“Viên đạn ở trong nước thì không thể gây tổn thương cho nó được đâu, mọi người chèo lên chỗ nước cạn bên bờ biển đi, dẫn nó ra khỏi mặt nước rồi nổ súng!” Chú Đạt lớn tiếng nhắc nhở.
Các thành viên như mới tỉnh dậy từ trước mộng, sôi nổi nhặt mái chèo lên rồi liều mạng khoát nước, may mắn là con sông này không lớn lắm, rất mau đã chèo tới chỗ nước cạn rồi.
Tuy rằng đã giết chết bốn người nhưng con cua sát thủ hung hăng này lại không nghĩ buông tha những con mồi còn lại, nó bỏ xác chết xuống rồi đuổi theo xuồng kayak, rất mau đã hoàn toàn lộ ra thân mình ở trên chỗ nước cạn.
Con cua đáng sợ này đứng thẳng lên thì bằng một người rất cao, toàn thân màu đỏ sậm, tám cái chân vừa rắn chắc vừa dài ngoằng giống như nhện, chiếc càng bên phải lớn chừng một cái cối xay nhỏ, khác một trời một vực số với cua sát thủ ở trên TV.
Phương Dạ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, vô cùng nghi ngờ phóng sự mà mình xem lúc trước là đồ giả.
Không đợi đội trưởng hạ lệnh, tất cả thành viên đều nâng súng lên rồi nã đạn không dứt.
Giáp xác màu đỏ sậm trên người cua sát thủ cũng không thể chống đỡ được lực xuyên thấu của viên đạn, rất mau nó đã bị bắn đến tan nát, rầm một tiếng rồi ngã xuống vũng máu…
Sau khi Pete xác nhận kẻ địch đã chết hoàn toàn thì chỉ huy đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không có ý định thu lại những xác chết tan tành ở giữa sông, trước khi đi, Khương Họa còn cầm máy ảnh lên chụp vài tấm cận cảnh của cua sát thủ.
Phương Dạ nói thầm: “Con cua lớn như vậy, nếu mà kể thì chắc cũng chả có ai tin nhỉ?”
Khương Họa vừa lướt xem hình ảnh vừa nói: “Anh nhầm rồi, ngay từ năm 1846, nhân loại đã phát hiện ra ở gần châu Nam Cực loài cua lớn gấp vài lần con này nữa.”
“Cái gì, còn lớn hơn con của bày vài lần nữa sao, có lẽ không được lớn bằng một cái nhà nhưng cũng đủ cho một nhà ăn được mấy tháng đúng không?” Phương Dạ vẻ mặt không tin, cho rằng người đẹp Khương đang khoác lác.
“Đương nhiên là không rồi, bởi vì tôi đã tận mắt xem tiêu bản xác của nó, mặc dù không lớn đến mức giống như căn nhà nhưng mà cũng không mấy khác biệt lắm!” Khương Họa phản bác: “Nhưng mà điều tiếc nuối chính là, trước khi con cua được phát hiện thì đã chết rồi nên không lưu lại được tư liệu gì hữu dụng.”
“Tin tôi đi, nếu con cua kia mà không chết thì kẻ ra đi chính là mấy người phát hiện ra nó.” Phương Dạ cười ha hả: “Trên đảo này nơi nơi đều quái dị, lúc trước gặp phải hai con thằn lằn cỡ bự kia cũng đã đủ khoa trương rồi, lại thêm vào vài con cua lớn tôm bự gì đó thì cũng rất bình thường.”
Khương Họa che miệng cười: “Cái gì cua lớn tôm bự chứ, anh đang đi ăn buffet đấy à?”
Chuyên môn đặc biệt của Phương Dạ chính là giới thiệu cho người khác hằng ngày, anh vô tư nói: “Ăn buffet thì có gì ngon chứ, lần sau về nước thì tới tìm tôi, tôi sẽ dẫn cô đi ăn lẩu cay, loại cay P-eye là đã ghiền nhất, hương vị vô cùng mê người, đảm bảo ăn được một lần thì chắc chắn sẽ muốn ăn lần thứ hai!”
“Được nha được nha, tôi còn chưa từng được ăn lẩu đâu…”
“Khụ khụ!”
Khương Nhan rốt cuộc cũng không nhìn nổi nữa, giả vờ giả vịt ho khan hai tiếng, nhắc nhở Phương Dạ đừng có vượt quá giới hạn, vậy mà dám trắng trợn táo bạo hẹn em gái mình đi ăn cơm, anh thật sự xem bà đây là người vô hình à?
Nếu không phải có chú Đạt ngồi một bên thì chắc chắn cô ta đã xuất quỷ nhập thần mà rút súng lục ra dí vào đầu anh rồi.
“Nếu đến Hoa Hải thì gọi điện thoại cho tôi nhé, số là *****…” Phương Dạ làm ngơ trước khuôn mặt giận giữ của Khương Nhan, bình tĩnh tự nhiên mà nói số di động, Khương Họa nhanh chóng ghi nhớ.
Điện thoại mình không biết đã rơi xuống ngóc ngách nào rồi, chỉ có thể đợi sau khi quay về rồi cấp lại điện thoại.
