Trong màn máu bắn tung tóe khắp nơi, Phương Dạ có thể nhìn thấy rất rõ ràng, hai cánh tay thò ra từ trong hang động tối tăm, bên trong còn có một đôi mắt màu xanh lục to bằng bóng đèn!
Điều đáng sợ nhất chính là những đôi mắt này có mặt ở khắp mọi nơi, và toàn bộ nóc của hang động dường như trống rỗng.
Chú Đạt phản ứng rất nhanh, không đợi cánh tay túm lấy đầu hai người, ông ấy đã giơ họng súng lên trực tiếp xả một loạt đạn vào trong hang.
Sau khi bắn ra một tràng đạn khoảng nửa băng đạn, một con quái vật vượn cao gần hai mét rơi ra khỏi hang động, bắn ra vô số bọt nước, may mà chú Đạt lái xuồng Kayak ra khỏi đó kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ bị lật nhào.
Cùng lúc đó, những chiếc xuồng Kayak khác cũng bị tấn công, một bàn tay kỳ quái từ trên đỉnh hang động vươn ra, trong nháy mắt đã giết chết bốn năm người, ngay cả Khương Họa cũng bị kéo vào trong hang động!
Khương Nhan sợ tới mức chưa kịp nghĩ ngợi gì đã lập tức ôm chân em gái, đáng tiếc sức của cô ta không thể so với quái vật, Khương Họa vẫn bị con quái vật chậm rãi kéo vào trong hang động.
Hai người cùng xuồng định giúp đỡ thì bị một bàn tay lạ khác từ bên cạnh đưa ra, bốp nát đầu một người khiến người kia sợ tới mức vừa khóc vừa la, giơ súng điên cuồng bắn loạn xạ.
Thấy Khương Nhan không thể bám trụ được nữa, hai viên đạn bất ngờ bắn đứt dây đeo của Khương Họa, khiến cô ta ngã ngửa xuống xuồng Kayak, ba lô cũng bị giật phăng vào trong hang động.
Khương Nhan quay đầu lại, nhìn thấy Phương Dạ đang chớp mắt nhìn cô ta từ đằng xa...
Sau khi trải qua đợt tấn công bất ngờ đầu tiên, các thành viên trong đội có kinh nghiệm đã quen thuộc với phương thức tấn công của quái vật, nên về cơ bản không có thêm thương vong, chỉ vài phút sau đã kết thúc trận chiến, con vượn khổng lồ cuối cùng bị đánh thành tổ ong vò vẽ văng ra khỏi hang động, làm dâng lên một lượng nước lớn.
Mặc dù giành được thắng lợi lớn, nhưng mọi người vẫn không dám ở một chỗ như vậy, sau khi đẩy thi thể của đồng đội xuống nước thì vội vàng rời đi.
Sau khi đội xuồng rời đi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, hàng trăm xác quái vật vượn trôi nổi trên làn nước đỏ tanh nồng mùi máu, trong đó còn xen lẫn cả xác người.
Xoẹt!
Trong nước đột nhiên có một cái vây cá khổng lồ lướt qua, nó lao nhanh về phía xác một con vượn khổng lồ! Vài giây sau, xác của con vượn khổng lồ bị cái miệng rộng hơn một mét cắn chặt, những chiếc răng cưa trên miệng không cần tốn nhiều sức đã có thể dễ dàng cắn ra làm đôi, ruột và nội tạng trôi nổi khắp nơi!
Ào ào...
Vô số vây cá lại xuất hiện trên mặt nước, lũ cá khổng lồ hung ác này bắt đầu chia nhau ăn xác chết, trong hang động đột nhiên vang lên những âm thanh nhai nuốt chua chát.
Ngay khi lũ cá đang ngấu nghiến, thì từ đằng xa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ, sóng âm mạnh mẽ làm nước trong hồ rung lên từng đợt sóng, một số thạch nhũ mỏng manh thậm chí còn bị rung chuyển rồi rơi xuống.
Sau khi ngơ ngẩn trong vài giây, bầy cá không quan tâm đến việc tiếp tục thưởng thức bữa ăn nữa, chúng bơi loạn xung quanh giống như những con ruồi không đầu, chỉ trong nháy mắt bọn chúng đã bỏ chạy sạch sẽ!
Một con ác ngư hoảng loạn bơi về hướng phát ra tiếng gầm, vài giây sau, một bàn tay to bằng cái thớt nổi lên từ dưới nước sâu, đập nó lên đỉnh hang động như đập ruồi, ầm một tiếng biến thành vô số miếng thịt vụn…
Tiếng gầm thét truyền đến từ phía sau khiến gương mặt của mọi người đều biến sắc, chú Đạt sợ tới mức suýt chút nữa đập đầu vào thạch nhũ.
Không cần đoán làm gì, chỉ từ mấy đợt sóng mãnh liệt kia cũng có thể tưởng tượng ra, chủ nhân của tiếng gầm này đáng sợ như thế nào.
“Mọi người theo sát tôi, dồn hết tốc lực tiến về phía trước!”
Phía trước đã có thể nhìn thấy cửa động rồi, chú Đạt không dám chần chừ nữa, ông ấy đạp hết chân ga, mũi xuồng Kayak đột nhiên bay lên, suýt chút nữa đánh rơi Phương Dạ.
“Chú Đạt, lần sau còn đột ngột tăng tốc thì có thể hô báo trước một tiếng không?”
Sắc mặt Chú Đạt tái mét nói: “Không còn thời gian mà hô nữa, nếu bị tên phía sau đuổi kịp, chúng ta đều không thể sống mà trở về nữa rồi!”
