Phương Dạ mặc dù bất mãn nhưng vẫn không lên tiếng, thang máy nhanh chóng dừng ở tầng ba, nhưng sau khi cửa mở ra, nhóc mập kia cũng không có đi ra ngoài, mà là bấm nút tầng bốn.
Nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, Phương Dạ rốt cuộc không nhịn được: "Nhóc con, nhóc cuối cùng muốn đi tầng nào?"
Nhóc mập cười nói: "Tầng bốn."
Phương Dạ hỏi: "Vậy tại sao vừa rồi nhóc lại ấn tầng ba?"
Nhóc mập nói: "Tay mập quá, không cẩn thận bấm nhầm rồi."
Nhìn thấy thang máy đã đến tầng bốn, Phương Dạ không nói nữa, không ngờ sau khi cánh cửa mở ra, thằng nhóc mập không đi ra ngoài, mà ngược lại nhấn tầng năm.
Phương Dạ vốn đã rất nóng lòng, bây giờ lại có chút tức giận: "Bạn nhỏ, vừa rồi không phải nhóc nói muốn lên tầng bốn à, sao lại biến thành tầng năm rồi?"
Nhóc mập lại cười nói: "Thật ngại quá chú shipper, cháu đột nhiên cảm thấy tầng bốn không thích hợp, vẫn là tầng năm thì tốt hơn."
Phương Dạ tức giận nói: "Chú có việc gấp muốn lên sân thượng, nhóc có thể dừng nghịch như vậy không, đến tầng năm rồi thì đi ra cho chú!"
Nhóc mập trợn mắt nhìn anh: "Ai nghịch chứ? Cứ cho là chuyện của chú gấp, lẽ nào chuyện của người khác lại không gấp sao? Thang máy này vốn là dùng công cộng, có bản lĩnh thì chú tự mình xây một cái đi, muốn lên muốn xuống thì tùy chú!"
Thì ra thằng nhóc xấu xa này đang cố ý trêu người!
Phương Dạ tức giận: "Nhóc con, chú đang vội cứu người, nhóc cứ thử quấy rối một lần nữa xem?"
Nhìn thấy đối phương thực sự tức giận, nhóc mập cũng có chút chột dạ, đành phải nói: “Được rồi, được rồi, tôi nhất định xuống tầng năm, ai không xuống thì làm chó con!"
Má nó, thằng nhóc mập này đúng là khinh người quá đáng, lại có thể đổi cách mắng người là chó?
Phương Dạ mặc dù nghe được ý tứ trong lời nói của đối phương nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, quên đi quên đi, nó chỉ là một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh thôi mà, bản thân bây giờ có việc lớn phải làm, không cần chấp nhặt với nó.
Đinh!
Sau một tiếng vang nhỏ, cửa thang máy đến tầng năm chậm rãi mở ra, nhóc mập quả nhiên làm bộ muốn đi.
Nhưng ngay trước khi ra khỏi cửa, thằng nhóc xấu xa này thực sự đã dùng cả hai tay ra trận, ấn điên cuồng vào tấm sàn thang máy. Tốc độ tay nó cực kỳ nhanh, chờ lúc Phương Dạ lấy lại tinh thần, hai phần ba số tầng đều đã bị ấn rồi!
Con mẹ nó!
Nhìn thấy thao tác rối loạn của đối phương, Phương Dạ suýt nữa tức đến thổ huyết, mà thằng nhóc mập đã bỏ chạy, vừa chạy còn vừa quay đầu lại làm mặt quỷ.
"Ông chú shipper thối, cứ từ từ mà gấp đi, ha ha... lêu lêu!"
Vừa lúc nó đang cười điên cuồng, cái mông thịt đột nhiên bị đá một cú thật mạnh, cả người lập tức bay lên, hóa ra là trước khi cửa thang máy đóng lại Phương Dạ đã duỗi chân ra, vừa vặn đá mạnh vào mông nó.
Ầm một tiếng lớn, thằng nhãi con trực tiếp bị đá dính chặt vào tường, sau đó từ từ trượt xuống, đầu óc ong ong, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Phương Dạ kiểm soát lực rất tốt, chỉ làm cho nó cảm thấy đau đớn, cũng không có bị thương...
