Con cá cờ dường như có linh tính, nó thật sự đã trực tiếp đưa Phương Dạ tới chỗ nước cạn, sau đó dùng đuôi nán lại trong nước một hồi mới rời đi, dáng vẻ giống như quyến luyến không muốn rời khỏi.
Phương Dạ xấu hổ gãi gãi đầu, bởi vì vừa rồi anh đã có ý nghĩ xấu, muốn bắt nó làm sashimi, thật đáng xấu hổ...
Sau khi giẫm chân xuống đất, cuối cùng anh cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hiện giờ lại đói đến mức bụng cồn cào. Bây giờ việc đầu tiên phải làm là tìm thức ăn, sau đó mới nghĩ cách trở lại xã hội loài người.
Hơn nữa hòn đảo này rộng lớn như vậy, chưa chắc đã có người sinh sống.
May mắn thay, trước đó Phương Dạ đã xem rất nhiều chương trình sống sót trên hoang đảo, anh tỏ ra mình không hoảng sợ chút nào, trước tiên anh đi thăm dò trên bờ cát đen, ngoại trừ việc phát hiện ra được một mạch nước ngọt, anh còn bắt được hai con cua xanh, nhất thời mặt mày cũng trở nên hớn hở hẳn lên.
Sau khi cạy được vài con hàu lớn trên những tảng đá ven biển, Phương Dạ đi vào rừng cây trên bờ biển và tìm thấy rất nhiều củi khô và cỏ chết, sau đó anh bắt đầu tìm cách đánh gỗ để tạo lửa theo những video trong ký ức của mình.
Phương Dạ rất khỏe, sau khi chà xát cây gậy vài lần, khói bắt đầu bốc lên, anh nhanh chóng châm lửa đốt những mớ cỏ khô héo đã chuẩn bị từ trước.
Nhìn ngọn lửa đang bùng cháy mạnh mẽ, trong lòng Phương Dạ có một chút cảm giác thành tựu.
Mặc dù từ khách quý hàng đầu của một con tàu du lịch sang trọng, anh bị hạ xuống thành một người tị nạn trên hoang đảo, nhưng Phương Dạ không hề có ý nghĩ thất vọng, ngược lại còn coi đây như một chuyến du lịch có một không hai.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là anh là một người cô đơn. Mọi người thường dành phần đời còn lại của mình với các cô tiếp viên hàng không hoặc các cô gái giàu có xinh đẹp trên một hòn đảo hoang vắng, trong khi anh chỉ là một con chó độc thân, nghĩ lại thì có chút thê lương.
Nếu có một cô gái xinh đẹp như Chủ tịch Lương đi cùng, chắc chắn là rất hạnh phúc đúng không?
Phương Dạ lắc đầu, ném hết đống suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu, anh dựng một cái bếp đơn giản trên bãi biển, tìm một cái vỏ ngao lớn làm cái nồi, đổ một ít nước suối vào, cứ như vậy mà hấp cua với hàu.
Tuy không có tỏi ớt băm nhuyễn nhưng những con hàu này lại to, béo ngậy, hương vị đặc trưng, cua hấp cũng thơm nức mũi khiến ngón tay trỏ của bạn phải động đậy.
Phương Dạ đói đến không thể chờ nổ, vì vậy chỉ hai hoặc ba lần anh đã ăn hết chúng, sau đó ợ lên một cách hài lòng.
Giải quyết xong cái bụng, Phương Dạ thấy trời còn sớm nên anh định dò đường trước, lấy lá dừa dán vào chân làm dép rơm, rồi dùng đá đập vào một quả dừa lớn, chặt bỏ phần chóp sau đó vừa đi bộ vào trong hòn đảo vừa uống nước bên trong.
Đi qua một khu rừng, phía trước cách đó không xa có núi và thung lũng, nhiều loài hoa không biết tên nở khắp núi rừng, khi có gió thổi qua, tất cả đều lắc lư như chào đón người khách lạ.
Do dự một lúc, cuối cùng Phương Dạ quyết định tốt hơn hết là nên leo lên nhìn về phía xa trước, chưa nói đến toàn bộ hòn đảo, ít nhất cũng phải tìm hiểu môi trường xung quanh trước đã.
Phương Dạ chọn ngọn núi cao nhất, dù dốc của nó cao chót vót, nhưng nó không khiến anh phải bận tâm.
Nửa giờ sau, cuối cùng Phương Dạ cũng lên tới đỉnh núi, anh liếc mắt nhìn một cái, là một hòn đảo vô cùng lớn, đằng xa có một ngọn núi lửa cao ngất đang hoạt động, phía trên còn có những làn khói đậm đặc cuồn cuộn bốc lên!
Không phải mình xui xẻo đến như vậy chứ, mới tới đây đã gặp một điều khủng khiếp như núi lửa phun trào?
Phương Dạ tự chế giễu bản thân, sau đó đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, anh nhìn thấy dưới chân thấy một đám cỏ lớn tương đối bằng phẳng, xa xa là một khu rừng nguyên sinh tươi tốt, những cây cối đó vô cùng to lớn, nhìn vào có thể thấy chúng cao đến mấy chục mét.
