Sau khi ăn uống no nê thì trời cũng đã tối.
Nhóm thám hiểm mang theo đầy đủ thiết bị và bắt đầu lên đường, đúng như những gì Lý Nam nói, đường trên núi rất khó đi có những nơi rất dốc.
Bệnh viện được xây dựng trên một mỏm đá gần đỉnh núi, nhìn từ xa giống như một con quái vật to lớn màu đen nằm sấp giơ nanh vuốt đáng sợ về phía nhóm thám hiểm.
La Na không kìm chế được nắm lấy cánh tay Phương Dạ, sau khi cảm nhận được hơi ấm của đối phương cô ấy mới cảm thấy yên tâm hơn.
Phương Dạ Trêu ghẹo nói: “Cậu nhát gan như vậy sao lại còn gia nhập vào hội nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên, chọn mấy kiểu như vũ đạo, cắm hoa không tốt sao?”
La Na thì thào: “Nói thật thì thực ra tôi rất hứng thú với những chuyện kì quái, còn về lòng can đảm thì sau này tôi sẽ cố gắng rèn luyện!”
Phương Dạ tò mò nói: “Rèn luyện thế nào?”
La Na nghiêm nghị nói: “Đương nhiên là xem phim kinh dị rồi, tôi đã lên kế hoạch đâu vào đấy rồi Họa bì bản cũ, Quái vật đầu to, Cương thi... Mỗi tối xem một bộ, một tháng chắc là có thể luyện được rồi.”
“Ừm, ý tưởng của cậu không tồi, hi vọng cậu có thể cầu được ước thấy.”
Sau khi đến gần, mấy người họ mới phát hiện bức tường bao quanh bệnh viện cao tới năm sáu mét, hơn nữa trên đó còn có rất nhiều dây thép gai rỉ sét, hai cảnh cửa sắt lớn cũng rất nặng.
Bảo nơi này là bệnh viện chi bằng gọi nó là nhà tù thì đúng hơn.
Quy mô của bệnh viện không lớn, tổng cộng chỉ có hai tòa nhà bốn tầng, Lý Nam đưa mọi người đến tòa nhà số 2 và đó cũng chính là mục tiêu mà ba đàn anh năm đó đã lựa chọn.
Sau khi đi vào hành lang, mọi người đã có thể nhìn thấy những bức tường đen kịt do khói lửa thiêu đốt, điều này đã đủ để chứng minh trận hỏa hoạn năm đó khủng khiếp như thế nào.
Tại lối vào cầu thang tầng ba tám người chia thành hai đội, đi đến nơi tương ứng như kế hoạch. Lý Nam chuẩn bị cho Viên Quân một bộ đàm, nơi này không có tín hiệu nên chỉ có thể dùng bộ đàm để liên lạc với nhau.
“Theo lý thuyết thì phạm vi liên lạc của bộ đàm là 300 mét, nếu có chướng ngại vật thì phạm vi liên lạc sẽ giảm rất nhiều, tuy nhiên khoảng cách tính theo đường chim bay của chúng ta không xa nên việc liên lạc sẽ không có vấn đề gì.” Lý Nam nhắc nhở nói: “Mọi người nhất định phải nhớ kĩ tuyệt đối không được hành động một mình, nếu như thực sự có việc phải tạm thời rời khỏi nhóm thì ít nhất cũng phải có hai người trở lên.”
“Đã hiểu.”
Bốn người nhóm Lý Nam đi dọc theo hành lang tìm phòng 308 còn Phương Dạ thì đi theo Viên Quân lên sân thượng.
Sau khi đi qua cánh cổng sắt biến dạng, cuối cùng bốn người cũng đứng ở nơi cao nhất của bệnh viện, từng cơn gió mang theo hơi ẩm thổi qua mặt khiến cho tinh thần trở nên sảng khoái.
Ngoại trừ những bồn nước cao bốn năm mét thì trên sân thượng chẳng còn đồ vật gì, bọn họ nhanh chóng đi đến phía Tây sân thượng, đây cũng là nơi gần vách núi nhất và gần đó cũng chỉ có một bồn nước trơ trọi.
Viên Quân giơ đèn pin chiếu vào trong bồn nước nhưng chỉ thấy phía trên có một chữ gì đó được vẽ bằng sơn màu đỏ nhưng vì lâu ngày nên lớp sơn đỏ đã bị bong ra một phần và từ này có rất nhiều nét nên nhìn mãi cũng không ra.
La Na thắc mắc nói: “Đây hình như không phải là chữ?”
Đỗ Thiến cười nói: “Không phải chữ thì có thể là gì chứ, tranh phong cảnh sao?”
“Nó trông giống phù văn của đạo gia.” La Na nói: “Đáng tiếc ở đây không có tín hiệu nếu không có thể lên mạng tra tài liệu để so sánh.”
Viên Quân tiếp lời nói: “Bùa chú của đạo gia chẳng lẽ là để trấn áp quỷ?”
