“Dạ vâng, anh Phương, xin anh hãy đợi một chút!” Nữ phục vụ tóc vàng mắt xanh cúi người chào, sau đó rất nhanh đã rời khỏi phòng.
Sau khi nhìn thấy tình hình này, mẹ Tiêu và Tiêu Tuấn cùng lúc sững người.
Saint Laurent là nơi nào? Là nhà hàng cao cấp nhất Hoa Hải này đó. Tổng giám đốc nơi này là người muốn gặp là gặp được sao?
Nhìn dáng vẻ của nhân viên phục vụ, dường như không hề có ý kiến gì cả, kêu gọi là đi gọi ngay?
Khi nhìn thấy ông Andre mặc tây trang giày da hớt hải chạy vào, cằm của bọn họ suýt nữa đã rớt xuống.
“Cậu Phương, xin hỏi có gì dặn dò?”
Nhìn thấy tổng giám đốc người nước ngoài tỏ ra cung kính với một shipper như vậy, cha Dương và mẹ Dương cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đến mức nghi ngờ cuộc sống.
Phương Dạ mỉm cười nói: “Những món ăn mà cô bác gái đây gọi quá bình thường, tôi muốn đổi hết một lượt.”
Hô hấp của mẹ Tiêu đột nhiên ngưng lại.
Cô thì cô thôi, cần gì phải thêm hai chữ bác gái, rõ ràng là muốn móc mỉa bà ta mà?
Bà ta tỏ vẻ tức giận bất bình, từ sau khi Phương Dạ bước vào, lửa giận của bà ta chưa từng hạ xuống, cảm thấy số lần mình nổi giận trong ngày hôm nay còn nhiều hơn cả năm cộng lại.
Cái thằng này cứ luôn miệng gọi bà ta là bác gái, thật là quá bắt nạt người khác rồi!
Với tính cách trước giờ của bà ta, chỉ sợ là đã vung một bạt tai qua từ lâu rồi. Nhưng bây giờ đến ông Andre cũng bị gọi đến, bà ta chỉ có thể ngạc nhiên và nghi ngờ mà ngồi tại chỗ, trong lòng vẫn luôn suy đoán thân phận thật sự của Phương Dạ.
Cha Dương và Mẹ Dương lại hơi tò mò, những món mà mẹ Tiêu gọi đã là những món hoàng gia đắt nhất rồi, chẳng lẽ còn có món nào cao cấp hơn sao?
Quả nhiên, ông Andre sẵn sàng đồng ý: “Xin cậu Phương hãy yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay lập tức.”
Phương Dạ vẫn cảm thấy không hài lòng: “Đúng rồi, rượu đỏ và rượu sâm banh này không phù hợp với thân phận của tôi, đổi luôn đi.”
Andre gật đầu nói: “Trong nhà hàng có cất một bình rượu Romanee Conti năm chín mươi, tôi sẽ cho người đem qua đây ngay.”
Mấy người kia nghe thấy thì đưa mắt nhìn nhau, đó là rượu vang có giá gần hai triệu đó, ai có thể nói lấy là lấy ngay?
“Bình rượu đó bao nhiêu tiền?” Phương Dạ đột nhiên hỏi một câu.
“Trước mắt thì giá trên thị trường chắc khoảng một triệu chín, là vật quý của nhà hàng.” Andre trả lời.
Phương Dạ gật gật đầu: “Thì ra là vật quý của nhà hàng à, vậy cho bọn họ uống sẽ lãng phí lắm, thôi đừng đổi nữa, dùng tạm hai bình này vậy.”
Mẹ Tiêu và Tiêu Tuấn không ngờ Phương Dạ lại đổi ý nhanh như vậy, suýt nữa đã lảo đảo ngã xuống đất rồi.
Mấy nhân viên phục vụ dọn mấy món đã ăn được một nửa xuống, sau đó đổi món mới lên. Những món mới này rõ ràng là tinh xảo hơn mấy món trước đó nhiều, hơn nữa mùi vị càng xuất sắc hơn, toàn là dùng những nguyên liệu cao cấp trên thế giới, khiến cho cha Dương và mẹ Dương nhìn đến ngẩn ra.
Sau khi ông Andre rời đi rồi, cuối cùng mẹ Dương không nhịn được hỏi: “Tiểu Phương à, tôi có thể hỏi một chút không, cậu rất thân với tổng giám đốc sao?”
Phương Dạ mỉm cười: “Thực ra cũng không được xem là thân lắm.”
“Vậy tại sao ông ta nghe lời cậu như vậy?”
Mẹ Tiêu và Tiêu Tuấn dựng tai lên nghe, đây cũng là vấn đề khiến bọn họ cực kỳ tò mò.
“Rất đơn giản, bởi vì con là cổ đông của Saint Laurent.” Phương Dạ không hề che giấu.
Anh là cổ đông của Saint Laurent?
Lừa quỷ à!
Tiêu Tuấn không tin, cười lạnh hỏi: “Vậy không biết anh sở hữu bao nhiêu phần trăm cổ phần vậy, không phải chỉ là mua vài cổ phiếu chứ?”
