Lúc Phương Dạ đang sững sờ thì có một túi kẹo nhỏ đột nhiên xuất hiện trong túi áo anh và anh trai cũng nói nhỏ nhắc nhở anh: “Chú em, không phải trên đơn có chú thích là phải nhỏ tiếng thôi sao?”
“Quan tâm nói nhỏ hay nói to làm gì. Đấy không phải trọng điểm, trọng điểm là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng rời khỏi đây thôi chẳng lẽ anh còn muốn ở đây qua đêm hay sao?”
“Đúng đúng đúng, chúng ta mau đi thôi, tôi không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, mé nó quá đáng sợ!”
Lúc hai người bọn họ đang muốn chuồn lẹ khỏi đây thì đèn trên trần nhà nhấp nháy mấy cái rồi sáng lên, hóa ra là có điện rồi.
Sau khi có ánh sáng, dường như nhà xác không còn quá đáng sợ nữa, hai người thở phào nhẹ nhõm đang định rời đi thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, hai cánh cửa vừa dày vừa nặng tự động đóng lại.
Hai người họ còn chưa kịp phản ứng thì phía sau họ đã phát ra tiếng va chạm chói tai của kim loại, quay đầu lại nhìn thì thấy hóa ra cánh cửa tủ số 14 đang bị kệ cơ động lắc lư bên trong từ từ đẩy ra.
“Không hay rồi, nổ xác thật rồi!” Anh trai sợ tới mức hồn bay phách lạc, gào khóc than trách: “Đều tại cậu, đang yên đang lành lại xé bùa yểm xác làm gì, xong đời rồi!”
“Bình tĩnh đi, không phải là vẫn chưa leo ra ngoài hay sao?”
“Đợi lúc nó leo ra ngoài chúng ta đều sẽ chết!”
Hu hu hu...
Đột nhiên trong tủ ướp lạnh vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt còn bóng đèn trên trần nhà cũng chập chờn vì dòng điện không ổn định, trong lúc lập lòe đó hai người thấy rất rõ hóa ra những cánh cửa tủ khác đều đang bị đẩy ra ngoài.
“Ôi mẹ ơi, hóa ra không phải chỉ có một!”
Anh trai sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, anh ta chẳng quan tâm gì nữa liều mình lao ra cửa đập mạnh: “Cứu với, ai đến cứu tôi với mau thả tôi ra!”
Mặc dù tay đập tới mức đỏ bừng nhưng cánh cửa vẫn không động đậy.
Trong trung tâm điều khiển Điền Nhân lớn tiếng ra lệnh: “Hướng máy quay về phía anh shipper mặc quần áo màu xanh, đúng đúng đúng, quay cận cảnh không được bỏ sót một giây phút nào.”
“Máy quay của tổ thứ hai cũng chuẩn bị đi, nhất định phải quay cảnh hoảng loạn lúc đám thi thể ra khỏi tủ chân thực một chút.”
Vào lúc mấy nhân viên đang điều chỉnh góc camera ẩn thì Phương Dạ đột nhiên di chuyển anh không hề hoang mang sợ hãi đi về phía tủ ướp lạnh.
Điền Nhân sững sờ: “Kỳ quái, sao trên khuôn mặt người này chẳng có chút sợ hãi nào, anh ta muốn làm gì?”
“Chị, chắc không phải người này sợ tới mức đầu óc có vấn đề rồi chứ, chúng ta có cần tạm dừng không?”
Điền Nhân mắng mỏ: “Dừng cái gì mà dừng! Đây là giờ phút quan trọng nhất định phải quay cho xong!”
Có tiếng kêu gào!
Cánh cửa số 14 đã hoàn toàn mở ra, cái xác chết bên trong bất ngờ ngồi bật dậy, vừa phát ra những tiếng kì quái vừa muốn trèo ra khỏi túi đựng xác!
“Xác... xác chết thoát ra rồi!”
Sau khi anh trai ở cửa hét lên thảm thiết anh ta thấy việc mở cửa là vô vọng nên đã bắt đầu lần theo khung cửa trèo lên chỗ cao, bị kích động bởi khát vọng được sống nên anh ta đã leo lên trên rất nhanh nhẹn.
Tuy nhiên vào lúc này Phương Dạ lại làm một động tác khiến mọi người vô cùng bất ngờ.
Anh đột nhiên giữ vai của cái xác chết rồi trực tiếp ấn trở lại trên cái kệ cơ động sau đó đá nó trở lại tủ ướp lạnh rồi đóng cửa tủ lại.
Động tác của anh rất nhanh chóng và uyển chuyển giống như đã được luyện tập hàng trăm lần...
“Ôi.”
Đầu của cái xác đập vào cửa tủ rồi đột nhiên phát ra một tiếng kêu khe khẽ, âm thanh tuy không lớn nhưng cũng để để Phương Dạ nghe rõ.
Hình như... Đây là tiếng con gái?
Được lắm, tôi cho mấy người giả thần giả quỷ, tôi cho mấy người giở trò!
Phương Dạ nhếch miệng cười sau đó tiếng tục với tủ ướp lạnh bên cạnh.
