Lương Duyệt Tư suýt chút nữa đã bị Phương Dạ chọc tức chết, bản thân cô ta đường đường là một nữ chủ tịch, vậy mà trong mắt anh ta còn không bằng một công việc bán thời gian nữa?
Ngửi thấy mùi thơm cơ thể tao nhã trên người đối phương, Phương Dạ, với tư cách thanh niên trẻ tuổi, cảm thấy không thể nhịn được nữa, yếu ớt nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lương, tư thế bây giờ của chúng ta không được hay lắm, cô có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Nói chuyện đàng hoàng sao? Bây giờ tôi hận không thể bóp chết anh đấy!” Lương Duyệt Tư tức giận nói: “Anh có biết lúc tôi tỉnh dậy phát hiện cả phòng đều là những người phụ nữ xa lạ, trong lòng có bao nhiêu sụp đổ? Hơn nữa điều khiến người ta tức giận nhất là bọn họ đều xem tôi là bồ nhí thấp kém!”
Phương Dạ mơ hồ khó hiểu sờ đầu nói: “Cả phòng đều là phụ nữ ấy hả? Bọn họ từ đâu đến thế?”
“Đương nhiên là Tiểu Tiệp dẫn tới cứu tôi rồi!”
Phương Dạ càng mờ mịt: “Cứu cô, sao lại phải cứu cô chứ?”
“Cô ấy cho rằng anh đưa tôi đến khách sạn nhân cơ hội chiếm đoạt tiện nghi của tôi, nên bịa ra lý do đến khách sạn còn tìm một đám người giúp đỡ nữa.” Lương Duyệt Tư nói không nên lời: “Cũng may bọn họ đều là phụ nữ, nếu trong đó có một người đàn ông, vậy thì tôi chết đi cho xong!”
Phương Dạ cuối cùng cũng hiểu ra, chắc chắn là người đẹp Thẩm tự cho mình là thông minh, nói là bắt bồ nhí gì đó, cho nên mới gây ra hiểu nhầm lớn như vậy...
Anh vò đầu: “Nói có lý, dù sao chuyện này cũng không thể trách tôi được, ai bảo cô không tự lượng sức mình chứ, ở phố ăn lẩu uống say như vậy chứ...”
“Làm sao tôi biết được hai chai rượu của Giang Đạt lợi hại như vậy chứ, mới uống có hai ly đã bất tỉnh nhân sự rồi.”
Sắc mặt Lương Duyệt Tư dịu đi một chút, sau khi nghĩ lại, xem ra chuyện này quả thực không thể trách Phương Dạ được, cô ta lại hỏi: “Đúng rồi, sau đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao Giang Đạt lại ngoan ngoãn chuyển tiền vậy?”
“Tôi có thể nói thật cho cô biết nhưng chỉ sợ cô không tin thôi.”
“Bớt nói nhảm, nhanh nói đi!”
Phương Dạ cười hắc hắc: “Thực ra là tôi đơn thương độc mã cứu các người ra, thuận tiện uy hiếp Giang Long chuyển tiền qua, tôi lợi hại không?”
“Chỉ dựa vào anh thôi sao?” Lương Duyệt Tư khinh thường nói: “Anh cho rằng anh đang xem phim sao, tầng hai của phố ăn lẩu có nhiều người của Giang Long như vậy, một giọt nước bọt cũng không thể dìm chết tôi được, trước khi chém gió có thể nháp chút được không?”
“Cô xem cô xem, tôi đã nói rồi cô sẽ không tin mà?”
“Lý do này quá vô lý, đổi cái khác xem nào.”
Phương Dạ quá lười kéo Tào Hoa ra làm chứng, chỉ đành ra vẻ nghiêm túc nói bậy bạ: “Được thôi, thực ra tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn đã kịp thời gọi cảnh sát cứu mọi người. Giang Long chỉ e là đã chuốc lấy phiền phức rồi, cho nên chỉ động trả tiền, lý do này cô hài lòng rồi chứ tổng giám đốc Lương?”
Lương Duyệt Tư tin tưởng: “Cũng không tệ lắm.”
Phương Dạ: “...”
“Tổng giám đốc Lương, ngài George sắp tới rồi, phòng họp đã...”
Lúc này Thẩm Tiệp vẻ mặt vội vàng đột nhiên đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy tư thế mờ ám của hai người trên ghế sô pha, cô ta sững người tại chỗ.
Chuyện gì thế này, sao tổng giám đốc Lương và tên khốn Phương Dạ kia lại... “Khụ khụ, Tiểu Tiệp… sao cô vào mà không gõ cửa?” Lương Duyệt Tư vô cùng mặt đỏ bừng đến tận cổ.
Thẩm Tiệp bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đóng cửa ra ngoài: “Xin lỗi tổng giám đốc Lương, làm phiền rồi, hai người tiếp tục đi!”
Lương Duyệt Tư vội vàng xuống dưới, tức giận nói: “Tất cả đều là lỗi của anh, hình tượng của tôi hoàn toàn bị hủy sạch rồi, đợi tôi họp xong lại tìm anh tính sổ!”
Má nó.
Trách tôi cái gì chứ?
Khuôn mặt Phương Dạ đầy dấu chấm hỏi đen...
Lương Duyệt Tư nhanh chóng rời đi, Phương Dạ ở một mình vô cùng buồn chán, dứt khoát chơi sừng giác thuật mà anh vừa giành được trong phòng làm việc của chủ tịch.
