Phương Dạ nhìn thấy khuôn mặt vừa ngại vừa giận của hai người, trong lòng anh sảng khoái như ăn một que kem mát lạnh.
Anh rất thích cảm giác nhìn bộ dạng vừa khó chịu lại vừa không thể thoát khỏi anh của bọn họ, cảm giác gian xảo lại thỏa mái!
Nhưng mà anh cũng biết tức nước sẽ vỡ bờ, có một số việc không nên làm quá mức, cho nên rất nhanh anh đã buông tha cho Lương Duyệt Tư.
"Được rồi, được rồi, tôi không sao rồi."
"Mọi chuyện ổn không?"
Phương Dạ tùy tiện nói: "Thật sự không sao rồi, nếu như cô vẫn cảm thấy chưa ổn, thì ngày mai quay về công ty cô có thể tiếp tục mát xa cho tôi."
Mơ đi, đồ điên mới muốn mát xa cho anh!
Trong lòng Lương Duyệt Tư phun nước bọt chửi thầm.
Ngài George vẫn luôn đợi ở bên cạnh, tuy là ông ta nhìn không hiểu lắm, nhưng cũng không dám thúc giục.
Phương Dạ lại nắm lấy cán gậy một lần nữa, sau đó anh nở một nụ cười tinh ranh với Lương Duyệt Tư: "Tổng giám đốc Lương, cô muốn tôi đánh mấy gậy vào cái lỗ này?"
Lương Duyệt Tư quay người coi thường anh: "Có giỏi thì anh dùng một gậy vào lỗ!"
"Cô cũng tham quá rồi, chuyện này cũng hơi khó khăn một chút." Phương Dạ giả vờ giả vịt gãi cằm: "Nhưng mà nếu cô đồng ý hôn tôi, tôi cũng có thể thử một lần."
Anh làm như quả bóng có laser điều khiển, par dài hơn 400m có thể thu phục trong một gậy à?
Có đánh chết thì Lương Duyệt Tư cũng không tin Phương Dạ có thể làm được như vậy, vì vậy cô ta đã thỏai mái đồng ý: "Được, nếu mà anh thật sự chỉ dùng một gậy đã vào lỗ, tôi sẽ hôn anh một cái, còn nếu anh không làm được thì..."
Phương Dạ dõng dạc nói: "Vậy thì đến lượt tôi hôn cô một cái!"
"Anh mơ đẹp ghê!" Lương Duyệt Tư cười mỉa mai nói: "Nếu mà làm không được, thì anh phải đi hôn nó một cái!"
Cô ta giơ tay chỉ về phía xa xa, chỉ thấy một con bò lớn đang gặm cỏ ở bên ngoài hàng rào thép gai bao quanh sân golf...
"Tổng giám đốc Lương, cô muốn chơi lớn như vậy à?"
"Không dám à."
"Ai không dám, cứ chơi lớn đi, phải là loại môi kề môi đó!"
"Được!"
Lương Duyệt Tư vừa dứt lời, Phương Dạ đã vung gậy một cách mạnh mẽ, sau khi nhìn thấy quả bóng vẽ ra một đường cong parabol, ngài George và Thẩm Tiệp đều trợn tròn mắt.
Sau một cú đánh toàn lực của Phương Dạ, quả bóng này bay với tốc độ và lực vô cùng kinh ngạc, thậm chí vào lúc đánh ra, chỉ trong nháy mắt đã nghe được tiếng xé gió!
"Nhanh, nhanh, lấy kính viễn vọng cho tôi!" Ngài George kích động nói.
Thư ký nữ chạy nhanh lấy một cái kính viễn vọng tinh xảo cho ông ta, Lương Duyệt Tư và Thẩm Tiệp cũng giơ kính viễn vọng của mình lên.
Sau khi nhìn qua ống kính thấy rõ ràng quỹ đạo của quả bóng, tim của ngài George đập thình thịch, thậm chí còn ngừng thở!
Quả bóng này lại đi thẳng đến lỗ, nhìn đường cong này, nó sẽ lăn thẳng vào lỗ trên green.
Sau khi quả bóng rơi xuống đất một giây, nó nảy liên tục vài lần, sau đó lăn sát về phía thảm cỏ gần lỗ.
Không phải chứ, thật sự chỉ cần một gậy là vào lỗ sao?
Trong lòng Lương Duyệt Tư nhảy dựng lên, nếu như thật sự mà vào, thì mình phải làm chuyện xấu hổ với tên khốn kia à?
Ngay vào lúc tất cả mọi người nghĩ rằng một gậy này vào đích, thì quả bóng lại nghịch ngợm lăn qua lỗ...
Má nó!
Sắc mặt Phương Dạ vốn dĩ đang đắc ý dạt dào, đã lập tức tái mét.
Xong rồi, quá sơ suất...
Tưởng tượng đến một lúc nữa phải môi kề môi với con bò thì trái tim anh cũng vỡ tan.
"Phương Dạ ơi là Phương Dạ, không ngờ rằng anh cũng có ngày hôm nay, ha ha ha..." Lương Duyệt Tư cười đến sắp chảy nước mắt, Thẩm Tiệp càng vui vẻ hơn, hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng thục nữ của mình.