Đang đói sao? Lúc anh trai đang trố mắt đứng nhìn, anh giống như đập chuột, đạp từng cái tủ ướp lạnh trở về và còn tiện thể khóa cửa lại mặc cho những xác chết bên trong đang đập cửa ầm ầm.
Lúc người giám sát vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn anh đạp một cú tung cánh cửa nhà xác, suýt nữa đụng vào hai nhân viên đang núp phía sau cánh cửa.
Lúc này Điền Nhân đã hoàn toàn tuyệt vọng, cái người tên Phương Dạ này đúng là ma quỷ, một chương trình hay như vậy đã bị mấy cú đấm cú đá của anh phá hỏng.
“Chuyện là... chúng tôi chỉ muốn quay một chương trình thực tế mà thôi, rất xin lỗi.” Hai nhân viên mỉm cười ngượng ngùng.
“Người nên nói xin lỗi là tôi, rất xin lỗi mọi người vì đã làm lãng phí công sức của mọi người, đúng rồi, giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với cô gái trong tủ số 14, lúc nãy có hơi thô bạo.”
Phương Dạ cũng mỉm cười đáp lại sau đó anh kéo anh trai trên khung cửa xuống.
“Ông anh, anh là con tắc kè sao? Chúng ta phải đi thôi.”
“Được... Được!”
Sau khi nghe cuộc trò chuyện vừa rồi của ba người, anh trai mừng thầm trong lòng, may mà lúc nãy không sợ đến mức tè ra quần nếu không thì đúng là quá xấu hổ, dù sao thì trong chương trình thực tế có rất nhiều máy quay.
Sau khi trở về quán trà sữa, Hạ Vi tò mò nên lập tức đi đến tán chuyện: “Phương Dạ, lần này giao hàng thế nào?”
“Cũng ổn, coi như tạm được, nhưng nếu như anh Lâm mà đi thì đoán chắc anh ấy cũng sẽ leo lên khung cửa.”
Hạ Vi vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì: “Leo lên khung cửa?”
Phương Dạ cười ha ha sau đó kể tóm tắt chuyện xảy ra lúc nãy.
Hạ Vi rất kinh ngạc: “Không phải chứ, quay chương trình thực tế trong nhà tang lễ, đúng là chỉ mấy người đó mới nghĩ ra được!”
Phương Dạ gật đầu đồng ý: “Đúng thế, khoan chưa nói đến việc dọa người ta sợ hết hồn thì bọn họ quá coi thường người đã khuất, người lên kế hoạch cho chương trình này chắc chắn đầu óc có vấn đề, hơn nữa không chỉ có một người!”
Hắt xì!
Lúc này Điền Nhân vẫn đang ở trong nhà xác hắt hơi một cái.
Là ai đang mắng cô ta?
Sau khi xoa mũi cô ta lại rời sự chú ý vào phân cảnh của người nào đó với vẻ mặt oán hận sâu sắc.
Chính cái tên khốn nạn này đã làm khổ mình, đúng là đáng ghét, coi như lúc nãy anh chạy nhanh sau này tốt nhất đừng để tôi gặp được anh, nếu không bà đây gặp anh lần nào đánh anh lần đó quyết không nhẹ tay...
Trong quán trà sữa Hạ Vi thầy Phương Dạ vẫn còn muốn nhận thêm đơn nên vội vàng nói: “Giờ sắp chín giờ rồi, hôm nay cậu cũng đã làm việc cả ngày, không về nghỉ ngơi sớm chút sao?”
“Em chẳng mệt chút nào, giao xong đơn cuối cùng rồi nghỉ ngơi.” Phương Dạ cười hi hi nói.
“Cậu cũng không phải người thiếu tiền, cậu nói thử nghe xem sao cậu phải vất vả như vậy làm gì?”
“Chị Vi, không phải em đã nói từ lâu rồi sao, giao hàng là sở thích của em, em không ham tiền em chỉ hưởng thụ quá trình.” Phương Dạ cười ha ha rồi lấy hàng bắt đầu xuất phát.
Đơn hàng lần này trông có vẻ khá bình thường, địa chỉ là trong một khu chung cư nhỏ cách quán trà sữa không xa.
Sau khi ấn chuông cửa thì có một bóng người quyến rũ xuất hiện trước mặt Phương Dạ, hai người dường như đều sững sờ.
“Phương Dạ?”
“Thích Tiểu Giai?”
“Trùng hợp ghê, không ngờ đồ dì tôi đặt lại là của quán anh!” Cô gái tóc đen dài và thẳng cười tươi như hoa nói.
“Đúng là trùng hợp, đây là nhà cô sao?” Phương Dạ cười ha ha.
“Đúng thế!” Thích Tiểu Giai nói một cách ngại ngùng: “Vốn dĩ muốn mời anh vào ngồi một lát nhưng giờ đang có khách ở nhà đánh mạt chược nên...”
“Không sao không sao, tôi không để ý đâu, vậy cô cầm lấy đồ này, tôi về trước đây”
“Được, vất vả cho anh rồi!”
Thích Tiểu Giai vừa nhận lấy trà sữa thì trong phòng khách đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Tiểu Giai, mẹ cháu muốn đi làm ít đồ ăn đêm, cháu đến đây chơi mấy ván đi!”
Phương Dạ có hơi sững sờ bởi vì giọng nói này... hình như có chút quen quen?