Hành trình phía sau rất bình yên phẳng lặng, rất nhanh, mọi người đã nhìn thấy một rừng cây rậm rạp, cây cối ở chỗ này mặc dù không quá lớn so với những gì Phương Dạ đã từng được nhìn thấy nhưng cũng phải cao đến hai mươi, ba mươi mét, ánh mặt trời khó có thể xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây được. Cả khu rừng trông u ám âm trầm, còn chưa tới gần mà đã có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Sau khi mọi người lên bờ, họ kéo toàn bộ xuồng kayak vào trong rừng rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Mặc dù Phương Dạ đang vác theo đống hành lý khoảng hai trăm cân nhưng bước chân vẫn thoải mái như thường, khiến cho Khương Nhan nhìn mà kinh ngạc không thôi, không ngờ rằng thể lực của thằng nhóc này lại tốt như thế.
Phương Dạ đi nhanh vài bước lên, sóng vai với chú Đạt.
Anh nắm chặt cổ áo của bộ đồ tác chiếc: “Chú Đạt, khu rừng này có từng luồng gió âm chết chóc, sẽ không phải là muốn xuất hiện chuyện xui xẻo gì chứ?”
“Chắc hẳn là không có đâu.” Chú Đạt miễn cưỡng đáp: “Mười năm trước chú đã từng tới đây vài lần rồi, mặc dù khu rừng này nhìn qua có vẻ hơi quỷ dị nhưng chưa từng đụng phải cái gì nguy hiểm.”
“Hy vọng là như thế đi.” Phương Dạ gật đầu, thể chất của anh so với chú Đạt là tốt hơn nhiều, theo lý mà nói thì chắc hẳn là sẽ không cảm thấy lạnh lẽo gì, nhưng từ sau khi anh tiến vào đây vẫn luôn có loại cảm giác toát ra khí lạnh, khiến anh không khỏi nghi thần nghi quỷ.
Một thành viên cao lớn đi phía trước mở đường, trên tay cầm một cây mã tấu, thỉnh thoảng sẽ chặt đứt một ít nhánh cây cản đường.
Trước mắt lại xuất hiện mấy cành cây chết khô đen tuyền, anh ta cũng không để ý, huơ con dao lớn lên chém về phải trước, nhưng trong một giây khi lưỡi đao sắp rơi xuống thì cành cây chết khô đột nhiên động lên, bò tới một chỗ cao đến hai, ba sải tay!
Người mở đường khiếp sợ, ngay khi ngẩng đầu lên để tìm kiếm cành cây chết khô chuyển động kia thì một bóng đen cao gầy đột nhiên nhảy tới trên người anh ta, cắm phập một ống đen nhòn nhọn như kèn Clarinet vào cần cổ, trong rừng cây lập tức vang lên tiếng hét đầy thảm thiết thê lương!
Các thành viên trong đội ở phía sau nhìn thấy rất rõ ràng, hoá ra bóng đen này là một con bọ tre vô cùng to lớn, ngoại trừ chiếc mỏ sắc nhọn ở bên ngoài thì sáu cái chân của nó cũng đâm sâu vào trong cơ thể của người bạn đồng hành, hút từng ngụm máu lớn, rất nhanh cái bụng gầy gò đã phình lên.
Bởi vì hai bên quá gần nhau nên những người ở phía sau không dám nổ súng, cơ thể của người mở đường mau chóng khô quắt lại, trở thành một cái xác da bọc xương, mà điều khiến người ta sởn tóc gáy chính là, vào lúc này anh ta vẫn chưa tắt thở, hai tròng mắt lồi ra ngoài đang hướng về những người khác cầu cứu nhưng cổ họng thì đã không thể phát ra tiếng nữa.
Thì ra trên cơ thể con bọ tre này có chứa độc tố có thể làm tê liệt thần kinh, nếu bị nó đâm thủng làn da thì tuyệt đối chỉ có một kết cục là chờ chết!
Đoàng đoàng!
Sau hai phát súng vang lên, thành viên đáng thương và con bọ tre cùng lăn quay ra đất, đầu bọn họ đã nổ tung, sau khi co giật vài cái thì không còn nhúc nhích nữa.
Người đã nổ súng là đội trưởng Pete, ông ta biết rằng người thuộc hạ này đã không thể cứu được nữa, vì để giảm bớt sự đau đớn cho đối phương trước khi chết thì dứt khoát ra tay tiễn người này lên đường.
Mặc dù con bọ tre này chết rồi nhưng cái bụng căng phồng của nó vẫn hơi hơi rung động như cũ, máu người ở bên trong hình như vẫn còn đang chảy, khiến cho người khác nhìn thì đều nổ tung da đầu.
“Đồng chí Khương Họa, xin hỏi ngài có biết con bọ tre này là cái loại gì không?” Phương Dạ giả vờ như không có việc gì mà hỏi.
“Tôi quả thực chưa từng nghe qua về loài bọ tre có thể hút máu người sống.” Khương Họa lắc đầu.
Xào xạc…
Đúng lúc này, bốn phương tám hướng bỗng nhiên truyền đến âm thanh nhỏ vụn khi gió thổi lá cây, Phương Dạ bỗng sởn gai ốc, bởi vì bây giờ trong rừng cây không hề có một chút gió nào.
Nếu không đoán sai thì âm thanh này tám chín phần chính là phát ra từ rất nhiều bọ tre…