Trước giờ Phương Dạ chưa từng thấy ông ấy hoảng hốt lo sợ như thế, anh nhịn không được hỏi: “Chú Đạt, thật sự có thổ dân mạnh như thế sao, chú đã từng nhìn thấy tận mắt chưa?”
“Nói thừa, nếu mà chú đã gặp qua thì có lẽ cỏ quanh mộ đã cao đến tận hai mét rồi!” Chú Đạt đáp: “Sinh vật dưới lòng đất không thể dùng lí luận thông thường để nói được, mấy tên trước kia chúng ta gặp nói không chừng chỉ là dân thường mà thôi, kẻ lợi hại thật sự còn chưa xuất hiện nữa!”
Phương Dạ thật sự bị dọa rồi: “Vậy chú còn không nhanh hơn chút nữa?”
Chú Đạt cạn lời: “Chú đã đạp hết chân ga rồi, cái này chỉ là xuồng da chứ có phải xuồng máy đâu, còn muốn thế nào nữa?”
Vài giây sau, cuối cùng thì xuồng Kayak cũng lao ra khỏi hang động nham thạch, Phương Dạ đưa mắt nhìn về phía xa, quả nhiên ở phía Tây Nam phát hiện một hòn đảo, phía trên xanh um tươi tốt, dường như có không ít cây xanh.
Phương Dạ chỉ về hòn đảo, vui mừng nói: “Chú Đạt, chú nhìn đi, kia có lẽ chính là ốc đảo rồi!”
Chú Đạt gật gật đầu: “Không sai, chính là nó!”
Những chiếc xuồng Kayak khác cũng lần lượt lao ra, sau khi nhìn thấy ốc đảo, ngài Kim Độ vô cùng kích động, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Pete thấp giọng hỏi: “Ông chủ, bây giờ thời cơ vừa tốt, chúng ta có cần xử lý Lục Đạt không?”
Trên mặt hồ không có trở ngại gì, hơn nữa xuồng Kayak cũng không chống được đạn, loại bỏ chú Đạt và Phương Dạ hoàn toàn là việc dễ như trở bàn tay.
Ngài Kim Độ do dự một lúc rồi nói: “Sự nguy hiểm của thế giới dưới lòng đất này đã vượt xa tưởng tượng của chúng ta, mà Lục Đạt lại có kinh nghiệm phong phú, nói không chừng sau này có việc cần dùng đến, tạm thời đừng vội giết ông ấy, vẫn là thoát ra được chỗ này rồi hãy bàn tiếp.”
“Vâng.”
Đoàn xuồng lướt như bay trên mặt hồ, đã cách rất gần đích, nhưng đúng lúc mọi người cho rằng có thể thuận lợi lên ốc đảo thì đột nhiên xảy ra biến hóa!
Ào!
Ở đằng xa, một con quái ngư đầu to mình nhỏ, thân dài đến sáu bảy mét đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, mọi người ngay tức khắc bị dọa cho kinh hãi.
Con quái ngư sau khi rơi xuống nước thì nhanh chóng ngoi lên, hai vây cá song song như cánh buồm giơ lên cao, sau đó lập tức lao thẳng về phía đoàn xuồng với tốc độ nhanh như cắt. Không cần nghĩ cũng biết con quái ngư này tuyệt đối mạnh hơn xuồng Kayak rất nhiều.
Với tốc độ như vậy, con quái ngư nhất định có thể đuổi kịp hầu hết các xuồng Kayak trước khi chúng vào bờ, Pete không dám chần chừ thêm một giây nào cả, lập tức ra lệnh nổ súng.
Vô số những viên đạn được bắn ra, găm vào lưng và vây cá, trong phút chốc, con quái ngư đã máu thịt lẫn lộn, đến cả da cá cũng bị lột lên. Nó đau đớn, tức khắc lặn xuống đáy hồ, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy chuyển động của nó thông qua những gợn sóng nước, và mục tiêu đầu tiên mà nó hướng tới chính là xuồng Kayak của chị em nhà họ Khương!
Lần này, Pete hoàn toàn bó tay, dù đội của ông ta có mang theo cả tên lửa Stinger và máy phun lửa, nhưng khổ nỗi lại không có ngư lôi, vậy nên vô cùng luống cuống khi phải đối phó với kẻ địch dưới nước này.
Phương Dạ và chú Đạt đang chuẩn bị lên bờ thì tự nhiên trông thấy chị em nhà họ Khương đã rơi vào nguy hiểm, nhưng đáng tiếc, mọi thứ đã nằm ngoài tầm với của họ. Họ chỉ có thể thầm mặc niệm cho chị em nhà họ Khương.
Nhìn bóng đen dưới nước đang tiến nhanh về phía mình, Khương Nhan vẫn không từ bỏ ý định phản kháng, cô ta cầm chặt ba quả cầu kim loại trong tay, hiển nhiên là muốn làm một trận sống mái đến cùng!
Vài phút sau, con quái ngư chỉ còn cách hai mươi mét, nó dùng hết sức lắc thân mình bắt đầu chạy nước rút, chuẩn bị để thưởng thức món ăn tươi ngon kia.
Ngay vào lúc Khương Nhan chờ đợi thời cơ để hành động thì con quái ngư vốn dĩ chuẩn bị nhảy khỏi mặt nước lại đột nhiên vẫy đuôi bơi về hướng khác với tốc độ còn nhanh hơn trước, vội vã chạy như chó nhà có tang!
Vào lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một con cá vây bạc trắng lớn hơn đột nhiên nhảy chéo lên, một ngụm đã cắn đứt nửa mình của con quái ngư kia…