Tuy không thể nhìn thấy toàn cảnh hòn đảo, nhưng trong lòng Phương Dạ cũng hiểu được bảy tám phần, nơi đây căn bản là không có dấu vết sinh hoạt của con người, có lẽ đây chỉ là một hòn đảo biệt lập nằm giữa đại dương mà thôi. Về phần có tàu thuyền qua lại hay không chỉ có thể dựa vào ý trời...
Trời lạnh như vậy, chẳng lẽ nửa quãng đời còn lại mình phải ở lại hoang đảo này sao?
Mình vẫn còn rất trẻ, sao lại phải chịu cực khổ như vậy...
Ngay khi Phương Dạ đang than thở, từ phía xa bỗng truyền đến một tiếng ầm vang.
Thính giác của anh vô cùng nhạy bén, ngay lập tức anh đã nhận ra tiếng động cơ đó, chắc chắn đó là động cơ cấp độ V8!
Tinh thần Phương Dạ lập tức phấn chấn lên, anh nhìn về phía tiếng động cơ đó thì thấy một đoàn xe to lớn đang từ từ tiến ra biển. Ngoài ba chiếc xe vận tải bọc thép thì tất cả là những chiếc xe địa hình Bigfoot cải tiến khác, loại xe này chỉ có ba chỗ ngồi, ngoài chỗ tài xế ghế phó lái thì phía sau còn có một chỗ để khẩu súng máy hạng nặng, xạ thủ đang đứng trên đó sẵn sàng chiến đấu, chuỗi đạn đã được nạp đầy đủ và có thể bắn bất cứ lúc nào!
Thấy vậy vẻ mặt Phương Dạ đầy dấu chấm hỏi, tại sao một đội đoàn xe địa hình được trang bị đầy đủ vũ khí như vậy lại đi đến một hòn đảo hoang vắng mà cả chim chóc cũng không đậu, diễn tập quân sự sao?
Điều quan trọng nhất là mình không nhìn thấy bất kỳ chiếc thuyền nào trên bãi biển, vậy làm thế nào họ vào được bờ?
Đoàn xe chậm rãi băng qua đồng bằng, cỏ cây rậm rạp còn cao hơn cả người, che hết bánh xe dày đặc, ngay lúc Phương Dạ đang cân nhắc có nên đi xuống cầu cứu hay không thì đột nhiên anh nhìn thấy ở một nơi không xa đoàn xe có một đám cỏ đang chuyển động.
Sở dĩ điều này xảy ra chắc chắn là bởi vì có động vật lớn đi ngang qua bãi cỏ, bởi vì cách quá xa nhau, Phương Dạ chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng một cái đuôi dài!
Hóa ra hòn đảo này không hề đơn giản, sở dĩ đoàn xe này được trang bị đầy đủ vũ khí là bởi vì nó đã biết trước sẽ gặp nguy hiểm.
Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, Phương Dạ từ trên cao nhìn xuống, chẳng mấy chốc anh đã nhìn thấy thêm nhiều đường cỏ, bọn chúng di chuyển cực kỳ nhanh, tốc độ không thua gì các loại xe địa hình, nếu như không ngoài dự tính, đoàn xe sẽ sớm tiến vào vòng vây của chúng!
Quả nhiên, chỉ mười giây sau, chiếc xe địa hình đầu tiên đã bị tấn công.
Đột nhiên có hai bóng đen từ trong bụi cỏ lao ra, hất phó lái và xạ thủ phía sau xuống đất, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Người lái xe chưa kịp phản ứng thì một bóng đen khác đã lao tới, há to cái miệng đầy máu ra và cắn vào cổ anh ta.
Lúc này Phương Dạ có thể nhìn thấy rõ ràng, bóng đen này thực chất là một con thằn lằn khổng lồ với thân hình đen như mực, và điều rùng rợn nhất là có vẻ như nó đang đi thẳng, nó giống như một phiên bản thu nhỏ của Godzilla!
Tạch tạch tạch tạch!
Các chiếc xe phía sau nổ súng, chỉ trong nháy mắt vài ngọn roi lửa xé xác con thằn lằn đen kiêu ngạo kia thành nhiều mảnh nhỏ. Tuy nhiên, tiếng súng cũng trở thành ngòi nổ châm ngòi cho trận chiến, Phương Dạ nhìn thấy có ít nhất hàng chục hàng cỏ đang lao về phía đoàn xe.
May mắn thay, chỉ huy của đoàn xe nhanh chóng phát hiện ra sự kỳ lạ của đám cỏ xung quanh, ông ta ra lệnh một tiếng, tất cả các thành viên trong đội đều điên cuồng bắn vào những đám cỏ, súng máy gắn trên xe có uy lực vô cùng to lớn, hóa thành hơn chục roi lửa tàn sát bừa bãi trong đám cỏ!
Khả năng phòng thủ của những con thằn lằn đen đó không cao, chúng chỉ dựa vào những đòn đánh lén để chiếm thế thượng phong, còn các thành viên trong đoàn xe đều là những cao thủ thiện chiến với tài thiện xạ siêu phàm nên rất nhanh đã phân được thắng bại.
Sau khi nhìn thấy hàng chục cái xác bị bắn phá thành nhiều mảnh nhỏ, đàn thằn lằn quyết định rút lui...