đồ đôi sao?”
Đầu Phương Dạ đầy vạch đen: “Đồ đôi chó gì, anh thấy cô gái nào động một chút đòi thiến bạn trai chưa?”
“Thấy rồi chứ, bạn gái cũ của tôi rất hay nói vậy.” Tạ Bỉnh Thiên nghiêm túc gật đầu: “Mỗi lần dạo phố thấy tôi nhìn trộm phụ nữ xinh đẹp khác là cô ấy sẽ lại dọa dẫm tôi như vậy.”
“Tính ra hai người rất là tình cảm đấy…”
Trong lúc Phương Dạ hoàn toàn câm nín, ngoài cửa phòng sách bỗng vang lên tiếng hét, chính là tiếng của Hồng Diệp!
Anh không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, xông ra ngoài như một cơn gió, nhanh chóng lao về phía phòng vệ sinh ở cuối tầng.
“Tổ trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lúc Phương Dạ vừa chạy vừa hỏi, trong bóng tối đột nhiên lóe lên ba tia sáng lạnh, anh lập tức cảm thấy gai da đầu, thuật Giác Khải gần như được khởi động theo bản năng.
Sột!
Trong không khí vang lên một tiếng vang giòn, mặc dù Giác Khải vừa hình thành kịp thời chặn được đòn tấn công của kẻ địch nhưng cũng vỡ thành vô số mảnh vỡ, trực tiếp tiêu tán trong màn đêm!
Mặc dù may mắn thoát được cú tấn công đầu tiên nhưng còi báo động trong lòng Phương Dạ không hề ngừng rú lên, anh chuyển bước chân, cơ thể nhanh chóng lùi lại nhanh như một bóng ma, nhưng đợt ánh sáng lạnh thứ hai vẫn đuổi theo anh như hình với bóng, mục tiêu tấn công chính là phần ngực có diện tích lớn nhất!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!