Viên Quân đột nhiên nảy ra ý định chơi khăm, anh ta đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu cho ba người còn lại im lặng sau đó trả lời: “Đội trưởng, chúng tôi đã đến phía Tây sân thượng ở đây rất yên tĩnh chúng tôi chẳng nghe thấy âm thanh kì lạ nào cả.”
“Thế... Thế thì quá kì lạ, chúng ta chỉ cách nhau một tòa nhà thôi mà, chẳng có lý nào mà các anh lại không nghe thấy cả...” Lý Nam rõ ràng là có chút nghi ngờ cuộc sống.
Viên Quân nói: “Đội trưởng liệu có phải hôm nay cậu quá mệt mỏi nên bị ảo giác không?”
“Không thể nào, bốn người chúng tôi ở đây đều nghe thấy!”
“Vậy thì quá kỳ lạ.” Viên Quân nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, chẳng lẽ bọn quỷ đã xuất hiện xung quanh các cậu rồi không?”
“Chắc không phải đâu vì mấy dò tìm chẳng có phản ứng gì.”
“Liệu có phải là hỏng rồi không?”
“Vớ vẩn cái máy này tôi mới mua sao có thể hỏng được.” Lý Nam quyết định không băn khoăn vấn đề này nữa: “À đúng rồi, các anh đã sắp đặt xong máy ảnh chưa, sắp đến mười hai giờ rồi đấy, đừng có xảy ra bất kỳ sai lầm nào, dù sao thì lần này chúng ta chỉ có thời gian là một đêm này thôi!”
“Đội trưởng cứ yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần quỷ xuất hiện đảm bảo sẽ chụp lại được.”
“Vậy thế nhé, có gì lại liên lạc sau, cúp máy đây!”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện Viên Quân bật cười: “Nãy mọi người có nghe thấy không, Lý Nam sợ tới mức lạc cả giọng, ha ha ha!”
Phương Dạ có ý tốt nhắc nhở: “Viên Quân nếu như nếu cậu cười to thêm chút nữa nói không chừng bọn họ có thể nghe thấy đấy, nhỡ mà bị lộ....”
“Ờ.”
Tiếng cười của Viên Quân đột nhiên dừng lại, giờ anh ta mới nhớ ra mình chỉ cách đội trưởng một tòa nhà, theo như bản vẽ mặt bằng thì phòng số 308 nằm chéo phía dưới phía Tây sân thượng.
La Na hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy đội trưởng nói mười hai giờ là có ý gì?”
Đỗ Thiến mỉm cười nói: “La Na, có phải cậu chưa từng xem phim kinh dị không?”
La Na ngại ngùng nói: “Tôi đã lên kế hoạch xem rồi nhưng mà vẫn chưa bắt đầu.”
Đỗ Thiến giải thích: “Trong hầu hết các bộ phim kinh dị trong nước thì mười hai giờ đều được coi là thời điểm âm khí mạnh nhất trong ngày, vì lúc này tượng trưng cho khởi đầu của một ngày mới khi âm và dương giao thoa với nhau thì cũng là lúc yêu ma quỷ quái hoạt động mạnh nhất, trong một vài câu chuyện truyền thuyết mười hai giờ thậm chí còn được xem là thời gian mà cánh cổng địa ngục mở ra.”
“Vì vậy mười hai giờ cũng là thời điểm dễ xảy ra các sự kiện kỳ dị nhất sao?”
“Đúng thế, chính là vậy.” Đỗ Thiến đột nhiên ôm lấy cánh tay cô ta: “Bây giờ đã sắp mười hai giờ rồi, mọi người có để ý thấy từ sau khi qua mười một rưỡi nhiệt độ trên sân thượng hình như đã giảm xuống rất nhiều không?”
Viên Quân nhân cơ hội ôm lấy cô ta: “Bà xã đừng sợ, để anh đến sưởi ấm cho em!”
“Tránh ra đi, cũng chẳng nhìn thử xem giờ là lúc nào rồi?” Mặc dù Đỗ Thiến trợn mắt với anh ta nhưng cũng không đẩy đối phương ra.
Phương Dạ theo phản xạ nhìn La Na thì thấy khuôn mặt cô ấy lập tức đỏ bừng đáng yêu giống như một chú thỏ con đang hoảng sợ.
Phương Dạ cười ha ha: “Ờ, nếu như cậu lạnh thì cũng có thể ôm tôi.”
“Không cần đâu, cảm ơn tôi không lạnh.”
Dù sao thì vẫn chưa phải là quan hệ bạn trai bạn gái thực sự vì vậy La Na đành phải dứt khoát từ chối lời dụ dỗ.
Một lúc sau hình như Viên Quân và Đỗ Thiến đều đã ngủ, Phương Dạ nhìn thời gian thì vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ vì vậy anh đứng dậy vươn vai.
“Mọi người ngồi đây nhé, tôi đi dạo xung quanh một lát.”
La Na lo lắng nói: “Không được, không phải đội trưởng đã nói rồi sao, không thể hành động một mình.”
Phương Dạ ngượng ngùng nói: “Thực ra... tôi muốn đi giải quyết nỗi buồn.”
