Sau khi nhìn thấy ông cụ nho nhã lịch sự, Phương Dạ khẽ lẩm bẩm, cậu Hoắc trong miệng ông ta chắc không phải là bạn trai của tổng giám đốc Lương chứ?
Lương Duyệt Tư rõ ràng cũng rất kích động, nói: "Ông chính là quản gia Phong Bá của anh Vũ sao?"
Còn có cả quản gia, xem ra người bạn trai này có đẳng cấp rất cao!
"Vâng cô Lương, mời cô lên xe, cậu chủ đã chuẩn bị bữa trưa đợi cô sẵn rồi!". ngôn tình sủng
"Được."
Tài xế giúp cô ta mang vali để vào trong cốp xe, Phương Dạ đang định lên xe theo, quản gia Phong Bá bỗng nhiên giơ tay ngăn anh lại.
"Xin lỗi, cậu chủ nhà tôi chỉ muốn gặp một mình cô Lương, xin dừng bước!"
Phương Dạ chợt cau mày, sau đó nói với Lương Duyệt Tư đang ở trong xe: "Tổng giám đốc Lương, cô đi gặp người yêu một mình vậy tôi phải làm sao đây, có phải nên mua vé máy bay quay về không?"
Lương Duyệt Tư chần chừ một lát, sau đó đề nghị: "Phong Bá, Phương Dạ là trợ lý của tôi, ông để anh ta đi theo được không?"
Vẻ mặt bác Phong vô cùng thản nhiên nói: "Đi theo thì được, nhưng không được lên xe, bởi vì đây là xe riêng của cậu chủ, cậu ta không xứng."
Phương Dạ bỗng thấy hơi tức giận, cái tên họ Hoắc này có cần phải keo kiệt vậy không, chẳng phải chỉ là một chiếc Lincoln tàn thôi sao, có gì ghê gớm chứ, làm như người ta không phải là cậu chủ chẳng bằng?
Lương Duyệt Tư không muốn làm mất mặt bạn trai, lập tức đồng ý: "Vậy cũng được, Phương Dạ, anh bắt xe đi theo phía sau đi."
"Biết rồi." Phương Dạ uể oải nói.
Anh tùy ý vẫy tay, một chiếc xe taxi màu vàng trắng đã nhanh chóng dừng lại, càng thú vị hơn tài xế lại còn là một người Trung Quốc.
"Chú em, muốn đi đâu chơi đó?" Chú tài xế mở lời hỏi.
Phương Dạ vui vẻ đáp: "Ông anh, sao anh biết tôi mới từ Trung Quốc đến đây?"
"Khụ, với cách ăn mặc này của cậu, vừa nhìn tôi đã nhận ra rồi, quá đậm chất vùng miền rồi!"
"..."
"Đừng ngây ra đó nữa, mau chóng lên xe đi, tài xế người Trung trên đảo Oahu cực kỳ hiếm, gặp được tôi cũng coi như là may mắn của cậu đó, nếu không thì người khác đã chặt đẹp cậu rồi!"
Phương Dạ bỏ vali vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế lái phụ: "Ông anh, đi theo chiếc xe phía trước giúp tôi là được."
Tài xế nghi ngờ nói: "Chiếc Lincoln màu đen đó sao?"
Phương Dạ gật đầu đáp: "Đúng vậy."
"Chú em à, thân thế của chiếc xe đó không phải dạng vừa đâu, cậu quen bọn họ sao?"
"Không quen, bà chủ của tôi quen." Phương Dạ thành thật nói: "Ông anh, anh có thể tập trung lái xe trước được không, lỡ như lát nữa mất dấu, vậy tối nay tôi phải ngủ đầu đường xó chợ rồi."
"Đùa gì chứ, trên đảo Oahu này còn có xe nào có thể cắt đuôi tôi được sao?" Tài xế nhếch miệng cười, sau đó bỗng nhiên đạp chân ga lao đi, làm Phương Dạ vẫn chưa thắt dây an toàn giật mình vội nắm chặt tay vịn.
"Ông anh, vừa nãy anh nói thân thế của chiếc xe đó không phải dạng vừa, rốt cuộc không vừa cỡ nào vậy?"
"Không vừa đến nỗi trong giới xã hội đen của người Trung ở Hawaii không ai dám dây vào, như thế cậu đã hiểu chứ?"
"Ồ, hóa ra nhà họ Hoắc lăn lộn trong giới xã hội đen à?"
"Còn không phải sao, sao bà chủ của cậu lại quen loại người như vậy thế?"
"Anh hỏi tôi, vậy tôi hỏi ai đây?" Phương Dạ bất lực trả lời.
Chú tài xế giữ kín như bưng chuyện của nhà họ Hoắc, rất nhanh đã chuyển chủ đề: "Không nói những chuyện này nữa, chú em, các người định chơi ở Hawaii mấy ngày?"
"Không biết nữa, bọn tôi đến đây tham gia chuyến tàu đầu tiên của du thuyền hiệu Gloria."
