Ngay lúc Chu Kỳ đang nhắm mắt chờ chết, cánh cửa sắt đang đóng chặt đột nhiên đóng sầm lại, mọi người nhìn lại thì thấy tên mập mặt mày bầm dập, từ từ ngã xuống đất, làm cả tầng hầm như rung cả lên.
"Phương Dạ?!"
Nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi thản nhiên bước vào xong thì Từ Lệ và Phùng Mã ngược nhiên đến muốn rớt cằm, mà trong lòng đám người La Na cũng cảm thấy phức tạp.
Lần này thì hay rồi, cả một đội thám hiểm bị diệt sạch, cho dù thân thủ của Phương Dạ có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa cũng có tác dụng gì chứ, trong tay người ta có súng đấy, một viên kẹo đồng là có thể giải quyết anh luôn rồi…
Chỉ thấy Phương Dạ chững chạc đàng hoàng hét: “Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị tôi bao vây rồi, mau buông vũ khí xuống đầu hàng nếu không giết không cần hỏi!"
Tên nhóc này đúng là lớn lối quá rồi!
Nếu không phải là đang bị súng chĩa vào, Từ Lệ thật sự là muốn lấy tay che mặt lại.
Anh chỉ có một người mà thôi, bao vây cái cọng lông ấy, khoác loác cũng không thèm xem thử tình hình…
Long Lượng mới đầu còn tưởng là cả một đội lớn giết đến, suýt nữa thì bị dọa tè cả ra quần, sau đó nhìn lại thì thấy là một thanh niên tay không tấc sắt, dũng khí lại lập tức tăng lên.
“Tên nhóc ba hoa khoác lác này, dọa ông đây giật cả mình, mình mày đến lấy gì mà bao vây bọn tao? Giờ tao tiễn mày đi Tây Thiên luôn!”
Ông ta quay đầu súng đang định nhắm, Phương Dạ đã đột nhiên vung tay lên, trong phòng vang lên một tiếng sắc bén phá tan không khí!
Long Lượng còn chưa kịp phản ứng cổ tay đột nhiên truyền đến trận đau nhức, chẳng thể cầm được súng được nữa mà rơi cái bộp xuống đất.
“Anh Lượng, anh sao rồi?”
Lúc Lý Tư Kỳ còn đang kinh hãi không hiểu ra làm sao thì lại có tiếng rắc khác vang lên, khẩu súng trên tay cũng rơi xuống đất.
Hai người cúi xuống nhìn cổ tay đã thấy vừa sưng vừa xanh lại, trên vết thương còn sót lại ít bụi bẩn.
“Thì ra là đá?!” Sau khi nhìn thấy viên đá nhỏ còn quay vòng vòng, tất cả mọi người đều kinh ngạc!
“Bỏ vũ khí xuống, nếu không người tiếp theo sẽ là anh đấy!” Phương Dạ nhìn về phía người đàn ông cao lớn vẫn đang cầm dao.
“Ông đây không tin thứ tà ma của mày!” Người đàn ông cao lớn định kề dao vào cổ Chu Kỳ để uy hiếp đối phương, thì viên đá thứ ba nháy mắt bay tới làm rơi con dao bầu.
“Tôi… Tay của tôi!” Người đàn ông cao lớn nắm chặt cổ tay gào thét tham thương, vừa rồi Phương Dạ không hề nương tay, sức mạnh của tảng đá vô cùng đáng sợ trực tiếp đập vỡ xương cổ tay của anh ta!
“Tôi sẽ không nói một câu hai lần, nếu ai dám hành động thiếu suy nghĩ, viên đá này chưa chắc đã là đập vào cổ tay đâu!”
Long Lượng cùng Lý Tư Kỳ không hẹn mà cùng rùng mình một cái, bọn họ biết rõ viên đá này đáng sợ đến mức nào, nếu như thêm mấy phần sức nữa, chỉ e đầu cũng nát như dưa!
Phương Dạ vừa chơi đùa viên đá, vừa chầm chậm đi về phía Từ Lệ.
Ngay lúc anh định đưa tay cởi trói cho đối phương thì cô thư ký vốn luôn ngồi yên đột nhiên động đậy, cặp đùi tròn trịa trong váy lụa đen lấy thế mạnh mẽ quét gió đánh về phía đầu Phương Dạ!
Mã Lỵ vừa định mở miệng cảnh báo đã thấy một tay Phương Dạ nắm lấy chân nhỏ của cô thư ký, sau đó tiện tay ném một cái, ném một người đẹp đầy mê hoặc như ném rác vậy.
Cô thư ký gặp nguy không loạn, liều mình vặn eo giữa không trung sau đó đáp xuống mặt đất trong tư thế đẹp đẽ gọn gàng, lấy từ trong túi ra hai cây gậy baton, tiếng vút ngân dài, một viên đá đã rít gào bay tới!
Phập!
Sau tiếng giòn vang, hòn đá bị gãy baton đập vỡ vụn, đôi mắt xinh đẹp lạnh như băng của cô thư ký nhìn chằm chằm vào Phương Dạ, tiếp đó đột nhiên tăng tốc lao tới.
