Sau khi đến bộ phận nhân sự, ba người của bọn đại ca đã ngồi tán chuyện phiếm bên ngoài rồi.
Hồ Phi nhìn thấy Phương Dạ thì mặt mày lập tức hớn hở: "Anh nói đâu có sai, chú tư quả nhiên là qua được vòng phỏng vấn rồi. Đại ca, chú ba, mau mau phát tiền thưởng đi!"
Hai ngày nay Đàm Dập Minh thua liên tiếp hai ván, chỉ có thể hậm hực mà phát tiền ra, nên cứ than vãn không thôi.
Mạnh Hổ nghi ngờ hỏi: "Chú tư, chẳng phải vừa rồi chú không có xịt nước hoa mà, làm sao mà qua vòng được vậy?"
Phương Dạ kênh kiệu nói: "Đương nhiên là dựa vào thực lực của cá nhân anh rồi, cộng thông một chút xíu may mắn nữa. Đâu có giống như các cậu, dựa vào mùi nước hoa của đàn bà mới có thể qua vòng, nếu mà bị đồn ra bên ngoài, chắc chắn sẽ bị đám bạn học cười rụng răng."
Ngược lại, Hồ Phi không hề đếm xỉa đến: "Đây chỉ là một con đường tắt hiệu quả nhất mà thôi, có thể vào công ty này thực tập, bọn họ hâm mộ còn không kịp nữa là, sao có thể cười bọn anh được?"
Phương Dạ trêu chọc, nói: "Nếu như công ty bố trí cho các cậu đến làm việc buôn bán nước hoa thì phải làm sao đây?"
Mạnh Hổ nói: "Không có khả năng lắm, để cho ba thằng con trai như bọn anh đi bán nước hoa, vậy thì cũng tào lao quá rồi!"
Phương Dạ nói trông có vẻ khá là hả hê: "Vậy thì không chắc, các cậu đã thích nước hoa thì đương nhiên người ta phải tận dụng các cậu rồi!"
Hồ Phi nói: "Chú tư, chú bớt mấy cái suy nghĩ viển vông đó lại đi, cho mấy thằng con trai cao to thô kệch đi buôn bán nước hoa, lượng tiêu thụ tốt mới là chuyện lạ đó. Trừ khi là cái anh Nhân số một kia cũng không đến nỗi tệ."
Đàm Dập Minh cũng tán đồng: "Anh thấy chú hai nói có lý lắm, dựa theo chuyên ngành học của bọn anh, có lẽ là làm những việc như văn phòng thì tương đối tin cậy hơn!"
Lúc bốn người đang cười cười nói nói thì một cô gái làm ở bộ phận nhân sự kêu bọn họ đi vào.
Sau khi hoàn thành xong thủ tục nhận việc, trưởng phòng nhân sự bắt đầu sắp xếp vị trí làm việc cho họ, đột nhiên bốn người có hơi thấp thỏm trong lòng.
"Mạnh Hổ, Hồ Phi, Đàm Dập Minh. Hôm nay ba cậu đi đến quầy chuyên bán nước hoa của trung tâm mua sắm Hoa Hồng phụ giúp trước đi, cứ tìm quản lý Hà là được rồi."
Lời còn chưa dứt, trái tim của ba anh em đã lạnh hơn phân nửa!
Chết tiệt, cái miệng quạ đen của chú tư linh ứng rồi sao?
Sau khi cảm nhận được một luồng sát khí từ phía bên cạnh truyền đến, Phương Dạ cũng chẳng hề quan tâm, hơn nữa còn mỉm cười một cách trắng trợn.
Cho các chú đi đường tắt nè ha, bây giờ té xuống mương hết rồi chứ gì?
Mạnh Hổ hỏi dò: "Trưởng phòng à, nội dung công việc chúng tôi không phải là buôn bán nước hoa chứ?"
Trường phòng bực bội đáp: "Tôi chỉ phụ trách sắp xếp nhân viên thôi, qua tới chỗ đó rồi thì tự nhiên sẽ có người sắp xếp cho các cậu."
Xem ra thật sự bị chú tư nói trúng đến tám chín phần rồi...
Trong lúc cả ba mặt mày ủ ê như cái bánh bao chiều, hận không thể đánh Phương Dạ một trận ngay tại chỗ thì trưởng phòng lại hỏi: "Trong số các cậu, ai là Phương Dạ?"
"Là tôi."
Phương Dạ giơ tay lên.
"Thì ra cậu chính là Phương Dạ?"
Trưởng phòng ngó ngang ngó dọc đánh giá anh hết mấy lượt với ánh mắt kỳ lạ, mãi cho đến khi nhìn thấy tim đối phương đập thình thịch lên rồi mới nở nụ cười ý vị sâu xa: "Cậu cũng đi cùng họ đến trung tâm mua sắm Hoa Hồng đi, đến đó rồi quản lý Hà sẽ đích thân sắp xếp công việc cho cậu, làm cho tốt nhé!"
What the fuck?
Tôi đâu có xịt nước hoa, tại sao cũng phải đi bán sản phẩm chứ?
Trong nhất thời, mặt Phương Dạ đều tái hết cả lên, ba người bọn Mạnh Hổ cũng liếc mắt ra hiệu nhìn nhau, trong lòng rốt cuộc cũng ổn định đi không ít.
Sao khi đeo thẻ làm việc lên, bốn người ngồi xe công vụ của công ty chạy thẳng đến trung tâm mua sắm Hoa Hồng.
Mạnh Hổ cười, chọc ghẹo: "Chú tư à, lúc nãy anh cho chú cười hả hê này, bây giờ biết thế nào gọi là đạo trời luân hồi rất công bằng, ông trời không bỏ qua một ai rồi chứ?"
