Khó khăn lắm mới chụp ảnh xong, Lương Duyệt Tư mặt mày khó chịu rất nhanh đã rời đi.
Quản lý Hà thấy tâm trạng cô ta không tốt, hoàn toàn không dám hỏi đến chuyện vị trí làm việc của Phương Dạ, nhưng may mà thư ký đã nhanh chóng gọi điện thoại đến.
"Quản lý Hà, chủ tịch Lương đã nói rồi, kể từ bây giờ sẽ điều Phương Dạ về công ty, cô bảo cậu ta buổi chiều đến phòng làm việc của chủ tịch Lương báo cáo.
"Được được được, bây giờ tôi đi nói với cậu ta ngay!"
Quản lý Hà khẽ thở dài một hơi, cuối cùng cũng đưa củ khoai bỏng tay này đi được rồi, thật đáng mừng mà!
Không đúng, phải nói là cái gậy khuấy phân thì đúng hơn...
Sau khi nhận được thông báo, Phương Dạ cũng cảm thấy hơi bất ngờ, nói thật thì anh vẫn thích thực tập ở trung tâm mua sắm Hoa Hồng hơn, dù sao thì gái đẹp ở đây rất nhiều, mỗi ngày đều có thể ngắm mê mệt.
Đợi sau khi quản lý Hà đi, Mộ Tiểu Điệp chân thành cảm ơn Phương Dạ: "Cảm ơn cậu vừa rồi đã giúp tôi giải vây, nếu không thì chắc chắn tôi đã phải bồi thường thiệt hại cho người phụ nữ đó rồi!"
Phương Dạ cười nói: "Nói gì vậy, dễ như ăn cháo vậy mà, hơn nữa chúng ta còn là đồng nghiệp, phải cố gắng đoàn kết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau mà, buổi sáng còn ăn bánh cuốn của chị, giúp chị đuổi chó dữ đi cũng nên làm thôi."
Mộ Tiểu Điệp che miệng cười nói: "Dáng vẻ xé nát cái túi lúc đó của cậu rất ngầu, người phụ nữ đó nhìn thấy xong mặt mày bỗng chốc cũng đen như đít nồi, đúng là quá hả giận!"
Vẻ mặt Phương Dạ đầy hãnh diện nói: "May mà bà ta chạy nhanh, nếu không thì em nhất định sẽ báo cảnh sát bắt bà ta, dám lấy cái túi giấy ra lừa hơn một trăm vạn, cũng gan dạ lắm, ít nhất cũng phải bị giam mười ngày nửa tháng!"'
Sau khi cười nói xong, tâm trạng Mộ Tiểu Điệp lại hơi buồn bã: "Đáng tiếc cậu sắp bị điều về công ty ngay rồi, sau này chắc tôi sẽ rất khó gặp được cậu."
"Muốn gặp tôi không phải rất dễ sao, gọi một cuộc điện thoại là được rồi mà." Phương Dạ cười toe toét nói: "Nào nào nào, chúng ta thêm Wechat trước, có chuyện gì cũng tiện liên lạc."
Sau khi thêm bạn bè xong, Mộ Tiểu Điệp hơi ngại ngùng nói: "Phương Dạ, tối mai tôi phải tham gia buổi họp mặt với bạn học, cậu có thể... đi cùng với tôi không?"
Phương Dạ lập tức đồng ý: "Không vấn đề gì, tối mai mấy giờ?"
"Bảy giờ có được không?"
"Được, vậy bảy giờ tôi đến đây đón chị tan làm."
"Cảm ơn cậu!" Mộ Tiểu Điệp biết ơn nói: "Thật ra tôi cũng không muốn đi lắm, lần này tụ họp cũng do mấy người lớp trưởng khởi xướng, nhà bọn họ đều rất giàu, muốn đến tụ họp đơn giản cũng chỉ là muốn khoe khoang mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩa gì."
Phương Dạ gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, cho nên tôi ghét nhất tham gia tụ họp bạn học gì đó nhất, không thú vị gì cả, mùi tiền lại bay khắp nơi."
Ăn cơm trưa xong, Phương Dạ và các anh em "tạm biệt trong nước mắt", anh lên xe MPV về công ty.
Sau khi đến phòng làm việc chủ tịch, anh thấy thư ký Thẩm Tiệp của Lương Duyệt Tư, đây là một cô gái giỏi giang mang một cặp kính màu đen, tuổi tác cũng trạc tuổi Lương Duyệt Tư.
"Phương Dạ, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ đảm nhận việc làm tài xế riêng cho chủ tịch Lương, lương trực tiếp được điều chỉnh lên cấp bảy, được hưởng đãi ngộ của nhân viên chính thức." Thẩm Tiệp đưa hai chiếc chìa khóa xe cho Phương Dạ, nói thêm: "Một chiếc trong đây là X7 của công ty cấp cho chủ tịch, chiếc còn lại là Urús riêng của chủ tịch Lương, giao cho anh hết đó."
"Hiểu rồi, cảm ơn người đẹp!" Phương Dạ cười nói.
"Bớt cợt nhả như vậy đi, tôi tên là Thẩm Tiệp, anh có thể gọi tên tôi, cũng có thể gọi tôi là Tiểu Tiệp."
Thẩm Tiệp dường như bị lây vẻ lạnh lùng của Lương Duyệt Tư, thái độ đối với Phương Dạ rất thờ ơ.
"Biết rồi người đẹp, cho hỏi chỗ ngồi của tôi ở đâu?"
