Mẹ Dương thấy Dương Lâm ngẩn ra tại chỗ, tò mò hỏi: “Con gái, vừa nãy rốt cuộc là ai gọi điện tới vậy? Sao con lại có vẻ mặt như vậy?”
Dương Lâm chần chừ nói: “Là… là bạn trai của con, Phương Dạ.”
“Đúng lúc lắm, gọi bạn trai của em qua đây để mọi người chúng ta làm quen chút nào!” Tiêu Tuấn cười lạnh nói: “Nếu như anh ta không tốt như em nói, em nhất định phải chia tay ngay tại chỗ, sau đó ở bên anh!”
Cha Dương tiếp lời: “Cha đồng ý với lời đề nghị của Tiểu Tuấn, chắc con không có ý kiến gì chứ?”
Mẹ Tiêu hừ lạnh một tiếng không nói gì, bà ta không hài lòng lắm với Dương Lâm, nếu không phải vì con trai bà ta thích, có lẽ bà ta đã chửi ầm lên, sau đó dùng chút thủ đoạn nhỏ để khiến nhà họ Dương gặp nạn rồi.
Mẹ Dương nói: “Con gái, vậy con bảo cậu ta mau qua đây đi, đừng để Tiểu Tuấn đợi lâu.”
Dương Lâm nghe đến phiền lòng, ở trong lòng cha mẹ cô ta, có lẽ đã xem Tiêu Tuấn là con rể từ lâu rồi.
“Anh ấy đang trên đường đến.”
“Từ đâu đến vậy, còn phải bao lâu nữa?”
“Chắc là rất nhanh thôi.” Dương Lâm vốn dĩ không biết vị trí của Phương Dạ, chỉ có thể thuận miệng nói đại.
Vừa dứt lời, phòng bao vang lên tiếng gõ cửa.
Chắc anh không tới nhanh như vậy chứ?
Dương Lâm mờ mịt đi ra mở cửa phòng bao, quả nhiên, người đứng bên ngoài là Phương Dạ.
Trên mặt cô ta đột nhiên để lộ biểu cảm ngạc nhiên: “Chủ nhân, anh…”
“Xin lỗi Tiểu Lâm, anh đến trễ một bước!” Phương Dạ phản ứng cực nhanh, mau chóng lớn giọng nói.
Dương Lâm bỗng chốc hiểu ra, lúc nãy vì quá nóng lòng nên cô ta đã nói hai chữ chủ nhân ra khỏi miệng.
Đáng tiếc lúc nãy giọng của cô ta không nhỏ, nên vẫn có người thính tai nghe thấy.
Mẹ Tiêu nghi ngờ nói: “Lúc nãy cô mới gọi cậu ta là gì, chủ nhân?”
Mặt Dương Lâm bỗng chốc cứng đờ.
“Lúc tôi và bạn gái chơi trò đóng giả nhân vật, cô ấy thích gọi tôi là chủ nhân, bây giờ đã trở thành thói quen rồi, bà có vấn đề gì sao?” Phương Dạ đi vào phòng bao một cách hào sảng, áo gi-lê màu vàng trên người anh dường như có chút gai mắt.
Thích chơi trò đóng giả nhân vật?
Sắc mặt Tiêu Tuấn đột nhiên xanh mét, bỗng chốc trong đầu tự động xuất hiện rất nhiều hình ảnh đặc sắc.
Không phải chứ, chẳng lẽ là anh ta nhìn nhầm người rồi, Dương Lâm không phải là xử nữ?
Sau khi nhìn thấy người mặc áo gi-lê, đầu mày của cha Dương bỗng chốc nhíu lại: “Cậu chính là bạn trai của Tiểu Lâm à, đùa cái gì thế?”
Sắc mặt Phương Dạ bình thản: “Không đùa, cô ấy đúng là người phụ nữ của con.”
Sau khi nghe thấy mấy chữ người phụ nữ, sắc mặt Dương Lâm càng đỏ hơn, còn sắc mặt của Tiêu Tuấn thì lại càng xanh mét hơn.
Mẹ Dương hơi tức giận: “Cậu bớt nói nhảm đi, con gái tôi sao có thể thích một shipper được?”
Dương Lâm vừa định mở miệng giải thích, Phương Dạ đã dùng ánh mắt ngăn cản cô ta lại, sau đó anh bình tĩnh nói: “Dì à, có phải gì có thành kiến gì với nghề shipper này không, tại sao Tiểu Lâm lại không thể thích con?”
Mẹ Tiêu cười lạnh nói: “Rất đơn giản, bởi vì cậu không xứng!”
Phương Dạ quay đầu nhìn về phía Dương Lâm: “Tiểu Lâm, cho hỏi bác gái này là ai vậy?”
Bác gái?
Sắc mặt của mẹ Tiêu bỗng chốc đen như đáy nồi, mặc dù bà ta đã có tuổi, nhưng bình thường rất chú trọng chăm sóc, trước giờ dù là sản phẩm chăm sóc da, làm đẹp hay spa đều chưa từng thiếu, hơn nữa không phải chọn thứ hợp, mà chỉ chọn thứ mắc tiền, khiến cho một người năm mươi mấy tuổi như bà ta trông giống như một người hơn ba mươi tuổi mà thôi, sao anh có thể dùng từ bác gái để hình dung được?