Gót giày cao gót dài nhỏ nện lên sàn nhà cồm cộp, trong nháy mắt cô ta đã xông đến trước mặt Phương Dạ, hai cây gậy baton xé gió đánh xuống ngực anh.
Đây là loại gậy baton hợp kim 21 inch do EKA sản xuất, có thể dễ dàng đập gãy xương đùi, nếu người bình thường bị một đòn nặng vào ngực, kết cục tất nhiên sẽ là không chết cũng thành tàn phế!
Mắt đã thấy gậy baton sắp đánh vào mục tiêu, trong tay cô thư ký nháy mắt lại trống không, đợi đến lúc cô ta tỉnh táo lại mới phát hiện vũ khí trong tay mình không biết từ lúc nào đã ở trong tay đối phương rồi!
Phương Dạ vung ngược cổ tay, đánh gậy baton trong tay vào gáy cô thư ký, đối phương lập tức mềm nhũn ra ngã xuống đất không dậy nổi nữa.
Nhìn thấy đàn em đánh giỏi nhất của mình xong đời rồi, Long Lượng biết rõ hết hy vọng, mặt mày lập tức xám như tro tàn, tựa hồ không còn lòng nào chống cũ nữa.
Phương Dạ nhặt hai khẩu súng lục lên, sau đó cởi trói giúp Từ Lệ và những người khác, lấy lại được vũ khí rồi thì bọn họ hoàn toàn kiểm soát tình hình, mấy tên to lớn còn lại đều phải ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Lúc La Na còn đang vui sướng nhào vào lòng Phương Dạ mà khóc, Long Lượng ngồi xổm ở một bên đột nhiên nháy mặt với Lý Tư Kỳ, anh ta hiểu ý, nhận lúc mọi người không chú ý đến đá một các vào góc tường.
Loảng xoảng!
Sàn nhà bên dưới của hai người đột nhiên lật qua lật lại, sau đó hai tên đó cùng chìm xuống dưới, lúc Từ Lệ phát hiện có điều không ổn, sàn nhà vừa lật qua lật lại đã khôi phục như cũ.
Trong nháy mắt, hai người lớn sống sờ sờ biến mất khiến Từ Lệ không khỏi căm tức, cô ta bước tới giẫm xuống sàn mấy cái, nhưng sàn nhà vẫn không chút sứt mẻ.
Sàn nhà di động này được thiết kế rất thông minh, nếu không tìm được cơ chế, có dùng búa đập vào cũng không thể mở được.
Thật không thể tưởng được sắp thành công rồi lại thất bại trong gang tấc, vậy mà lại để đối phương chạy mất!
Lúc Từ Lệ còn đang tức đến sôi máu thì đội tuần tra đã dẫn người xông đến phá cửa, bắt hết đám công nhân, bọn họ thấy được số lượng MH3 và thực vật trong phòng đều trố mắt líu cả lưỡi.
“Phùng Khang, anh lập tức dẫn người phong tỏa toàn bộ đảo và vùng nước xung quanh, nhất định phải bắt được tên khốn Long Lượng đó về!”
“Rõ!”
Đám người Lý Nam vừa thoát nạn cũng chủ động gia nhập đội tìm kiếm, đáng tiếc đảo nhỏ thực sự quá rộng lớn, hơn trăm người tìm cả một đêm, trừ việc phát hiện ra một chiếc cao tốc giấu ở phía đông thì Long Lượng và Lý Tư Kỳ như đã bốc hơi vào không khí!
Rạng sáng, đám người Lý Nam đã rời đội tìm kiếm trở về trại thu dọn đồ đạc, mấy người bận rộn cả đêm, trừ Phương Dạ và Lâm Sương vẫn còn tinh thần phấn chấn, những người khác hiển nhiên đều có chút uể oải.
Sở dĩ Lâm Sương Sương không cảm thấy mệt mỏi là vì cô ta đã tìm về được máy quay, vất vả cả đêm cuối cùng cũng uổng phí, mà Phương Dạ hoàn toàn là vì có thể chất hơn người, cho dù có không ngủ ba ngày ba đêm cũng chẳng hề hấn gì.
Phía Lý Nam vừa ngáp vừa nói: “Thu dọn đồ đạc xong rồi, mọi người đi rửa mặt rồi ăn chút đồ đi, lát nữa có thuyền tới đón chúng ta.”
Chu Kỳ băng bó tai xong, thay quần dài cũng không giúp thu dọn đồ đạc gì nhưng lại là người đầu tiên bước xuống cạnh hồ sâu, lấy nước rửa mặt, cảm thấy nước có vẻ sạch nên đã lựa lựa nâng một vốc lên nhấp một ngụm lớn, nó thực sự rất ngọt, còn ngọt hơn nhiều so với nước suối ở vùng nông thôn nào.
Lúc anh ta uống hết ngụm này đến ngụm khác, uống đến không ngừng lại được thì mặt nước trước mặt có bọt khí nổi lên, giây tiếp theo là một gương mặt trắng bệch sưng vù nổi lên theo…