Phương Dạ oán hận nói: "Các cô đừng vội đắc ý, nỗi nhục này tôi sẽ đòi lại sớm thôi!"
Mặt mày Lương Duyệt Tư hớn hở nói: "Khoan hãy nói tới chuyện đó, anh hãy hôn con vật kia đi đã..."
"WTF?"
Họ mới nói được một nửa, đột nhiên ngài George ở cách đó không xa đã hét lên một câu tục tĩu.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trái bóng trắng kia lăn tới một sườn dốc nhỏ, sau khi hết lực lại lăn trở lại, không chịu khuất phục di chuyển thêm một khoảng cách, bùm, thật sự đã lăn vào trong lỗ.
Cằm Lương Duyệt Tư cũng sắp rớt xuống, mà không khí giữa sân cũng hết sức yên lặng.
Phương Dạ âm thầm lau mồ hôi lạnh, hoàn hảo hoàn hảo, vận cứt chó của mình cũng không tệ...
"Không đánh nữa, cậu thắng rồi!"
Ngài George ngây dại ra vài giây, lại trực tiếp nhận thua.
Ông ta lập tức đi đến trước mặt Phương Dạ, khuôn mặt thành khẩn nói: "Ngài Phương, xin hỏi ngài có thu nhận học trò không?"
"Hả, nhận học trò sao?" Phương Dạ hơi ngẩn người ra.
"Đúng vậy, xin hỏi ngài có thể làm thầy tôi được không?" Đột nhiên ngài George vỗ đầu: "Đúng rồi, hình như ở đất nước của các cậu có một cách nói, xin hỏi ngài có thu nhận tôi làm học trò được không, tôi là thật lòng muốn bái sư học nghệ!"
Phương Dạ khó xử: "Chuyện này... Tôi không làm chủ được."
Ngài George vội vàng la lên: "Vậy xin hỏi ai có thể làm chủ?"
Phương Dạ chỉ vào Lương Duyệt Tư nói: "Tất nhiên là cần sự đồng ý của bà chủ tôi là Tổng giám đốc Lương thì mới được!"
Nhất thời Lương Duyệt Tư cũng hơi cảm động, Phương Dạ giao quyền chủ động vào tay cô ta, chắc chắn là một ân huệ lớn đối với Tập đoàn Tư Vũ...
Quả nhiên, dưới sự năn nỉ liên tục của ngài George. Phương Dạ cũng thuận lợi trở thành thầy giáo. Để báo đáp, ông ta đã nâng tỷ lệ lên một phần cho Tập đoàn Tư Vũ, đúng là đã khiến cho Lương Duyệt Tư và Thẩm Tiệp mừng điên lên.
Từ sau khi từ sân golf trở về Tập đoàn Tư Vũ, Lương Duyệt Tư vẫn cúi đầu không hề mở miệng, khuôn mặt cô ta đỏ bừng như quả táo mùa thu.
Cơ bản cô ta không dám nói đến chuyện đánh cược lúc nãy, mà giống như Phương Dạ cũng không chủ động nhắc tới, vì vậy cả hai người đều yên lặng.
Nhưng thật ra Thẩm Tiệp đã đánh vỡ tình huống này, vẻ mặt cô ta phấn khích nói: "Phương Dạ, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài, không ngờ rằng anh lại là một golfer chuyên nghiệp như vậy, đúng là tạo cho người ta sự bất ngờ!"
Vẻ mặt Phương Dạ kiêu ngạo nói: "Đừng nói là golf, chỉ cần là bóng, thì lớn hay nhỏ với tôi đều giống nhau."
Mặt Lương Duyệt Tư càng đỏ hơn, bởi vì ý nghĩ của cô ta đã lệch hướng.
"Hừm, lưu manh..."
Thẩm Tiệp không chú ý đến sắc mặt của người lãnh đạo, cô ta lại tiếp tục khen ngợi: "Tuy là ngày bình thường anh đi làm linh tinh lang tang, nhưng bây giờ đúng là anh đã lập công lớn, điều kiện lúc trước đã đàm phán tốt, sau khi trở về tôi lập tức thu xếp!"
Phương Dạ nhìn thấy Lương Duyệt Tư giả ngu, vì thế anh quyết định làm cô ta ghê tởm một chút: "Đấy là đương nhiên, tục ngữ nói rằng, là vàng thì nhất định sẽ sáng, cho dù vàng đi vào nhà xí cũng vậy."
"Lời này của anh là có ý gì?" Quả nhiên Lương Duyệt đã không thể ngồi im được nữa: "Anh dám so sánh tôi và Thẩm Tiệp với nhà xí hả?"
Phương Dạ nhanh chóng giải thích: "Đừng hiểu lầm, bộ dạng của hai cô trắng trẻo, xinh đẹp như vậy, đương nhiên không có khả năng là nhà xí dơ bẩn."
"Hừm."
Lương Duyệt Tư khịt mũi, khuôn mặt cô ta đã dịu đi rất nhiều.
Nào ngờ Phương Dạ lại cười xấu xa, anh lập tức nói thêm câu nữa: "Ý của tôi là, Tập đoàn Tư Vũ mới có thể xem như là nhà xí, còn các cô, có thể hình dung là dòi bọ mập mạp, thế mới đúng chứ, ha ha ha..."
Lương Duyệt Tư và Thẩm Tiệp: “...”