Phương Dạ có vẻ như hiểu ra đôi chút, không phải mình được trưởng phòng quan tâm, mà đã bị một người nào đó nhắm vào rồi, cho nên cố tình chơi khăm anh!
Trong thoáng chốc liền nghĩ ngay đến Lương Duyệt Tư, ngoại trừ cô tổng giám đốc độc tài đó ra thì trong công ty này còn có ai cố tình chống đối lại mình chứ?
Nhưng sau khi mình bước vào công ty hình như chưa đụng mặt cô ta, làm sao mà người phụ nữ đó biết được mình đến công ty thực tập, không lẽ cô ta mua chuộc trưởng phòng rồi, chính là vì muốn phục thù với mình, vậy cô ta làm sao mà biết được tên của mình chứ?
Hơn nữa chỉ là một ly trà sữa Miêu Bất Lý thôi mà, đâu cần phải ghi thâm thù đại hận vậy...
Thấy Phương Dạ không nói gì, quản lý Hà lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái: "Cấp trên nói rồi, nếu như cậu không muốn làm thì có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Muốn ép tôi thực tập thất bại à?
Không có cửa đâu!
Từ trước đến giờ Phương Dạ không phải là người dễ dàng chịu thua, đương nhiên sẽ không thẳng thừng bỏ cuộc nửa chừng.
Không phải chỉ là bán nước hoa thôi sao, ai sợ ai chứ?
"Tôi làm!"
"Được, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, quả nhiên có tinh thần năng nổ!" Quản lý Hà mỉm cười: "Tiểu Điệp, cô dẫn cậu ấy đi đến quầy của cô đi, suy cho cùng cũng là người mới, dạy dỗ cậu ta nhiều một chút."
"Dạ vâng, quản lý." Cô gái phân phát giấy quảng cáo cho ba người bọn đại ca, rồi lại dẫn Phương Dạ quay về.
Sau khi nhìn thấy bọn họ đi xa, quản lý Hà gửi một đoạn tin nhắn cho người nào đó: "Tổng giám đốc Lương, Phương Dạ đã đồng ý làm nhân viên bán hàng rồi, tôi quy định một mục tiêu nhỏ cho cậu ấy là kiếm năm trăm ngàn trong một tuần.
"Tốt, chị nhìn ngó nhiều vào, đừng để anh ta làm việc quá dễ dàng."
"Cô yên tâm..."
Mộ Tiểu Điệp nói với Phương Dạ: "Nói thật nha, tôi vào làm việc lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy nhân viên nam bán nước hoa, cậu thật sự là dũng cảm đó, làm quen một chút nha, tôi tên là..."
"Mộ Tiểu Điệp đúng không?" Phương Dạ cười hì hì chỉ chỉ vào tấm thẻ nhân viên trên ngực cô ta: "Người đẹp à, tôi đã sớm nhìn thấy tên của chị rồi."
"Nếu năng lực quan sát của cậu mạnh vậy rồi, vậy thì cố gắng làm việc cho tốt nhé, quầy hàng này giao cho anh!"
Động tác đó dường như có chút hơi không nghiêm túc, Mộ Tiểu Điệp đỏ mặt, xoay người bỏ đi, rõ ràng là để cho anh tự sinh tự diệt...
Phương Dạ lẩm bẩm tự nói với chính mình: "Chẳng qua chỉ liếc nhìn vào thẻ nhân viên trên ngực thôi sao, có cần phải hẹp hòi đến thế không?"
Anh nhìn ngó cái quầy hàng mà mình phụ trách, chỉ thấy đủ loại đủ kiểu nước hoa được trưng bày vô cùng bắt mắt, tuy rằng số lượng không quá nhiều nhưng giá cả bên trên thì không hề rẻ tiền.
"Một cái chai nhỏ xíu như vầy mà hơn một ngàn, cũng quá mắc mỏ rồi, rõ ràng là ăn cướp mà?" Phương Dạ cầm lấy một chai nước hoa lên ca thán không thôi, khiến cho Mộ Tiểu Điệp đứng ở quầy hàng bên cạnh nghe thấy cũng phải xấu hổ giùm.
Có phải não của người sắp xếp công việc ở bên trên có vấn đề rồi không, lại đi sắp xếp một cực phẩm như vậy đến bán hàng, một ngày bán được một chai đã coi như là lên hương rồi, còn muốn đạt được doanh thu năm trăm ngàn một tuần, quả thật là chuyện hoang đường!
Trong lúc Phương Dạ đang dò xét "lãnh địa" của mình, thì đại ca và chú ba cười hi hi ha ha bước qua.
Mạnh Hổ cười nói: "Chú tư, lần đầu làm nhân viên bán hàng, cảm giác ra sao hả?"
"Cũng được thôi."
Hồ Phi cười trêu chọc: "Chú tư, thật ra thì công việc này cũng đâu có tệ với chú, bán được hay không chỉ là thứ yếu, mấu chốt là càng có thêm nhiều cơ hội có thể mở rộng nghiệp vụ!"
Phương Dạ không hiểu gì cả: "Nghiệp vụ mà chú nói là nghiệp vụ gì chứ?"
Đàm Dập Minh cười gian tà: "Còn có thể là nghiệp vụ gì, nước hoa ở đây mắc như vậy, những người đến mua có lẽ toàn là quý bà giàu có, vậy chú có thể..."
Phương Dạ bỗng tối sầm mặt lại: "Cút cút cút, mau đi phát mấy tờ quảng cáo của các người đi!"
