"Được, em biết rồi."
Nhiếp Kiệt bắt đầu phát bóng, Hồng Dịch vừa mới nhận bóng, Phương Dạ đã nhanh chóng áp sát.
Hồng Dịch ám ảnh với tốc độ cắt bóng của anh, trước mắt ngay cả dẫn bóng cũng không dám, bèn ném thẳng lên cao.
"Hahaha, không ngờ tên nhóc Hồng Dịch này đã sợ rồi, vậy mà lại không dám một đấu một với Phương Dạ!" Viên Lâm vừa nhìn đã biết suy nghĩ chân thật của anh ta, bật cười ngặt nghẽo.
"Cậu đừng nói vớ vẩn, sao Hồng Dịch lại có thể sợ một thằng ăn bám chứ?" Lương Mộ Linh hơi tức giận nói.
"Cậu đừng không tin, xem tiếp cho kỹ đi!"
Sau khi Triệu Hùng nhận bóng, đã vào trong vạch ném phạt, Mạnh Hổ giang hai cánh tay ra, dốc hết sức ngăn cản anh ta ném bóng vào rổ.
"Kẻ thất bại, cậu không ngăn được tôi đâu!" Trong mắt Triệu Hùng lóe lên một tia sáng, quay người dẫn bóng bắt đầu đột phá mạnh mẽ.
Với ưu thế sức mạnh tuyệt đối, Mạnh Hổ bị dồn ép đến nỗi lùi về sau liên tục, nhìn thấy khoảng cách cũng đã được rồi, Triệu Hùng hét to một tiếng rồi nhảy vọt lên cao, hẳn là muốn đưa hai tay úp rổ!
Mạnh Hổ cũng không ngờ đối phương lại mạnh mẽ như vậy, lúc này muốn nhảy lên cản cũng không kịp.
"Chú hai cố lên, úp chết nó đi!" Lúc Hồng Dịch đang gào thét trợ uy, bỗng nhiên nhận ra đã không thấy bóng dáng Phương Dạ bên cạnh mình đâu!
Một bóng người lờ mờ xông đến dưới rổ nhanh như chớp, giống như gắn lò xo dưới chân nhảy lên như bay.
Triệu Hùng chỉ thấy trước mặt choáng váng, trên thành rổ bỗng nhiên truyền đến một nguồn lực lớn, giống như bị một ngọn núi lớn phủ đầu ép xuống!
Sức mạnh này không chỉ ngăn cản được anh ta úp rổ, mà còn khiến anh ta hoàn toàn mất thăng bằng, phịch một tiếng ngã chổng vó lên trời.
Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh đờ ra, Hồng Dịch và Nhiếp Kiệt cũng đờ ra, cả biển người trên sân bóng đều lặng im như tờ...
Phương Dạ không có ai phòng thủ nên ung dung dẫn bóng đến phía ngoài vạch ba điểm, sau đó tiện tay ném một cái thì bóng đã vào rồi.
"Thằng... thằng nhóc này là quái vật gì, vậy mà lại áp đảo cả Triệu Hùng luôn?" Nhiếp Kiệt cố dụi dụi mắt, chỉ sợ mình vừa gặp ảo giác.
Tuy Triệu Hùng thấp hơn mình một chút, nhưng cũng được một mét chín lăm, sức bật lại càng khiến người ta kinh ngạc hơn, trong cả đội của trường cũng chỉ đứng sau Hồng Dịch thôi, nhưng không ngờ hôm nay lại bị một thằng lùn chưa đến một mét tám phủ đầu!
Nếu là cầu thủ chuyên nghiệp cũng không nói làm gì, nhưng lại còn là một thằng ăn bám ai ai cũng biết, công lý ở đâu thế?
Viên Lâm xem xong mặt mày hớn hở, còn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Mộ Linh thì hoàn toàn thất vọng.
Bây giờ ngay cả người mù cũng biết, Phương Dạ đã đè bẹp hoàn toàn ba người Hồng Dịch, thắng cuộc cũng là chuyện sớm muộn thôi!
Lẽ nào mình phải giao lưu hữu nghị với một thằng ăn bám sao?!
Vừa nghĩ đến chuyện đánh cược, Lương Mộ Linh đã cảm thấy lòng mình sắp tan vỡ rồi.
Bốn mươi ba giây sau, trận đấu chính thức khép lại, ba người Mạnh Hổ đã giành chiến thắng với tỷ số 53 - 49, trong vòng hai phút Phương Dạ điên cuồng thực hiện sáu cú ném ngoài vạch ba điểm, thay đổi hoàn toàn cục diện!
"Mẹ kiếp tôi không phục, thằng nhóc cậu chỉ dựa vào kỹ thuật ném bóng của bàn tay đó kiếm ăn mà thôi, có bản lĩnh thì một đấu một với ông đây!" Nhiếp Kiệt hổn hển bước đến trước mặt Phương Dạ. Truyện BJYX
"Được, tôi sẽ khiến cậu phục sát đất." Phương Dạ mỉm cười cầm một quả bóng lên: "Chúng ta quyết định thắng thua bằng một bàn, chỉ được úp rổ không được ném rổ, như vậy được rồi chứ?"