"Tìm đại một chỗ ngồi đi, nếu chủ tịch Lương cần đi xe thì sẽ thông báo cho anh trước."
Phương Dạ chỉ vào máy tính trên bàn nói: "Máy tính này có chơi game được không?"
Khóe miệng Thẩm Tiệp lập tức co giật.
Chơi game trong phòng làm việc của chủ tịch, anh tưởng đây là nhà anh sao?
Nhưng vừa nhớ đến lời dặn của chủ tịch Lương, cô ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
"Nhớ đeo tai nghe, đừng làm phiền người khác làm việc."
"Được thôi!"
Phương Dạ vui mừng hớn hở, ngồi xuống làm một loạt hành động, sau đó mới phát hiện chiếc máy tính này cấu hình thấp đến nỗi khiến người ta nổi cáu, cũng đừng mơ có thể chơi PUBG được, chơi dò mìn còn may ra!
"Công ty rách nát gì vậy, máy tính toàn là kiểu của mười năm về trước à?"
Hậm hực lẩm bẩm xong, anh chỉ đành lên mạng tìm phim gì đó xem để giết thời gian.
Một bộ phim còn chưa xem xong Phương Dạ đã thấy buồn ngủ rồi, anh dứt khoát nằm bò ra bàn ngủ say như chết.
May mà anh không ngáy ngủ, gân xanh trên trán Thẩm Tiệp không ngừng nổi lên, cuối cùng vẫn cố gắng kiềm chế.
Bản thân cô ta chỉ là một thư ký nhỏ bé, không thể chọc vào em họ của tỷ phú nghìn tỷ được...
Gần đến giờ tan làm, cuối cùng cũng đến công việc của Phương Dạ.
Nhiệm vụ của anh là đưa Lương Duyệt Tư và phó chủ tịch đến phố ăn lẩu nào đó đòi nợ, phó chủ tịch này tên là Tào Hoa, là một trong những người ở lâu năm trong công ty, năm đó ông ta cùng sáng lập ra tập đoàn Tư Vũ với cha của Lương Duyệt Tư.
Bởi vì là việc công cho nên Phương Dạ chỉ lái chiếc X7 đi, Lương Duyệt Tư không đưa thư ký theo, trực tiếp ngồi vào ghế phụ, còn Tào Hoa thì đưa theo một cô thư ký vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, hai người ngồi ở ghế sau.
Sau khi lái xe đi, Tào Hoa hỏi: "Tiểu Lương à, hóa ra con đổi tài xế rồi à, ông Hứa trước đây đâu?"
Lương Duyệt Tư trả lời: "Ông ấy được điều đến bộ phận nghiệp vụ rồi."
"Tài xế mới của con trông trẻ quá, kỹ thuật lái xe có được không đó?" Tào Hoa nói thêm: "Tục ngữ nói rất hay, tuổi trẻ lông bông làm việc không chắc, chú thấy con nên đổi một tài xế lớn tuổi sẽ ổn hơn đó."
Lương Duyệt Tư không để bụng nói: "Không cần đâu, con thấy Phương Dạ lái xe rất ổn."
Ô hô, chỉ vì tuổi trẻ mà thôi, ông già này lại dám nghi ngờ kỹ năng lái xe của anh đây sao?
Ấn tượng của Phương Dạ đối với Tào Hoa lập tức xấu đi nhiều.
"Chú Tào, bởi vì nghĩ đến chuyện hợp tác với ngài George, cho nên bây giờ công ty cần thu hồi vốn gấp, chú cảm thấy có chắc chắn thu khoản nợ với tập đoàn Vượng Đạt này về được không?" Lương Duyệt Tư bỗng nhiên hỏi.
Tào Hoa nói: "Cũng chi hai ngàn vạn mà thôi, dựa vào tình bạn của chú và chủ tịch Giang, có lẽ không có vấn đề gì, hơn nữa chủ tịch Giang đã chỉ định muốn gặp con, chắc chắn đã chuẩn bị tiền xong rồi.
"Vậy thì tốt."
Lương Duyệt Tư gật gù không nói gì nữa, ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vì để lấy lòng Dương Lâm, tuy điều Phương Dạ về công ty làm tài xế, nhưng chuyện ép anh ăn canh gà hôm nay quả thật cũng khiến người ta chán ghét quá rồi, vì vậy cô ta không muốn để ý đến đối phương.
Tào Hoa tuổi già nhưng tâm hồn không hề già, thấy Lương Duyệt Tư không lên tiếng, ông ta lại đặt tay lên đùi cô thư ký...
Thông qua kính chiếu hậu, tuy Phương Dạ không thể nhìn rõ mặt hai người, nhưng có thể đoán được bọn họ đang làm gì, trong lòng thầm mắng chửi.
Ngứa mắt quá, không thể nào nhịn nổi nữa!
Để ngăn cản hai người, Phương Dạ cố tình ho khan một tiếng: "Chủ tịch Lương, bây giờ cũng sắp năm giờ rồi, rốt cuộc hôm nay mấy giờ tôi mới được tan làm?"
Tào Hoa quả nhiên lập tức rụt tay về, giả vờ ra vẻ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Bị người khác làm phiền lúc chợp mắt, Lương Duyệt Tư lập tức thấy khó chịu, cô ta lạnh lùng nói: "Anh là tài xế riêng của tôi, theo như thông thường thì không có thời gian tan làm, cần phải có mặt mọi lúc."
Phương Dạ lúc này trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Cái gì, không có thời gian tan làm?"
Vậy buổi tối còn phải giao len sợi thì sao?