"Chuyến tàu đầu tiên của du thuyền hiệu Gloria? Xem ra bà chủ của cậu rất có bản lĩnh đó, vậy mà lại có được vé tàu?" Tài xế ngạc nhiên nói: "Đó chính là chiếc siêu du thuyền xếp thứ năm trên thế giới đó, tôi đã muốn được lên đó mở mang tầm mắt từ lâu, đáng tiếc tháng trước đặt hàng trong chợ đen cũng không mua được vé nào, tối nay sắp khởi hành chuyến đầu tiên rồi, đúng là tức chết mà!"
Ánh mắt anh ta chợt thay đổi, bỗng nhiên hỏi Phương Dạ: "Chú em à, hay là cậu nhường vé tàu lại cho tôi đi, tôi ra một con số, thế nào?"
Chú tài xế giơ năm ngón tay ra, Phương Dạ cũng không biết rốt cuộc là bao nhiêu tiền.
"Xin lỗi nhé ông anh, vé tàu ở trên người bà chủ tôi hết rồi, không bán cho anh được."
"Cũng đúng thôi, vé tàu quý giá như vậy sao người ta có thể giao cho cậu giữ được." Chú tài xế lập tức chán nản.
"Ông anh à, chuyến tàu đầu tiên của Gloria thu hút anh vậy sao?"
"Còn phải nói nữa sao, không những trên thuyền có người đẹp, hơn nữa còn có nhiều ngôi sao nổi tiếng đến đó, giống như thiên đường vậy!" Chú tài xế ngẩng mặt lên nói: "Quan trọng nhất là, trên thuyền có rất nhiều phú bà bạc tỷ, chỉ cần quyến rũ đại một người, nửa đời sau của tôi sẽ không cần lái taxi nữa!"
Phương Dạ bỗng chốc dở khóc dở cười, hóa ra ông anh này là người ảo tưởng, đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong được...
Thấy chiếc Lincoln chạy vào một trang viên, xe taxi đang định đi theo vào, hai người đàn ông đeo găng tay trắng mặc vest đen đã chặn bọn họ lại.
"Đây là chỗ ở riêng tư, mời đi cho!"
Ông anh quay đầu về phía Phương Dạ, sau đó Phương Dạ vội giải thích: "Bà chủ của tôi vẫn còn ở trên chiếc Lincoln đó, quản gia Phong Bá bảo tôi đi taxi theo sau."
Người đàn ông nghiêm túc nói: "Vậy cũng không được vào, cậu đợi ở ngoài đi!"
"Đợi ở đây sao?"
Phương Dạ ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trước sau không có nhà ở quán xá, trừ cái trang viên rộng lớn này ra cũng không nhìn thấy căn nhà nào, thế này nếu như Lương Duyệt Tư đến tối mới ra vậy chẳng phải anh cũng phải nhịn đói cả ngày sao?
Anh do dự một lúc lâu sau mới quyết định không ở đây chờ sung rụng nữa, nếu đã đến Hawaii vậy thì đương nhiên phải đi thăm thú một chút rồi.
"Ông anh, vừa nãy không phải anh hỏi tôi muốn đi đâu chơi sao, có chỗ nào giới thiệu cho tôi không?"
"Cậu không đợi bà chủ nữa sao"
"Đợi cái búa, cô ta đi gặp bạn trai, ai biết phải đợi đến bao giờ chứ."
"Vậy được, tôi đưa cậu đến mấy chỗ hay ho, bảo đảm cậu sẽ lưu luyến không nỡ về, vui quên cả trời đất!"
Tài xế bật cười khanh khách, quay xe rời khỏi cổng.
Cùng lúc đó, Lương Duyệt Tư ở sâu trong trang viên cũng đã nhìn thấy bạn trai Hoắc Vũ cô ta ngày nhớ đêm mong.
Nói ra cũng rất kịch tính, thật ra hai người là bạn từ thuở nhỏ, từ nhỏ đã đùa nghịch chơi trốn tìm với nhau, nhưng Hàn Vũ mười ba năm trước đã theo người nhà di cư sang nước ngoài, hai người vẫn luôn giữ liên lạc, hơn nữa một năm trước đã xác lập quan hệ, lần này là lần đầu gặp lại sau mười mấy năm xa cách!
Hàn Vũ mặt mũi điển trai, phong độ ngời ngời, da dẻ lại có vẻ trắng xanh yếu ớt, nhưng bởi vì vẻ ngoài rất đẹp nên vẻ trắng xanh này trái lại càng làm cho anh ta rạng rỡ hơn nhiều.
Sau khi hai người gặp nhau, trong lòng Lương Duyệt Tư lại chẳng rung động bao nhiêu, bởi vì dáng vẻ của bạn trai cũng giống như trong tưởng tượng của cô ta, đương nhiên, đây cũng là bởi vì hai người buổi tối thường xuyên gọi video cho nhau, họ đã quá quen rồi.
Mặc dù vẫn còn cách mấy mét, nhưng cô ta đã ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nàn, cô ta không khỏi thấy kỳ lạ, sao anh Vũ lại xịt nước hoa nồng như vậy?
"Tư Tư, cuối cùng em cũng đến rồi!" Cậu chủ Hoắc giang hai tay ra, ôm lấy Lương Duyệt Tư vào lòng.
Vào lúc ôm nhau, Lương Duyệt Tư bỗng nhiên khẽ cau mày, bởi vì cô ta lại phảng phất ngửi thấy mùi thối trong hương nước hoa nồng nàn, cảm giác giống như mùi chuột chết vậy...