“Có lẽ là vậy.”
Phương Dạ luôn không tin trên đời này có thứ gọi mà ma quỷ, anh thản nhiên lấy máy ảnh ra, anh và Viên Quân lắp ráp xong xuôi rồi đặt ở một vị trí thích hợp. Đỗ Thiến và La Na không có việc gì làm nên giơ đèn pin đi dạo xung quanh đó.
Lúc Phương Dạ đang kiểm tra thiết bị thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng của La Na.
“Phương Dạ Viên Quân, hai người mau lại đây hình như ở đây có một cái hộp sắt.”
Hai người quay đầu lại nhìn thì thấy La Na và Đỗ Thiến đang ngồi xổm dưới chỗ bồn nước dùng đèn pin soi cái gì đó.
Lúc hai bọn họ đi đến Đỗ Thiến đã lôi chiếc hộp sắt rỉ sét ra ngoài, phía trên phủ một lớp bụi đen dày, chứng tỏ nó đã có rất lâu rồi.
Chiếc khóa sắt trên hộp lâu ngày đã rỉ sét đến nỗi biến dạng, Phương Dạ dùng tay vặn nhẹ đã rơi ra, sau khi mở ra thì thấy một một cái máy sơn màu xanh lá cây, phía trên còn có một cái núm vặn, bên hông còn có một tay quay nhỏ vì được bao bọc trong nhiều lớp giấy dầu nên được bảo quản khá tốt.
Viên Quân khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”
Đỗ Thiến nói: “Nhìn thế này... Hình như là một cái máy điện báo?”
Phương Dạ cũng không nhận ra đây là cái gì vì vậy anh lấy nó ra và đặt xuống đất.
“Thứ này hình như là dùng tay quay để khởi động, có muốn thử không?”
La Na có chút lo lắng nói: “Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Tuổi đời của cái máy này còn lớn hơn cả mẹ tôi, có thể xảy ra vấn đề gì được chứ?” Đỗ Thiến không quan tâm nói: “Ông xã, dù sao thì giờ cũng chẳng có việc gì để làm, anh thử quay xem thế nào.”
“Ok.”
Viên Quân xé tờ giấy dầu ở tay quay, sau đó quay theo chiều kim đồng hồ.
Lúc đầu quay khá mất sức, bên trong cái máy kỳ lạ này vang lên một tiếng động khiến người nghe rợn người, sau khi bánh răng bên trong hoạt động trơn tru thì chiếc loa ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh rất lớn và khó nghe khiến bốn người giật mình.
Sau khi Viên Quân dừng tay âm thanh cũng theo đó biến mất.
Đỗ Thiến thúc giục nói: “Anh còn ngơ ra đó làm gì, tiếp tục quay đi.”. Тr𝓾𝐲ện ha𝐲? Тìm nga𝐲 𝙩rang chính ﹍ Т r 𝐔 m Т r 𝓾 𝐲 ệ n.𝚅𝘕 ﹍
“Được.”
Viên Quân tiếp tục quay tay quay, lần này thứ phát ra từ loa không phải là âm thanh khó nghe đó nữa mà là tiếng rít kỳ quái khó diễn tả.
Vì đã có kinh nghiệm nên thần kinh của bốn người đã vững vàng hơn, không phản ứng quá mạnh với những âm thanh kì lạ.
Khi tốc độ của tay quay ngày càng nhanh hơn, tiếng rít kì lạ dần biến thành tiếng gào khóc thảm thiết và càng lúc càng trở nên chói tai.
Bốn người nhìn nhau, nếu không phải đã biết rõ, nửa đêm mà nghe thấy âm thanh này ở nơi hoang vu chắc bọn họ đều nghĩ rằng đây là tiếng gào khóc của ma quỷ ở địa ngục.
Sau khi Viên Quân ngừng quay, âm thanh đáng sợ đột ngột dừng lại xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Sắc mặt La Na tái nhợt: “Chẳng lẽ những âm thanh mà người dân trong làng nghe thấy đầu là do cái máy này phát ra sao?”
Phương Dạ gật đầu: “Chín phần là vậy, tôi nghe nói trước đây từng có một cái máy báo động phòng không tay quay, có lẽ thứ này là bản sửa đổi cũng nên, xem ra chuyện ma quỷ quả nhiên có vấn đề, có người không muốn người trong làng đến gần nơi này.”
Viên Quân hào hứng nói: “Vậy có phải chúng ta đã phát hiện ra thứ gì đó rất quan trọng không?”
Đỗ Thiến cười nói: “Đừng nghĩ viển vông nữa, thứ này còn chẳng phải là đồ cổ, cùng lắm chỉ là món đồ lưu niệm thôi.”
Lúc này trong bộ đàm vang lên giọng nói sợ hãi của Lý Nam: “Viên Quân, lúc nãy trên sân thượng các anh có nghe thấy một âm thanh rất đáng sợ không?”