“Chỗ này không tính cách phố ăn lẩu quá xa, vẫn nên đi tìm tên Di Lặc đó đến giúp đi.”
Phương Dạ nói là làm, lấy điện thoại ra gợi cho Di Lặc, gọi chưa được bao lâu đã bắt máy rồi.
“Chú em Phương, cậu tìm tôi có việc gì vậy?”
“Ông anh, có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ một chút, cơ mà không biết anh có rảnh không?”
“Tất nhiên là rảnh rồi, cậu cứ nói thằng là được, quan hệ của chúng ta là thế nào chứ…”
Trong nhà hàng, Viên Du Khiết và cô bạn thân đều nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bạn thân lo lắng nói: “Tiểu Khiết, không phải tên này chạy luôn rồi đấy chứ?”
Viên Du Khiết đáp: “Không phải đâu, lúc nói chuyện anh ta còn thề thốt không phải tớ thì không lấy, chẳng lẽ một bữa cơm đã dọa sợ rồi sao?”
“Con người anh ta tuy nhìn thì rất thật thà nhưng biết người biết mặt không biết lòng, nói không chừng tên đó còn là kẻ xảo quyệt, mượn đại cái lý do chạy luôn rồi cũng nên!”
Đang nói chuyện thì Tiểu Lâm mặt mày u ám đi đến.
Viên Du Khiết thở phào một hơi, cô ta đứng dậy lên ân cần mà hỏi: “Anh Lâm, anh sao vậy, có phải là ăn phải cái gì đau bụng rồi không?”
Sau khi thấy giọng nói dịu dàng của cô ta, sắc mặt Tiểu Lâm tốt lên không ít, anh ta do dự nói: “Bụng anh thì không sao, nhưng lúc nãy xuống mua thuốc lá chẳng may làm xước xe, hơi lo chủ xe sẽ tìm đến tận cửa…”
Bạn thân cười đáp: “Không phải chỉ là một chiếc xe thôi à, có gì mà lo cơ chứ, hơn nữa, người ta sao mà tìm đến anh được kia chứ, dù sao ở đây ngày nào cũng có người ra ra vào vào, camera giám sát chưa chắc đã có tác dụng.”
“Mong là thế.” Tiểu Lâm rõ ràng là không muốn nói đến vấn đề này nữa: “Mọi người ăn uống sao rồi, có cần gọi thêm món không?”
Người ta đang cầu còn mà không được có người lập tức không khách sáo đáp: “Vậy thì gọi đại thêm hai món nữa đi, rượu còn thừa nhiều lắm.”
Viên Du Khiết làm bộ làm tịch nói: “Vậy thì không hay cho lắm, lại để anh bỏ tiền ra nữa.”
Tiểu Lâm không để tâm đáp: “Không sao, thêm hai món cũng chẳng tốn thêm mấy đồng, tất nhiên phải để bạn em ăn uống vui vẻ một chút.”
Ngay lúc phục vụ chuẩn bị tiếp tục lên món, Phương Dạ nghênh ngang bước vào nhà hàng.
Một nhân viên phục vụ lên tiếng chào hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh đi mấy người ạ?”
Phương Dạ hừ lạnh nói: “Tôi không đến để dùng bữa, tôi đến để tìm người!”
“Xin hỏi anh muốn tìm ai ạ?”
“Anh ta!” Phương Dạ đột nhiên chỉ tay về phía Tiểu Lâm: “Người tôi tìm chính là anh ta.”
Sau khi nghe được lời này, không ít người quay đầu qua.
Bạn thân hỏi: “Anh tìm anh ấy làm gì?”
Vẻ mặt Phương Dạ không được thân thiện nói: “Làm gì ấy à? Anh ta vừa mới làm xước xe tôi ở dưới kia rồi bỏ đi luôn, tôi đương nhiên phải tìm anh ta tính sổ rồi!”
Một người đàn ông ở bàn bên nói giúp: “Người anh em, ban ngày ban mặt anh cậu đừng có ngậm máu phun người, dựa vào đâu mà cậu nói cậu ta làm xước xe cậu, có chứng cứ không?”