“Anh nằm mơ à, đó gọi là nhà đầu tư chứng khoán, không phải là cổ đông.” Phương Dạ cười nhạt: “Thực ra cổ phần của tôi cũng không bao nhiêu, chỉ có ba mươi phần trăm thôi.”
Sau khi nghe thấy con số này, cha Dương và mẹ Dương vẫn chưa cảm thấy gì, còn mẹ Tiêu thì lại hít một hơi lạnh.
Saint Laurent là công ty ăn uống cao cấp nổi tiếng trên thế giới, đừng nói là ba mươi phần trăm cổ phần, cho dù là ba phần trăm thôi cũng đủ để hù dọa chết người rồi!
Tiêu Tuấn rõ ràng là không tin: “Anh nói ba mươi phần trăm là ba mươi phần trăm à, mở miệng nói thì là đúng à, có thể chứng minh không?”
“Có thể chứng minh, nhưng tôi lại không muốn chứng minh cho anh xem đấy.” Phương Dạ tỏ ra không có gì quan trọng mà cười: “Nếu mặt mũi của anh đủ lớn, có thể gọi ông Andre đến đây hỏi thử.”
“Anh…”
Tiêu Tuấn đột nhiên chết lặng không nói nên lời, mặc dù nhà anh ta rất giàu có, nhưng ông Andre người ta là nhân vật thế nào, sao có thể tuỳ tiện gọi đến là đến, kêu đi là đi được?
Nói thẳng ra, đó là mặt mũi của anh ta không lớn bằng Phương Dạ, nếu như cứ ráng muốn thử, đó mới gọi là tự rước lấy nhục thật sự.
Lúc sắc mặt của Tiêu Tuấn lúc đỏ lúc trắng, trong trung tâm Kim Hoa đột nhiên vang lên tiếng loa phát thanh.
“Sau đây chúng tôi sẽ phát một thông báo khẩn cấp, xin mời tất cả những vị khách là chủ của những chiếc xe đậu ở vị trí từ số 001 đến 230 ở bãi đậu xe ngoài trời hãy dời đi chiếc xe yêu dấu của mình trong vòng mười phút, các nhân viên sẽ hướng dẫn mọi người đậu xe ở nơi khác, những chiếc xe nào không dời chúng tôi sẽ tự mình xử lý, cảm ơn đã phối hợp!”
Sợ có chủ xe nào không nghe thấy, giọng nữ ngọt ngào liên tục nói sáu lần, hơn nữa còn không ngừng đưa tin trên nhiều màn hình lớn trong trung tâm.
Ngoại trừ Phương Dạ và Dương Lâm ra, những người khác của hai nhà đều há hốc mồm, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, trong đó vẻ mặt của hai mẹ con Tiêu Tuấn là không được tự nhiên nhất, sắc mặt của hai người họ thay đổi liên tục, dường như sắp biến thành tắc kè hoa rồi.
Cha Tiêu nãy giờ đều không nói gì nhìn app trên điện thoại, sau đó yếu ớt nói: “Bà xã, hình như xe của chúng ta đậu ở số 189, có cần phải dời đi trước không?”
“Dời cái rắm, ông im miệng cho tôi!” Mẹ Tiêu liếc ông ta một cái, ông ta lập tức im như thóc.
Dương Lâm tốt bụng nhắc nhở: “Con cảm thấy chú dì vẫn nên đi dời trước đi, lỡ như xe thật sự bị kéo đi rồi thì không hay lắm đâu.”
“Không cần cô lo lắng, chỗ khác tôi không dám nói, nhưng nơi này là Kim Đỉnh đó, vốn dĩ không có ai dám kéo xe của tôi đi!” Mẹ Tiêu cười lạnh lấy điện thoại ra, nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Mặc dù tôi không biết cậu đã mua chuộc giám đốc của trung tâm như thế nào, nhưng thật đáng tiếc, tổng giám đốc đầu tư của Kim Đỉnh, Tiêu Dương là họ hàng của tôi, mặc dù quan hệ có hơi xa một chút, nhưng dù sao cũng là em họ tôi, bây giờ tôi sẽ gọi cho cậu ấy.”
“Cứ tự nhiên, bác cứ gọi thoải mái.” Phương Dạ không cho là vậy, nói.
Bà là chị họ của Tiêu Dương thì sao chứ, tôi còn là ông chủ của anh ta đấy!
“Cậu không tin đúng không, được, bây giờ tôi sẽ gọi cho cậu ấy liền!” Mẹ Tiêu rất nhanh đã bấm gọi điện thoại, vang lên mười mấy giây mới có người nghe máy.
Trong điện thoại quả nhiên truyền đến giọng nói của Tiêu Dương: “Alo, xin hỏi ai vậy?”
Mẹ Tiêu mỉm cười nói: “Tiểu Dương, em không nghe ra sao, chị là chị họ của em, Tiêu Ngọc Phân đây!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!