“Hừ, nếu không phải vì nhóc còn là vị thành niên, anh đây nhất định sẽ tìm nhóc PK thật!” Phương Dạ bực bội xóa hết các nút tầng khác, cuối cùng thang máy cũng thuận lợi lên đến đỉnh của tòa nhà.
Khóa cửa trên sân thượng quả thật đã bị phá hỏng, bên cạnh có một chiếc cờ lê to bản mới tinh, rõ ràng là vừa mới mua từ cửa hàng kim khí, Phương Dạ ba hai bước đã chạy tới, tập trung nhìn kĩ, chỗ có người ngồi lúc trước đã trống không rồi!
Má nó, không lẽ là chậm một bước rồi?
Phương Dạ lập tức vô cùng chán nản, thực sự hận mình không nhanh chóng quyết định đá thằng ranh con đó ra sớm một chút, làm bản thân không cứu được cô gái đáng thương kia...
Ngay khi anh đang mất hết ý chí, chuẩn bị lên sân thượng xem xét tình hình, một giọng phụ nữ đột nhiên từ bên cạnh truyền đến: "Này, anh trai có chuyện gì thế, mua một thùng bia mà sao lại chậm như vậy?"
Phương Dạ quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp say rượu đang ngồi ở rìa kia của sân thượng, chu cái miệng nhỏ bất mãn nhìn mình.
Vẫn may, hóa ra người này không nhảy lầu, chỉ thay đổi chỗ ngồi mà thôi!
Phương Dạ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng vác bia chạy qua.
Sau khi nhìn thấy mặt anh, Điền Nhân đột nhiên nói: "Ơ, sao nhìn cậu có chút quen mắt, chúng ta đã từng gặp qua rồi sao?"
Dưới ánh trăng sáng, Phương Dạ cuối cùng cũng nhận ra cô ta: "Thì ra là cô, biên tập Điền?"
“Biên tập Điền cái gì, đó là trước đây, bây giờ tôi chỉ là một kẻ lang thang thất nghiệp thôi!” Điền Nhân tự giễu cười, sau đó cầm lon bia mở ra một tiếng, rồi đưa cho Phương Dạ: "Nào, gặp nhau hà tất phải là quen biết, có duyên tự khắc sẽ gặp nhau, uống với tôi mấy lon chứ?"
Phương Dạ thấy chỗ ngồi của Điền Nhân khá nguy hiểm nên không từ chối, ngồi xuống bên cạnh cô ta, cầm lấy bia đồng thời còn thuận tay ôm eo đối phương, cứ như vậy, chân của hai người đều buông thõng ra bên ngoài sân thượng.
"Cậu làm gì vậy, muốn lợi dụng tôi à?” Điền Nhân nói với vẻ mặt cảnh giác.
“Ở đây có gió lớn, tôi sợ cô bị lạnh thôi.” Phương Dạ nghiêm túc nói: “Không phải cô nói chúng ta có duyên à, ôm một chút thì có làm sao?
“Dù sao trên đời này đàn ông không phải là thứ tốt đẹp gì, lúc nào cũng muốn lợi dụng phụ nữ!” Điền Nhân lẩm bẩm, nhưng thay vì đẩy tay Phương Dạ ra, cô ta lại nâng một lon bia lên: “Nào, làm một ly vì cái thế giới thối tha này!"
“Cô đã uống nhiều rồi, không thì uống một nửa thôi nhé?” Phương Dạ ngập ngừng hỏi.
Điền Nhân miệng đầy mùi bia, nói: "Ai nói tôi uống nhiều, tôi, Điền Nhân, là một tay uống rượu nổi tiếng trên bàn rượu. Bất kể là sâu rượu trâu bò đến đâu cũng không uống thắng được tôi. Đàn ông trên bàn rượu muốn nhân cơ hội lợi dụng tôi còn nhiều lắm, có người nào không bị tôi rót đến say bò xuống bàn chứ?"
“Đúng, đúng, cô uống rượu lợi hại nhất, không ai có thể vượt qua cô.” Nếu đã ôm lấy, Phương Dạ cũng không sợ bây giờ cô ta sẽ tự sát, vì vậy anh thuận theo làm một ly, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!