Dương Lâm cố gắng nén nhịn lại ý cười, sau đó giới thiệu: “Bà ấy là mẹ của Tiêu Tuấn.”
“À à, ngưỡng mộ đã lâu bác gái, thất lễ thất lễ.” Phương Dạ tỏ ra dáng vẻ bất chợt nhận ra, sau đó lại hỏi: “Vậy Tiêu Tuấn là ai?”
Dương Lâm cảm thấy mình sắp không nhịn nổi rồi, chỉ vào Tiêu Tuấn, nói: “Người này chính là anh Tiêu, năm đó ông nội làm chủ, đính ước từ bé cho em và anh ta.”
“Thì ra là như vậy.” Phương Dạ bóp cổ tay thở dài: “Sao chuyện này em không nói sớm, vậy bây giờ không phải là anh giành mất vợ của anh Tiêu rồi sao, thật là ngại quá đi mất!”
Tiêu Tuấn cười lạnh nói: “Bây giờ biết cũng không muộn, một tên shipper như anh vốn dĩ không xứng với Tiểu Lâm, nếu như anh chủ động buông tay cô ấy, tôi còn có thể cho anh chút phí bồi thường.”
“Xin lỗi, tôi sẽ không rời khỏi Tiểu Lâm, bởi vì tôi là chủ nhân của cô ấy.” Phương Dạ mỉm cười: “Điều mà tôi tò mò là, tại sao các người cứ luôn miệng nói tôi không xứng với cô ấy thế?”
Mẹ Dương dậm chân nói: “Việc này còn cần phải nói sao, đương nhiên là vì cậu nghèo rồi!”
“Con nghèo?” Sắc mặt Phương Dạ kỳ lạ, nói: “Xin hỏi dì, dì từ đâu biết được thông tin con nghèo khổ vậy?”
Mẹ Dương sắp bị anh khiến cho tức đến bật cười: “Cậu không có bệnh chứ, cậu đã làm shipper rồi, chẳng lẽ không phải vì cậu nghèo sao?”
Mặt cha Dương tái mét hỏi: “Cậu tên Phương Dạ đúng không, vậy tôi hỏi cậu, cậu làm shipper một tháng, tiền lương có được mười ngàn không?”
“Không có.” Phương Dạ trả lời như sự thật.
Hôm nào anh thích thì làm, không thích thì nghỉ, nếu như tính theo đơn hàng, một tháng được năm ngàn là mừng lắm rồi.
“Ha ha ha ha, tiền lương một tháng không đến mười ngàn, còn không bằng nhân viên cấp dưới của tôi nữa!” Tiêu Tuấn bật cười ha ha.
Mẹ Dương cười lạnh nói: “Bây giờ giá bất động sản ở Hoa Hải đã vượt mức hai mươi lăm ngàn rồi, tiền lương một tháng của cậu còn chẳng mua nổi nửa mét vuông, chẳng lẽ cậu muốn Tiểu Lâm phải ở nhà thuê với cậu cả đời sao?”
Phương Dạ nói một cách ngạc nhiên: “Câu nói của dì rất có vấn đề đó, tại sao cô ấy phải ở nhà thuê chứ?”
Mẹ Tiêu cười khẩy nói: “Chỉ với chút thu nhập đó của cậu, không ở nhà thuê chẳng lẽ ở biệt thự à?”
Phương Dạ đột nhiên vỗ đùi một cái: “Ôi, bác gái này nói đúng lắm, chỗ mà Tiểu Lâm ở đúng là biệt thự.”
Mẹ Tiêu bỗng chốc ngẩn ra, tôi nói cô ta ở biệt thự lúc nào, đây rõ ràng là câu hỏi tu từ đó có được không?
Mẹ Dương không nghe tiếp được nữa: “Tuổi còn trẻ mà đã biết bốc phét, hèn gì con gái tôi lại bị cậu dụ dỗ, với mức lương đó của cậu, có mười kiếp cũng không mua nổi một tòa biệt thự!”
Cha Dương cười lạnh nói: “Chàng trai trẻ, cậu nói Tiểu Lâm ở biệt thự, vậy tôi hỏi cậu, tòa biệt thự đó là ở chỗ nào?”
Tiêu Tuấn tỏ vẻ khinh thường: “Cho dù là thật, chắc chắn cũng là nơi hoang vu hẻo lánh nào đó, ở những nơi như vậy, có xây một căn nhà ba tầng cũng chẳng có gì lạ.”
Phương Dạ cười cười không nói, còn Dương Lâm cũng bình tĩnh đứng ở bên cạnh, rất tự nhiên là đưa tay khoác vào cánh tay anh.
Tiêu Tuấn cho rằng mình đã đoán đúng rồi, vì vậy lại cười lạnh nói: “Tiểu Lâm, lúc nãy em nói anh ta tốt hơn anh gấp trăm lần, vậy anh hỏi em, bình thường anh ta lái xe gì?”
Phương Dạ mỉm cười: “Bình thường tôi lái nhiều nhất đương nhiên là xe ba bánh rồi.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Tuấn càng sâu hơn: “Ò, vậy ngoại trừ xe ba bánh ra, anh còn xe khác không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!