La Na đỏ mặt hỏi: “Đi nặng hay đi nhẹ?”
“Đi nhẹ.”
“Vậy được, tôi đi với cậu!” La Na kiên quyết đứng lên.
“Không cần đâu, tôi lớn thế này rồi chẳng lẽ còn có thể đi lạc sao?”
“Không, tối nay tôi nhất định phải đi với cậu cho dù thế nào cũng không thể tách ra.”
“Nhưng nếu như cậu theo tôi tôi sợ mình không đi được.”
“Vậy cậu đừng đi nữa.”
“...”
Phương Dạ bất lực chỉ đành đưa cô ấy rời đi.
Trên tầng thượng gió rất lớn không thích hợp để giải quyết nỗi buồn, Phương Dạ tìm thấy một cánh cửa gần đó và đi xuống tầng bốn. May thay ở góc có một phòng nhỏ, cũng không biết có phải nhà vệ sinh không nhưng bây giờ cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh đi thẳng vào trong.
Lúc chuẩn bị đi vệ sinh La Na cũng vội vàng vào theo, Phương Dạ luống cuống tới mức suýt nữa kẹp phải cậu nhỏ.
Anh hoảng loạn nói: “Người đẹp, cậu có thể ra ngoài đợi tôi một phút không?”
La Na yếu ớt nói: “Bên ngoài rất tối đáng sợ lắm, tôi không dám đợi bên ngoài một mình.”
Phương Dạ quả thực muốn hét lên kêu cứu: “Cậu cứ nhìn chằm chằm thế này tôi không đi vệ sinh được.”
La Na nảy ra một ý: “Hay là thế này, chúng ta tắt hết đèn, lúc đó trời tối om không phải cậu có thể đi rồi sao?”
“Cậu không sợ tôi ấy vào người cậu sao?”
“Không... không sợ.” La Na kiên trì nói sau đó bổ sung thêm một câu: “Kỹ thuật của cậu chắc không tệ thế chứ?”
“Cậu nói xem?” Phương Dạ trợn mắt nhìn cô ấy sau đó tắt đèn pin.
Sau khi La Na cũng tắt đèn pin ngay lập tức căn phòng tối đen không nhìn thấy năm ngón tay, quả nhiên chẳng nhìn thấy gì cả.
“Phương... Phương Dạ, cậu có đó không?”
Cô ấy ngập ngừng hỏi.
Phương Dạ đang chuẩn bị đi vệ sinh nên đương nhiên không dám trả lời, ngộ nhỡ nghe thấy giọng anh sau đó đi tới thì phải làm sao?
Giọng La Na như sắp khóc: “Phương Dạ, rốt cuộc cậu ở đâu, cậu đừng dọa tôi, cậu mau nói đi cậu đang ở đâu?”
Phương Dạ vẫn không lên tiếng nhưng tiếng nước chảy róc rách đã phản bội anh.
Không hay rồi!
Sau khi nghe thấy tiếng nước của mình, Phương Dạ thầm nói không ổn, lúc anh chuẩn bị lên tiếng ngăn cản thì La Na đã ôm chầm lấy anh từ phía sau, căn phòng lập tức vang lên tiếng hét thảm thiết...
Sau vài phút, Phương Dạ cạn lời đưa La Na đang đỏ mặt đi ra khỏi căn phòng.
“Phương Dạ, tôi xin lỗi, tôi không ngờ mình lại khiến cho quần của cậu...”
“Đừng nói nữa, chuyện này đã qua rồi, cậu nhanh chóng quên chuyện này đi sau này không được nhắc đến nó!”
“Tôi biết rồi...”
Lúc anh đang muốn lên tầng thì dưới tầng đột nhiên có tiếng hét!
“Hình như là giọng của Sương Sương!” La Na ngạc nhiên nói.
“Đi, chúng ta xuống dưới xem thế nào.”
Phương Dạ kéo cô ấy xuống tầng ba chạy về nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lúc bọn họ đến phòng 308 thì tiếng hét đã biến mất, Phương Dạ suýt nữa đã va phải Lý Nam, người đang có vẻ rất lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Dạ hỏi.
Chu Kỳ ở phía sau lắp bắp nói: “Có... có quỷ, lúc nãy có một bàn tay quỷ kéo Lương Tiểu Lệ đi rồi!”
La Na kinh ngạc nói: “Tay quỷ?”
Lâm Sương Sương vẫn đang cầm trên tay một chiếc máy quay phim DV, sắc mặt cô ta tái nhợt, cô ta nói: “Thực ra chúng tôi cũng không nhìn rõ, lúc nãy chuyện đó xảy ra quá nhanh. Lúc Tiểu Lệ đang đứng bên cửa sổ chụp ảnh thì đột nhiên bị một đôi bàn tay to màu đen kéo đi, nháy mắt đã không thấy đâu!”
“Chúng ta nhanh chóng đi xuống, nói không chừng có thể cứu cậu ấy về.”
Sau khi Lý Nam nói xong bèn vội vàng muốn chạy xuống tầng, nhưng không ngờ vào lúc này trên tầng thượng lại vang lên tiếng hét của Viên Quân...