"Ha ha ha!"
Ba người tươi cười bỏ đi.
Lưu lượng người của trung tâm mua sắm Hoa Hồng quả thật rất nhiều, dù rằng không phải ngày nghỉ hay chủ nhật. Quầy hàng của Phương Dạ cũng rất nhanh có khách hàng đi đến.
Đây là một người phụ nữ cỡ năm mươi tuổi, dáng vẻ rất bình thường, quần áo cũng rất bình thường, thuộc dạng ném vào trong đám đông là căn bản không tìm thấy được. Sau khi bà ta bước vào cửa trung tâm, do dự trong chốc lát rồi vẫn đi đến trước quầy của Phương Dạ.
"Bác gái, bác muốn mua gì, nước hoa ở đây cần gì có đó, tha hồ xem tha hồ mua ạ!"
Mộ Tiểu Điệp đứng bên cạnh suýt chút nữa là bật cười vì cách chào hàng của anh, anh chàng này ăn nói bỗ bã, chẳng lẽ anh ta tự cho mình là người bán hàng rong ở vỉa hè sao?
Người phụ nữ không hề để bụng, bà ta hỏi: "Cậu à, nước hoa này đều là hàng thật cả chứ?"
Phương Dạ ngượng ngùng nói: "Bác gái à, thật ra đây là ngày đầu tiên con đi làm, nói thật với bác nhé, những thứ này rốt cuộc có phải hàng thật hay không, con cũng không rõ lắm, nếu không hay là bác đừng xem nữa?"
Mộ Tiểu Điệp nghe mà trợn mắt líu lưỡi, người này thật ra có phải là tên ngớ ngẩn mà đối thủ cạnh tranh phái tới gây rối không?
Người phụ nữ cũng có chút buồn cười, bà ta cười nói: "Chàng trai này cũng chân thật quá, vậy tôi hỏi cậu thêm một câu nữa, nếu như tôi mua là hàng giả, quay lại tìm cậu nữa, thì cậu có nhận bồi thường không?"
"Nhận! Bác không nhìn thấy tấm bảng chú ý ở trên đây sao, giả một đền mười!" Phương Dạ còn nói thêm một câu chắc nịch: "Dù sao cũng không cần tôi phải đền tiền, đương nhiên nhận rồi!"
"Nếu như quản lý của các cậu không đồng ý thì sao?"
"Bà ấy dám không đồng ý, tôi sẽ giúp bà gọi 12315, không khiếu nại chết cô ta thì tôi..."
Mộ Tiểu Điệp: "..."
Xưa nay người phụ nữ chưa từng thấy người bán hàng nào thú vị đến vậy, nhất thời vui vẻ mà miệng cười toe toét, bà ta cười rồi nói: "Vậy được thôi, thấy cậu làm người thành thật như vậy, tôi sẽ mua một chai nước hoa về, cậu giới thiệu cho tôi một chút đi."
Phương Dạ cười sáng lạn: "Cái này, thật ra tôi cũng không am hiểu về nước hoa cho lắm, hay là bà tự mình dùng thử một ít đi, dù sao thì cũng miễn phí mà, thử tới hài lòng thì ngưng thôi!"
"Vậy được."
Không thể không nói, sản phẩm của đại lý công ty vẫn rất có thực lực, người phụ nữ nhanh chóng chọn được cho mình một mùi hương yêu thích.
Chưa đến mười phút, Phương Dạ đã chốt được đơn hàng đầu tiên cho mình, tuy rằng chỉ có sáu trăm tệ, nhưng cũng đủ khiến anh thấy hài lòng rồi, còn vênh vang tự mãn nháy mắt với Mộ Tiểu Điệp đang âm thầm quan sát mình, nhất thời khiến cho đối phương thấy phát ghét.
Thế nhưng chuyện khiến cho anh không kịp chuẩn bị đó là vận may đã dừng lại tại đây. Từ sau khi khai trương xong là cái quầy hàng của anh lập tức lạnh tanh như chùa bà đanh, thỉnh thoảng có một hai người khách ghé qua quét mắt nhìn một cái rồi bỏ đi, thậm chí còn không buồn hỏi han.
Còn chuyện buôn bán bên phía Mộ Tiểu Điệp thì mãi không ngơi tay, những nữ khách hàng đều theo bản năng tránh xa cậu nam nhân viên bán hàng khác giới.
"Thôi tiêu rồi, lẽ nào doanh thu buôn bán hôm nay dừng bước tại đây hay sao? Phương Dạ có chút mất bình tĩnh: "Nếu một ngày mà chỉ bán được có 600 tệ tiền hàng, vậy tiền thuê mặt bằng của cả cái quầy hàng này không phải sẽ lỗ tới chết rồi sao?"
Mãi đến 12 giờ trưa, anh cũng không bán thêm được một chai nước hoa nào, đành ủ rũ lẽo đẽo theo sau Mộ Tiểu Điệp đi ăn cơm trưa.
Phúc lợi của công ty cũng khá tốt, bữa trưa là bữa ăn văn phòng trong một nhà hàng trên lầu 2. Tám người một bàn, bốn món ăn một món canh, rất chú trọng phối hợp giữa thịt và rau. Có thể ngồi ăn cơm cùng bàn với cả đám người đẹp khiến cho cảm giác hạnh phúc của ba người bọn Mạnh Hổ trong nháy mắt được bùng nổ, trực tiếp đại đến đỉnh cao của đời người...