"Được, quá đã!" Nhiếp Kiệt lạnh lùng cười nói: "Nếu cậu thua thì phải nhường cơ hội giao lưu hữu nghị lại!"
"Được." Phương Dạ không do dự chút đồng ý.
Ba người Hồ Phi thấy anh đồng ý sảng khoái như vậy, suýt chút đã tức hộc máu, đồng thanh hô to: "Chú tư, suy nghĩ lại đi!"
"Yên tâm, anh không thua được đâu." Phương Dạ thản nhiên nói: "Vậy nếu tôi thắng thì sao?"
"Tôi gọi cậu là cha!"
"Được."
Nếu đã là một bàn quyết định thắng thua, vậy thì chỉ có thể bắt đầu từ lúc hai người tranh bóng thôi.
Sau khi trọng tài ném bóng lên, Phương Dạ và Nhiếp Kiệt cùng lúc nhảy lên, không ngoài dự đoán, Phương Dạ với sức bật mạnh mẽ khác thường đã giành được bóng!
Ngay cả Triệu Hùng đối phương cũng phủ đầu được, Nhiếp Kiệt đương nhiên sẽ không kiêu ngạo đến nỗi cho rằng mình có thể giành được bóng, anh ta lập tức đổi thành tư thế phòng ngự.
Trong dự tính của anh ta, chỉ cần dùng sức mạnh dồn ép được đối phương, chờ cơ hội cướp bóng ghi điểm là được.
Với vóc dáng to con gần hai mét của mình, làm được điều này có lẽ cũng không phải chuyện gì khó.
Một giây sau, bả vai hai người đụng vào nhau, Phương Dạ không lợi dụng tốc độ để ức hiếp người khác, mà chọn cách cứng chọi với cứng!
Dáng người của hai người khác xa nhau, nếu chỉ nhìn bóng lưng thì còn tưởng là hai cha con đang so tài với nhau đấy.
Ba người Mạnh Hổ xem xong thì mặt mày xám xịt, bọn họ cũng không ngờ Phương Dạ sẽ dùng cách ngốc nghếch thế này, vậy chẳng phải là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình sao?
Độ nặng ký của người ta ở đây này, người nhỏ sức yếu như cậu có thể thắng mới lạ đấy.
Nhưng điều khiến người ta mở mang tầm mắt chính là Phương Dạ lại thắng chỉ trong lúc tiến lên một chút!
Vẻ mặt Nhiếp Kiệt tức đến đỏ bừng, anh ta đã dốc hết toàn bộ sức lực ra nhưng vẫn liên tiếp thất bại.
Vẻ mặt Phương Dạ không những ung dung, mà còn đang một tay dẫn bóng, so sánh năng lực của hai bên vừa nhìn là biết ngay.
Kiên trì được năm giây, khớp hàm của Nhiếp Kiệt cũng đang run lên, hai chân giật giật giống như đang run rẩy.
Phương Dạ cũng không sốt ruột, cứ từ từ như vậy đẩy tới, sau khi đến dưới rổ, anh nhảy lên bắt đầu úp rổ.
Chút sức lực dư thừa cuối cùng của Nhiếp Kiệt hăng hái nhảy lên ngăn lại, đáng tiếc trông có vẻ yếu đuối không có sức như vậy, Phương Dạ đã úp rổ thành công, Nhiếp Kiệt giống như bãi bùn nhão ngã trên mặt đất, còn thê thảm hơn Hồ Phi lúc nãy gấp mười lần...
Sau khi giành được thắng lợi hoàn toàn, Hồ Phi không thèm quan tâm đến vết thương chồng chất, vô cùng vui vẻ đi tìm Viên Lâm bàn bạc chuyện giao lưu hữu nghị, ba người Phương Dạ thì về ký túc xá tắm rửa thay quần áo.
Chưa đến nửa tiếng, Hồ Phi đã cực kỳ hào hứng trở về.
"Chú hai, bọn họ nói thế nào?" Mạnh Hổ nóng lòng hỏi.
"Đã nói xong rồi, tối nay đến quán mở xuyên đêm chơi trước, không phải gần trường có một quán bar Dạ Sắc sao, đến đó đi!"
"Quán bar Dạ Sắc? Nghe nói chi phí ở đó không rẻ đâu!" Đàm Dập Minh yếu ớt nói.
Hồ Phi dõng dạc nói: "Yên tâm đi, biết điều kiện nhà chú không tốt, anh và chú tư chia đôi số tiền này!"
Phương Dạ lúc này không thiếu tiền, đương nhiên không có ý kiến.
"Không vấn đề gì." Mạnh Hổ cười vỗ vai Đàm Dập Minh: "Chú ba à, chúng ta nói trước, ba người bạn của Viên Lâm, chú chọn người nào?"
"Chắc chắn anh không dám mơ tới hoa khôi rồi, cô Đỗ Tiểu Mẫn tóc ngắn đi, anh thích kiểu năng động như vậy!" Đàm Dập Minh lại rất biết thân biết phận.
"Đương nhiên chỉ có thể giao hoa khôi cho chú tư ứng phó thôi, vậy anh chọn Trần Quyên." Mạnh Hổ nhìn về phía Phương Dạ: "Chú tư, phân công như vậy chú không có ý kiến gì chứ?"
"Hả, anh cũng có phần?" Phương Dạ sững sờ.