Hồ Phi nói tiếp lời: "Phải nói là cái miệng quạ của chú tư cũng thiệt là linh nghiệm đó. Nhưng mà chú ấy có nằm mơ cũng không ngờ rằng cái miệng này lại công kích lung tung, tới chủ nhân của mình mà cũng không tha. Ha ha ha, thật tức cười quá đi mất!"
Đàm Dập Minh cười hi hi, vỗ vỗ vào bả vai Phương Dạ: "Chú tư à chú tư, chú quả thật là nghĩa khí, làm gì cũng cùng tiến cùng lùi với anh em, bái phục bái phục!"
"Bái phục cái đầu chú, rõ ràng là tôi bị mấy người liên lụy..." Phương Dạ tức tối tột độ.
Hoa Hồng là một trung tâm mua sắm lớn ngang hàng với trung tâm mua sắm Kim Hoa, nằm ở trung tâm thành phố, người qua kẻ lại vô cùng đông đúc. Ngày đầu tiên của mình đã phải bán nước hoa ở đây, lỡ như bị người quen bắt gặp, vậy thì còn gì xấu hổ cho bằng…
Xe của công ty chở họ đến Hoa Hồng rồi thì liền rời khỏi, bốn người lấy hết can đảm bước vào đại sảnh lầu một, chỉ thấy cách cửa không xa có logo của một công ty, nơi đó chính là chỗ quầy bán hàng.
Nhìn thấy vị trí của quầy bán hàng dễ làm người khác chú ý đến vậy, ngoài chuyện bái phục về tài chính của công ty ra thì tâm tình của cả bốn người cũng thấp thỏm không yên.
Diện tích ở đây không nhỏ, chia ra đến mấy khu vực, nước hoa chỉ là một trong những sản phẩm chính mà thôi, hơn nữa nhân viên bán hàng toàn là mấy cô em xinh đẹp, trông có chút thích mắt, không hổ là quầy hàng có vị trí tốt nhất của Hoa Hồng. Sau khi ba người bọn Mạnh Hổ nhìn thấy nhiều em gái xinh đẹp như vậy, nổi bực bội trong lòng thoáng chốc tiêu tan.
Đàm Dập Minh chùi nước miếng, mỉm cười vẻ đê tiện, nói: "Đại ca, có thể bán nước hoa ở đây, coi bộ cũng không phải chuyện cực khổ gì cho lắm?"
"Cần phải nói nữa sao, có thể cùng làm việc với nhiều người đẹp như vậy, đừng nói là bán nước hoa, bán nội y anh đây cũng chịu!"
Hồ Phi hấp tấp bịt miệng anh ta lại: "Đại ca à, anh đừng có nói năng lung tung nữa. Ở đây thật sự có quầy bán nội y đó, lỡ như linh nghiệm thì sao đây?"
Mạnh Hổ chẳng hề quan tâm, nói: "Anh cũng đâu phải là chú tư, đâu ra mà linh nghiệm được vậy?"
"Tục ngữ nói tốt không linh xấu lại linh, đương nhiên là phải cẩn thận mới giữ thuyền được ngàn năm!"
Sau khi bốn người bước đến gần, Mạnh Hổ hỏi một cô gái bán hàng: "Người đẹp, chúng tôi là thực tập sinh mới đến, xin cho hỏi quản lý Hà là vị nào?"
Thực tập sinh nam?
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn, đánh giá bọn họ một lượt với ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn thấy thẻ làm việc thì cô bình thường trở lại: "Các cậu đi theo tôi."
Cô ấy dẫn bốn người đi đến một quầy hàng khác, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm, phong thái thướt tha đang bận rộn ngồi trước máy tính.
"Quản lý Hà, bốn người này là thực tập sinh mới đến."
"Ừm, cực khổ cho cô rồi." Hà Vận Chi nói mà đầu không thèm ngẩng lên nhìn: "Ngoại trừ Phương Dạ ở lại đây, ba người còn lại đi phụ trách phát giấy quảng cáo đi. Cô lấy giúp cho họ một ít quảng cáo."
"Vâng."
Tốt quá rồi, thì ra không cần phải bán nước hoa à?
Ba người bọn Mạnh Hổ lập tức thở phào một cái, nếu như chỉ phát giấy quảng cáo thôi thì quả thật là nhẹ nhàng thêm tùy ý nữa!
Phương Dạ hỏi dò: "Quản lý Hà, vậy công việc của tôi thì sao?"
Quản lý Hà vẫn không ngẩng đầu lên: "Cậu đến quầy nước hoa bán hàng trước đi."
Cái gì chứ, để một mình tôi đi bán nước hoa?
Phương Dạ nhìn thấy ánh mắt vô cùng hả hê của bọn người đại ca, suýt chút nữa là buột miệng chửi con mẹ nó rồi.
"Quản lý Hà, có phải có lầm lẫn gì phải không?"
"Không lầm đâu, cấp trên đã sắp xếp ổn cả rồi. Nhiệm vụ hôm nay của cậu là bán nước hoa, hơn nữa còn có chỉ tiêu cứng đó, nếu như sau một tuần mà bán không đủ mức doanh thu bán hàng là năm trăm ngàn thì từ chức ngay tại chỗ!"
Chuyện này không chỉ khiến bọn người Mạnh Hổ, mà ngay cả cô gái dẫn đường cũng phải há hốc mồm.
Doanh thu bán hàng năm trăm ngàn cho một tuần, thông thường chỉ có nhân viên có khả năng buôn bán mạnh nhất của quầy hàng mới có khả năng đạt được một cách dễ dàng, để cho một chàng trai vừa mới đến thực tập đạt được mục tiêu này, chẳng khác gì không trâu mà bắt chó đi cày, làm khó làm dễ người ta?