Không thử thì không biết, nhưng vừa thử đã biết được sừng giác thuật này quả thực vô cùng hiệu dụng, chất sitin chuyển hóa mấy lần cứng rắn có thể tùy theo tâm niệm của mình mà biến hóa, độ dày và màu sắc có thể tùy ý thay đổi, nếu như sừng giác trở nên mỏng thì thậm chí có thể làm đao kiếm, sắc bén đến nỗi chiếc lông tơ bay qua cũng bị cắt đứt để hình dung.
Khuyết điểm duy nhất có lẽ thể lực tiêu hao quá lớn, cơ thể Phương Dạ hai lần chuyển hóa cũng không chơi được bao lâu, sau khi mặc sức tìm hiểu một lúc thì dứt khoát mở máy tính của Lương Duyệt Tư chơi.
Phải nói cấu hình máy tính của chủ tịch rất trâu bò chơi game thì quá tuyệt...
Cuộc đàm phán giữa tập đoàn Tư Vũ và ngài George có vẻ không được thuận lợi lắm, gần trưa, Lương Duyệt Tư và Thẩm Tiệp mặt lạnh đẩy cửa bước vào.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ đang vui vẻ ngồi chơi sau bàn làm việc, hai người họ nhất thời nổi giận.
Thẩm Tiệp mắng: “Phương Dạ, đây chỗ anh nên ngồi sao? Mau xuống cho tôi!”
Đối với chuyện xấu hổ mà Phương Dạ sắp đặt vào tối qua, đến lúc này cô ta vẫn còn đang canh cánh trong lòng, tâm trạng của cô ta cũng không tốt hơn Lương Duyệt Tư bao nhiêu.
Sau khi biết tổng giám đốc Lương và Phương Dạ không có quan hệ gì thân thiết, cố ta đương nhiên không kiêng kị điều gì cả, trực tiếp bộc lộ khí thế của người lãnh đạo.
“Chờ một chút, sắp đến trận chung kết rồi, tôi phải đi ăn thịt gà!”
Trên màn hình, các nhân vật do Phương Dạ điều khiển đã tiêu diệt được ba mươi chín người rồi, một con số đáng kinh ngạc, trên sân chỉ còn lại bốn người, anh đang lái một chiếc xe ba bánh chạy khắp bản đồ để tìm người.
“Chơi cái đầu anh ý, bây giờ là giờ làm việc!” Thẩm Tiệp tức giận trực tiếp rút nguồn điện.
Thấy đối phương đã đến, Phương Dạ chỉ đành ngượng ngùng thả chuột ra.
Sau cuộc đàm thoại vừa rồi, Lương Duyệt Tư dường như đã khôi phục lại hình tượng nữ chủ tịch lạnh lùng, cô ta thản nhiên nói: “Tiểu Tiệp, lập tức chuẩn bị xe dẫn ngài George đến câu lạc bộ Trung Hâm, nhớ bảo bọn họ sắp xếp đầu bếp có kỹ thuật nấu nướng tốt nhất, tiền bạc không thành vấn đề.”
“Tôi biết rồi tổng giám đốc Lương.”
“Đúng rồi, sau này hãy dạy dỗ cấp dưới của cô thật tốt, để cho bọn họ hiểu rõ thân phận của mình, phòng làm việc của chủ tịch không phải ai cũng có thể tùy tiện vào được đâu.”
Sau khi ném lại những lời này, Lương Duyệt Tư cũng không thèm nhìn Phương Dạ, đi thẳng vào phòng trong thay quần áo.
Nhìn bóng lưng mảnh mai của cô ta, Phương Dạ thầm hỏi: “Người đẹp, vừa rồi tổng giám đốc Lương ăn phải thùng thuốc nổ sao?”
“Liên quan gì đến anh chứ?” Thẩm Tiệp tức giận nói, “Không nghe thấy lời vừa rồi của tổng giám đốc Lương sao, đây không phải là nơi anh nên ở, sau này không được gọi thì không được phép tiến vào, nhanh đi chuẩn bị xe đi!”
“Cắt, hình như ít khi có người vào. Sáng nay không phải là tổng giám đốc Lương kéo tôi vào đây tốt. Tốt xấu gì tôi cũng giúp công ty thu hồi được hai nghìn vạn. Không ngờ lại qua cầu rút ván vong ơn phụ nghĩa nhanh như vậy, tôi phỉ nhổ vào!” Phương Dạ chỉ có thể tức giận bất bình mà rời đi.
Trên đường đến câu lạc bộ, Thẩm Tiệp và Lương Duyệt Tư không ngừng thì thầm to nhỏ.
“Tổng giám đốc Lương, đối với những điều kiện mà ngài George đưa ra, ngài có muốn cân nhắc một chút không?”
“Tôi nghĩ rằng điều kiện chi tiết mà ngài George đưa ra đã đạt được khoảng sáu mươi phần trăm rồi, thỏa thuận thêm một chút nữa là ổn, nếu không với tỉ lệ mà ông ấy đưa ra, chúng tôi rất có thể sẽ thua lỗ và không có lãi.” Lương Duyệt Tư cau mày nói.
“Nhưng ngài George là một cao thủ đàm phán. Ông ấy thực sự rất cơ trí, hơn nữa còn nắm quyền chủ động, chúng ta đang ở thế rất bị động.”
Lương Duyệt Tư thở dài: “Haizz, hy vọng thông tin nhận được lúc trước là thật, nếu không cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý với điều kiện của ông ta, Chúng ta nhất định phải có được cơ hội hợp tác lần này, cho dù chịu thiệt chút cũng không sao cả.”