Phương Dạ không chút hoang mang nói: “Đương nhiên là có, tôi xem camera hành trình xe mới biết được.”
Nghe được câu này xong, người đàn ông đó không lên tiếng nữa, nếu đã có ghi chép hành trình vậy thì đã có bằng chứng xác thực, cảnh sát tuần tra có đến cũng sẽ đứng về phía chủ xe.
Bản thân chỉ là kẻ ăn trạc mà thôi, không cần phải vì dê béo mà đắc tội với người ta.
Tiểu Lâm cười khổ nói: “Thật lòng xin lỗi người anh em, tôi thực sự đã làm xước xe của cậu, bao nhiêu vậy, cậu cho tôi con số, tôi đền cho cậu.”
Phương Dạ hừ lạnh đáp: “Không phải là tôi xem thường anh, tôi chỉ sợ anh không đền nổi!”
Thân làm “bạn gái”của Tiểu Lâm, Viên Du Khiết cũng phải tỏ vẻ một chút, mặt cô ta đầy khinh nhờn nói: “Khẩu khí lớn thật đấy, xe của anh là hãng gì, dù là Mercedes-Benz hay BMW thì sơn lại cũng không tốn bao nhiêu tiền, muốn lừa bạn trai tôi chắc?”
Phương Dạ mặt không biểu cảm nói: “Không phải Mercedes-Benz hay BMW, xe này tuy tương đối hiếm nhưng sơn sửa lại không quá tốn kém, nếu đưa về xưởng sửa chữa nguyên bản thì nhiều nhất cũng chỉ một hai triệu thôi.”
“Gì, một… hai triệu?” Cả đám ăn nhờ trợn tròn mắt, bọn họ không tài nào hiểu nổi, xe gì mà tiền sơn lại đắt đến vậy?
Bạn thân cười ha hả nói: “Tên kia, khoác lác cũng chẳng phải khoác như vậy, thật xem bọn này là nhà quê chưa trải đời đấy à?”
Phương Dạ khẽ nhíu mày: “Mấy người không tin lời tôi nói à?”
Một tên đàn ông ăn nhờ khác cười nói: “Thằng ngốc mới tin, tiền sơn xe có thể muốn được một con xe luôn rồi, chả lẽ giá xe cậu cả trăm triệu?”
“Ngại quá,bị anh nói trúng rồi.” Phương Dạ khẽ mỉm cười, lấy ra chìa khóa xe có giác nghệ đen từ trong túi, trực tiếp vỗ xuống bàn: “Koenigsegg ONE1, nếu tính cả thuế phí, giá rơi vào khoảng một trăm mười triệu.”
“Đừng tưởng rằng lấy ra một chiếc bật lửa là có thể lừa được bọn này.” Bạn thân cười nhạo: “Thứ đồ chơi này đầy trên mạng, chín đồng chín còn free ship, trước bạn trai tôi từng mua một cái rồi, cũng có một cảm biến hồng ngoại, thật coi bọn này là lũ ngốc à?”
"Ha ha ha ha ha!"
Đám bạn đi cùng cô ta cười ồ cả lên.
Phương Dạ đột nhiên nheo mắt lại: “Giờ tôi tìm anh ta đòi bồi thường, liên quan cóc gì đến các người?”
Một tên đàn ông ăn chực hừ lạnh đáp: “Tất nhiên là có liên quan, bữa cơm này là cậu ấy mới bọn này, nói giúp mấy lời thì làm sao, mọi người nói phải không?”
“Phải!”
“Đúng đấy, Tiểu Lâm đã hào phóng mời bọn tôi dùng bữa, bọn tôi không giúp cậu ấy thì còn giúp ai được nữa đây?”
Bọn họ sở dĩ chịu giúp Tiểu Lâm nói chuyện, đương nhiên không phải xuất phát từ lòng tốt, kỳ thật đạo lý cũng rất đơn giản, lỡ như con dê béo này bị người ta lột sạch không còn đồng nào, vậy bao nhiêu người đến đây hôm nay không phải là công dã tràng à?